Nợ Nhau Một Lời Hứa
Chương 39 : : Thật Sự Chạy Thoát Được Không?
Thời gian càng ngày càng gấp rút, nếu A Li trở về, cô sẽ không thể đi được
“Cậu đồng ý giúp tôi không?” Thu Ý Hàm nhìn cậu ta cầu xin, hiện tại chỉ cần A Hổ đồng ý cho cô đi, cô nhất định có thể chạy thoát được. Cô cho rằng cũng chỉ có mỗi mình cậu ta canh giữ mình.
A Hổ gật gật đầu, ý bảo chỉ cần hắn làm được, hắn nhất định sẽ giúp cô. Nhưng lúc Thu Ý Hàm nói hắn hãy thả cô đi, A Hổ đã do dự. Bởi vì với hắn mà nói ông chủ là người có ơn với hắn hắn không thể phản bội, nếu hắn không thông qua sự cho phép của ông chủ, mà lại để người quan trọng này của ông chủ trốn đi, cũng tương đương là đã phản bội rồi.
Thời gian A Hổ suy nghĩ càng dài, Thu Ý Hàm lại càng khẩn trương, nếu cậu ta không giúp, thì khi nào cô mới có thể chạy trốn được, chẳng lẽ phải chờ cơ hội lần sau sao?
“Được, nhưng xung quanh bệnh viện còn rất nhiều người canh gác, phải có kế hoạch chu đáo mới được.” A Hổ nói với Thu Ý Hàm những chuyện cô chưa biết, nhưng chỉ cần cậu ta đồng ý giúp cô, thì cô vẫn còn hy vọng.
Thu Ý Hàm lập tức nói với cậu ta suy tính của mình, trải qua một lúc bàn bạc, A Hổ quyết định cứ đưa Thu Ý Hàm rời khỏi bệnh viện đã, còn về các bảo vệ khác, hắn sẽ làm cho họ phân tán tập trung mà đi chỗ khác.
A Hổ không muốn mình bị bại lộ nên đeo khẩu trang che mặt lại, rất nhanh hắn mang Thu Ý Hàm ra bên ngoài. Nhưng mà A Li lại trở về ngay lúc này, vừa đúng lúc gặp mặt bọn họ ở trên đường.
A Li tranh thủ thời gian hoàn thành việc riêng vì muốn về sớm một chút để chăm sóc tiểu thư, nhưng còn chưa tới bệnh viện thì thấy tiểu thư bị người xấu bắt đi. Cô sợ tới mức chạy nhanh hô lớn gọi người cứu, A Hổ thấy tình thế cấp bách, liền dùng cán dao làm A Li ngất đi. Nhưng mà tiếng kêu cứu của A li đã làm cho các bảo vệ khác ở bệnh viện chú ý tới.
Tình huống lúc này thật nguy cấp, trừ phi Thu Ý Hàm từ bỏ không chạy trốn nữa, bởi vì một mình A Hổ căn bản không có cách nào đối phó với nhiều người cùng lúc như vậy.
Thu Ý Hàm muốn cho A Hổ chạy trước, không thể để thân phận cậu ta bại lộ được, cô không muốn cậu ta rơi vào tình huống khó xử, nếu một mình cô có thể chạy thoát, vậy xem như số cô may mắn, còn nếu bị bắt trở lại, thì nghỉ ngơi cho tốt thôi.
Nhưng A Hổ rất kiên trì, hai người dây dưa một hồi, thời cơ chạy thoát đã không còn nữa, vài bảo vệ đã tiến đến vây quanh nơi này. A Hổ che chở cho Thu Ý Hàm muốn cùng bọn họ giải quyết từ từ, nhưng những người kia một chút cũng không chịu nhượng bộ, ra tay đều rất tàn nhẫn, do A Hổ rơi vào thế bị động, nên những người kia chiếm lợi thế nhiều hơn.
Vì muốn cho Thu Ý Hàm có thể rời đi, A Hổ đã sử dụng toàn bộ sức lực, rất nhanh kéo được vài người.
A Hổ tạo cơ hội cho Thu Ý Hàm chạy đi, nhưng lúc Thu Ý Hàm chạy đến chỗ rẽ, quay lại thấy người đang đánh với A Hổ rút ra một con dao, nhằm vào chỗ hiểm của A Hổ. Thế nhưng A Hổ trước sau vẫn ôm chặt lấy tên kia, nhìn Thu Ý Hàm tuyệt vọng nói ra vài câu.
Khoảng cách hiện tại giữa bọn họ khá xa, Thu Ý Hàm chỉ có thể nhìn khẩu hình từ miệng của A Hổ mà hiểu được vài từ: cô chính là nữ thần trong lòng tôi. A Hổ chậm rãi ngã xuống, nhưng vẫn như cũ không hề buông tay.
Nhìn thấy A Hổ chết, Thu Ý Hàm càng hận tên đàn ông cô chưa thấy mặt kia, cũng rất căm hận chính mình. Thu Ý Hàm khẳng định mình không bị hoa mắt, thời điểm A Hổ ngã xuống, khóe môi tên cầm dao kia lộ ra một nụ cười nhẹ.
A Hổ không thể chết vô ích như vậy, dưới đáy lòng Thu Ý Hàm không ngừng nói với bản thân, mặc kệ lúc này đi nơi nào, chỉ cần có có thể thoát khỏi những người kia là được.
Trải qua một hồi đấu tranh, phía sau lưng Thu Ý Hàm đã bắt đầu rướm máu, nhưng cô không thể dừng lại, khoảng cách càng lúc càng gần như vậy, cô nên làm cái gì bây giờ?
Đang lúc Thu Ý Hàm không biết nên làm gì, cô phát hiện phía trước là một cái ngã tư, hiện tại đường dành cho người đi bộ đang là đèn đỏ, trên đường rất nhiều xe chạy qua lại. Cô không nghĩ nhiều, lập tức vọt vào giữa làn xe, lúc này cô chỉ có thể liều một phen.
Xuyên qua dòng xe cộ Thu Ý Hàm đã thành công bỏ lại được mấy cái đuôi kia. Nhưng bây giờ cô sẽ đi đâu? Nếu về nhà, những người kia không chừng sẽ lại tìm đến.
Hiện tại Thu Ý Hàm có nhà nhưng cũng không thể về. Cô là người quá lạnh nhạt, lúc này cũng không thể xin sự giúp đỡ từ bạn bè. Bên ngoài gặp gỡ vui chơi cho có lệ, lúc mình gặp khó khăn làm sao có người ra tay hỗ trợ chứ. Trình Dịch Phong, vốn tưởng rằng mình có thể tin tưởng người này, nhưng sự việc cuối cùng lại như vậy. Trọng lâm, tình yêu sao?
Thu Ý Hàm nghĩ tới Tâm Nhi, vì để em ấy có thể an tâm mà sinh con, lúc trước cô đã an bày ổn thoả một nơi bí mật cho em ấy.
Xem ra bây giờ phải đến đó tránh qua giai đoạn này. Thu Ý Hàm đã một ngày không ăn uống gì, cộng thêm trên người lại bị thương, lúc này sức lực đã sắp cạn kiệt. Từ đây đến nơi đó còn cách một khoảng xa, nhưng Thu Ý Hàm tự nói với chính mình không thể bỏ cuộc.
Còn một chút nữa là tới, nhưng không được rồi, cô kiên trì không nổi nữa, Thu Ý Hàm ngất xỉu ngay ở trước cửa.
” Chị Hàm, chị tỉnh lại đi,” Dịch Thủy Tâm mang thai đã được hai tháng, vì khả năng ở lại nơi này rất lâu, cô cố ý tới đây trước chuẩn bị đầy đủ các thứ mình cần. Tuy rằng việc này lúc trước chị Hàm đã chuẩn bị tốt cho cô, nhưng vẫn nên hạn chế làm phiền chị Hàm thì tốt hơn. Cô cũng không muốn cái gì cũng phải dựa vào người khác, tự mình phải chăm sóc chính mình mới được, dù sao bản thân cũng sắp thành mẹ người ta rồi.
Nhưng vừa mới đến nơi này, liền phát hiện chị Hàm đã ngất xỉu ở bên ngoài, chị Hàm dường như bị thương, vì phía sau lưng của chị ấy đã thấm máu. Cô muốn dìu Chị Hàm đi vào bên trong, nhưng lại không đủ sức.
Thu Ý Hàm mơ màng phát hiện có người đang gọi cô, cố hết sức mở mắt ra.
“Chị Hàm, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, chị có đứng lên nổi không, em dìu chị đi vào.” Dịch Thủy Tâm thấy Thu Ý Hàm tỉnh lại, nước mắt lập tức chảy xuống không ngừng.
Thu Ý Hàm được Dịch Thủy Tâm đỡ chậm rãi dìu về nằm trên giường trong phòng. “Tâm nhi, trước tiên em lấy hộp cấp cứu giúp chị xử lý miệng vết thương đã.” Lúc trước phòng hờ Tâm nhi bị thương mà không có dụng cụ sơ cứu, nên cô đã chuẩn bị một ít dụng cụ để sẵn. Hiện tại vừa vặn đúng lúc phải dùng tới.
Nghe Thu Ý Hàm nói chỗ để đồ sơ cứu, Dịch Thủy Tâm nhanh chóng lấy mang tới. “Chị Hàm, vết thương của chị rất nghiêm trọng, thật sự không cần đến bệnh viện sao?”
Dịch Thủy Tâm nhìn thấy trên tay Thu Ý Hàm cũng bị thương, trên người cũng là vết thương, rất lo lắng, cô vốn cũng rất nhát gan, lúc này chỉ sợ chị Hàm xảy ra chuyện gì.
“Chị Hàm, trong khoảng thời gian này không phải chị xảy ra chuyện gì chứ, sao em liên lạc với chị không được, giờ gặp lại chị, sao lại bị thương như vậy.” Vừa nói xong, Dịch Thủy Tâm đã khóc lên.
“Chuẩn bị làm mẹ đến nơi rồi, sao còn thích khóc lóc vậy chứ.” Thu Ý Hàm nhéo má Tâm nhi, “Em không cần lo lắng cho chị, chị không sao, chỉ cần tạm thời ở lại đây một khoảng thời gian thôi. Em phải để tâm trạng mình thật tốt, như vậy em và cục cưng mới khỏe được.”
Gặp được Dịch Thủy Tâm, là điều Thu Ý Hàm thật không ngờ đến, nhưng cũng may mà gặp được em ấy, bằng không chính mình có thể nằm phơi thây ngoài đường rồi. Bất quá như vậy thì có thể gặp được ba mẹ, đúng không? Chính mình sao lại trở nên tiêu cực như vậy, tâm huyết cả đời của cha còn chưa đoạt lại, cô không thể chết được.
“Chị Hàm, chị xảy ra chuyện, sao anh trai không đến giúp chị?” Dịch Thủy Tâm không biết chị Hàm và anh hai đã xảy ra chuyện gì, nhưng vết thương của chị Hàm nghiêm trọng như vậy, nên nói cho anh biết mới được.
“Anh chị đã chia tay rồi.” Thu Ý Hàm bình tĩnh lạnh nhạt mà nói ra câu này. “Tập đoàn Thu thị đã bị Trọng thị thu mua, chị đã hết giá trị lợi dụng.”
Dịch Thủy Tâm thất thần, bởi vì mang thai, nên cô rất ít khi đi ra ngoài. Chuyện của Công ty cô căn bản cũng không quan tâm đến. Cho nên lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng không có chút vui mừng nào. Cô rất muốn hỏi chị Hàm cụ thể đã xảy ra chuyện gì, lại sợ như vậy sẽ làm tổn thương đến chị ấy.
“Em có thể giúp gì cho chị không?” Chị Hàm đối với cô tốt như vậy, cô cũng hy vọng mình có thể giúp đỡ cho chị ấy việc gì đó. Nhưng chị Hàm rất kiên cường, cô thật sự lo lắng bản thân mình chẳng làm được gì cả.
“Ah, chị hiện giờ rất đói bụng, em có thể chuẩn bị chút đồ ăn cho chị không.” Thu Ý Hàm nhìn Tâm nhi nở nụ cười. Cô lúc này thật sự cần một chút đồ ăn để bổ sung thể lực, còn về chuyện khác sau rồi nói!
“Đừng đem chuyện chị ở đây nói cho anh em biết, hơn nữa em cũng không hy vọng anh ta biết chỗ này phải không.” Tuy rằng không biết Tâm nhi có nói hay không, nhưng với tình hình này, trước tiên cứ cường điệu một chút như vậy sẽ tốt hơn.
Dịch Thủy Tâm không biết sẽ ở lại đây bao lâu, nên lúc tới có mua theo chút thức ăn, hiện giờ lấy ra cho Thu Ý Hàm ăn. Nhìn thấy bộ dáng của Chị Hàm, Dịch Thủy Tâm rất đau lòng.
Cô vẫn quyết định, sau khi trở về phải kêu anh hai gọi điện thoại cho Thu Ý Hàm. Thời điểm vừa mới về nước, anh hai nhốt cô ở nhà, chỉ được vài ngày, cô lại trốn đi ra ngoài, nên giờ cô hơi bất tiện, cũng chỉ có thể thông qua điện thoại nói chuyện chị Hàm cho anh hai biết. Cho dù chỗ này bị anh hai biết cũng không sao cả, hiện giờ sự an toàn của chị Hàm là quan trọng nhất.
Vốn Dịch Thủy Tâm muốn ở cạnh Thu Ý Hàm lâu hơn, nhưng Thu Ý Hàm vẫn kiên trì bắt cô đi về nghỉ ngơi sớm. Cho nên cô cũng đành phải ra về, nhưng để mặc chị Hàm bị thương ở đó một mình, cô thật sự rất lo lắng.
Anh trai và chị Hàm hiện nay đang giận dỗi, hy vọng nhân cơ hội lần này, họ có thể xóa bỏ tất cả hiểu lầm, một lần nữa lại trở thành cặp tình nhân được người ta hâm mộ.
Lúc nói điện thoại với anh hai cô cảm thấy rất kỳ lạ, khi cô nói ra vị trí nơi chị Hàm đang ở, tuy anh hai trả lời không có gì đặc biệt, nhưng lại tựa như đang kềm nén cái gì đó.
Có điều như vậy cũng rất bình thường thôi! Anh hai quan tâm chị Hàm như vậy, trong khoảng thời gian này chị Hàm vẫn không để ý tới ảnh, hiện giờ vừa vặn có một cơ hội “hỏi han ân cần” như vậy, ảnh đặc biệt kích động vậy cũng là đương nhiên.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
162 chương
66 chương
47 chương
16 chương
52 chương
49 chương
16 chương