Nợ Nhau Một Lời Hứa
Chương 4 : Cạnh Tranh
Hiện tại tập đoàn Chương thị như một bàn ăn ngon, các tập đoàn khác đều dòm ngó muốn bâu vào chia chác. Chương thị phải đối mặt với nguy cơ khủng hoảng không phải do Chương Khiếu Thiên quản lý kém, ông ta có năng lực đưa Chương thị vượt qua nhiều khó khăn như vậy mà vẫn không bị phá sản, đương nhiên cũng là người khó đối phó. Có bản lĩnh làm cho Chương thị rơi vào nguy cơ khác đương nhiên là thằng con không chịu thua kém của ông ta, đang ở đầu sóng ngọn gió mà còn gây thêm vụ scandal tình ái.
“Cổ phiếu của Chương thị đã giảm mạnh sau vụ tai tiếng đồi bại đó, bây giờ là lúc tốt nhất để mua vào, nhưng giờ mà mua ngay thì quá có lợi cho con cáo già kia rồi.” Trình Dịch Phong thâm thúy liếc mắt nhìn sang Thu Ý Hàm.
“Có biết là ai tung tin này ra trước không? Không thể là lão già đó.” Thu Ý Hàm hơi nhíu mày.
“Trọng Lâm, tổng giám đốc của tập đoàn Trọng Thiên, có khi nào người đẹp của chúng ta đã chọc giận hắn rồi không? Lần này hắn nhúng tay vào, xem ra không chỉ đơn giản muốn giành lấy Chương thị như vậy.”
“Nếu thật như vậy, thì anh ta đúng là nhỏ mọn, sớm biết vậy lần trước không ký chi phiếu, mà trực tiếp đem tiền đập lên đầu hắn. Nhưng anh ta chắc không phải dạng người hành động theo cảm tính, rốt cuộc là nguyên nhân gì chứ. Haizz, anh ta đúng là người khó đoán.” Thu Ý Hàm không khỏi trầm tư suy nghĩ.
“Tỉnh lại đi, cứ nói đến hắn ta là em lại làm sao đấy, lẽ nào hai người thực sự có bí mật đáng xấu hổ gì đó!” Nhìn thấy Thu Ý Hàm mặt biến sắc, Trình Dịch Phong càng nói hăng say hơn. “Thôi được rồi, đừng nghiêm trọng quá, nói đùa thôi, đừng suốt ngày ép bản thân mình căng thẳng như thế, con gái mà, nên đi dạo phố mua sắm, làm đẹp và yêu đương đi.”
“Vớ vẩn” Thu Ý Hàm không ở để ý tới anh ta, cầm lấy giỏ sách đứng dậy đi ra ngoài.
“Hôm nay em không lái xe, tôi đưa em đi.”
“Không muốn người của lão già đó phát hiện ra, thì đừng đi theo tôi.”
Không biết bản thân đã bao lâu rồi chưa tới spa, vì muốn thoát khỏi sự hạn chế của cha, mỗi ngày cô tự ép mình làm việc như một cái máy. Với tình hình Chương thị hiện nay, việc cần làm chỉ có thể là chờ đợi, hôm nay cho bản thân thư giản một chút, không có áp lực của cha và Thu thị.
Ngẩng đầu phát hiện đã đi tới cửa trung tâm Bách hóa, cô liền nở một nụ cười của riêng mình, rồi đi vào.
Lúc Thu Ý Hàm rời khỏi nhà hàng, Trọng Lâm đã nhìn thấy cô. Ban đầu anh chỉ muốn xem phản ứng của cô trước tình hình đột biến kia, lại bất tri bất giác lưu luyến bóng dáng cô độc của cô, giờ xem ra chuyện này cũng không ảnh hướng gì đến cô.
“Thu Ý Hàm tiểu thư, cô thích nợ đồ người khác không trả sao?”
Thu Ý Hàm cau mày lấy một bộ quần áo đi đến phòng thử đồ không thèm để ý, nhưng đi đến phòng thử rồi cô lại chẳng có hứng thú thử đồ nữa.
Giọng nói này là của người mà cô muốn gặp nhất hiện giờ, xem ra ông trời không cho cô cơ hội thư thả rồi. Nhưng thử quần áo nhanh vậy thì rất kỳ quái, mặc kệ đi, những chuyện không thích thì đừng ép buộc bản thân.
“Cô à, bộ này tôi không thử nữa, phiền cô treo lên lại giúp!”
“Kiểu này không hợp với cô.” Thì ra anh ta vẫn chưa đi, không đợi Thu Ý Hàm mở miệng, Trọng Lâm liền kéo cô đến một gian khác, nhìn bộ dạng nghiêm túc chọn quần áo của anh ta cũng không đến nỗi đáng ghét.
” Đi thử xem sao.”
Nhìn thấy chiếc áo trên tay anh, đã bao lâu rồi cô không còn mặc kiểu này nữa, là từ năm mười tám tuổi lúc quyết định phải mạnh mẽ, phải quên hết những thứ khiến bản thân mềm yếu, bao gồm luôn loại trang phục nữ tính kia.
“Đừng có lãng phí thời gian, cô mua nhanh lên sau đó còn đi mua quần áo cho tôi nữa, là cô nợ tôi, Thu Ý Hàm đại tiểu thư.”
“Thứ nhất, tôi sẽ không mặc loại quần áo ngây thơ như vậy. Thứ hai, ngày đó tôi đã ký chi phiếu cho anh rồi, nên tôi không nợ anh cái gì.”
“Tôi có nói tôi nhận chi phiếu đó chưa, tờ chi phiếu đó tôi đã xé lâu rồi, cô nợ cái gì, tất nhiên là trả cái đó.” Thật vậy, khi Trọng Lâm nhận được tờ chi phiếu kia liền tức giận xé nát nó.
Thu Ý Hàm không muốn tranh chấp cùng anh ta, bất đắc dĩ đi đến đến quầy y phục nam chọn một bộ cho anh ta, thanh toán bằng thẻ xong đi đến trước mặt Trọng Lâm.” Bây giờ tôi đã hết nợ anh , anh có thể đi rồi chứ.”
“Thu Ý Hàm, đến khi nào em mới có thể ở trước mặt tôi, bỏ lớp mặt nạ này xuống đây?” Trọng Lâm thì thầm nhìn cô.
“Anh nói cái gì?”
“Tôi nói, cô và Thu Vân Long thật đúng là cha con với nhau, cách thức đối phó người khác cũng chẳng khác biệt. Một chút sáng kiến cũng không có.” Rõ ràng giọng điệu lời lẽ không hề nóng nảy, nhưng trên khóe môi kia nở một nụ cười lạnh, lại khiến cho người khác có cảm giác bị đe dọa.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
162 chương
66 chương
47 chương
16 chương
52 chương
49 chương
16 chương