Bảy giờ tối thứ bảy tại căn cứ mật của Bát Đại Tà Ma… Bảy người đã tập hợp đủ, Black ho một tiếng rồi nói: -Xin chào tất cả thành viên của Bát Đại Tà Ma! Tôi là Black, phó bang chủ, hình như vẫn thiếu một người… Rồi Black với mặt nạ nạm kim cương đen nhìn xung quanh… -Thiếu Hell.- Snow với giọng lạnh băng đáp. Cộp cộp cộp… Nàng vừa dứt lời, một tiếng giày lạnh lẽo vang đến. Không ai dám ho he một lời nào, vì họ biết đó là Hell. Tiếng giày vang ngày càng to dần, nó làm cho Sam và Rose hơi sợ, tay họ bíu chặt vào thành bàn. Black, Green và Blue cúi người xuống dù biết đó là bạn mình, họ nói: -Bang chủ! -Bang chủ.- Rose, Sam giọng run run thốt lên. Hắn bước vào oai nghiêm, lãnh khốc, nhìn sang hai người vẫn chưa thèm chào mình là Sun và Snow. -Bang chủ.- Sun nói hời hợt, không thèm cúi đầu chào như mấy người kia. Còn lại Snow, nàng vẫn đứng đấy nhìn hắn, cho dù hắn đang đeo mặt nạ đính kim cương màu đen-đỏ. -Chà…Snow, mặt nạ tôi đẹp thế sao?-Hell hỏi nàng. -Không. Tôi đang tò mò không biết bang chủ hẹn chúng tôi đến đây chỉ để nói mấy thứ này? Hell nhíu mày một chút rồi lại giãn ra. Black biết được biểu cảm trên khuôn mặt hắn, gắt nhẹ Snow: -Snow, cô còn chưa chào bang chủ? -Tôi chào hay không đâu liên quan đến bang phó nhỉ? Snow nói vô cùng lạnh lẽo, Green đứng thẳng dậy, nói lớn: -Snow, sao lúc nào cô cũng như vậy thế? Hỗn xược! Cô có tin tôi đuổi thẳng cổ cô ra khỏi cái bang này không? -Đuổi thẳng ra thì làm gì chứ, để cô ta nói hết bí mật của bang chúng ta à? Phải giết.- Blue cũng hùa theo. Snow quay mặt lại, ánh mắt băng khốc của nàng nhìn hai con người vừa nói mình kia. Green và Blue nhìn thấy con mắt sâu không đáy của Snow, bất giác run run và không giám nói nữa. Snow lên tiếng: -Hai người dám sao? Nên nhớ thứ bậc của tôi hơn hẳn hai cậu. Hai cậu, cái chức bang chủ, bang phó còn chưa có, vậy mà dám nói liều. Hãy tự xét mình xem ai hỗn xược hơn nhé! Sam vô cùng giận dữ trong lòng, cô nghĩ: “Cái con nhỏ bướng bỉnh này, về nhà thì mày chết với tao! Đồ Tiểu Tuyết ngốc!”. Bàn tay đeo găng da lạnh lẽo của hắn dơ lên, bóp mạnh cằm nàng và đẩy khuôn mặt nàng đối diện với khuôn mặt của mình, chất giọng êm ru, lạnh lẽo và đầy nguy hiểm thốt lên: -Vậy nếu tôi đuổi em thì sao, Snow? Snow nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút sợ hãi. Hell cũng nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng. Hắn có một đôi mắt nhạy cảm và tinh tế. Chỉ cần nhìn dáng thôi, là hắn có thể đoán được người đó bao nhiêu tuổi. Cũng như vậy, hắn biết Snow kém hắn một tuổi nên mới xưng hô là “em-tôi”. Ở Snow có một nét cuốn rũ hắn không cưỡng lại được. Nếu đi so sánh với cô bé trùng tên xấu xí ở trường mà hắn thường xuyên gặp tại khu vườn, thì hắn hoàn toàn không biết nên chọn ai. -Cậu có dám đuổi tôi không mới là vấn đề?- Snow đáp. Nàng không thèm gọi “bang chủ” như thường lệ nữa, mà thay bằng “cậu”. Hell chưa bao giờ nói với cô những lời hăm dọa như thế này, mà cho dù nói thì giọng cũng không đáng sợ bằng hôm nay. -Cậu?- Hell nhíu mày khó chịu hỏi. Đôi tay đang bóp ở cằm tăng thêm lực, móng tay hắn ấn sâu vào da thịt nàng. -A..-Nàng kêu lên khẽ, đủ để cho hai người nghe. Tuy móng hắn không sắc, lại còn đeo găng tay da nhưng lực hắn ấn xuống má nàng rất mạnh, tưởng chừng như thêm một chút lực nữa thì sẽ gãy mất xương hàm. Nàng giơ tay lên, nắm lấy tay hắn, kéo ra nhưng không được. Do đeo mặt nạ cả khuôn mặt, tay hắn lại luồn vào bên trong mặt nạ để bóp cằm nàng, bắt nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn nên mọi người đều không hiểu họ đang làm cái gì. Nhưng có một điều chắc chắn là cả 6 người bọn họ đều không dám lên tiếng ủng hộ hắn, hay bênh vực cho nàng. Tất cả đều sợ hắn nổi cơn thịnh nộ sẽ giết cả lũ. Mày hắn giãn ra khi nghe tiếng kêu khẽ của nàng nhưng lực ở tay vẫn không giảm. Hắn nói nhẹ êm nhưng lại mang đầy sát khí: -Dám đuổi thẳng cổ em đấy Snow, em nghĩ tôi không dám à? Mà…tôi lớn tuổi hơn em, nên gọi tôi là…anh,rõ chưa? -Khô…-ngay lúc nàng phát ra tiếng, lực ở tay hắn lại tăng lên. Nàng nhíu mày và nhắm mắt vì đau. Chỉ chút nữa, một chút nữa thôi…à không, phải nói là nếu nàng nhúc nhích người một chút, thì ngón tay ấy sẽ lập tức bóp vào xương hàm, làm nó gãy ra thành nhiều mảnh vụn. Hai người đứng ở tư thế không được thoải mái cho lắm. Hắn dơ tay bên trái lên, đẩy tay phải nàng đang bóp chặt tay phải hắn ra, giữ lại. Nàng không đủ sức để vùng đôi bàn tay phải ra khỏi tay hắn, liền lập tức nhanh nhẹn dơ tay trái lên, định cấu mạnh vào đôi bàn tay đang bóp cằm nàng. Nhưng hắn nhanh hơn nàng nhiều, ngay khi nhận thấy tay trái nàng định dơ lên, liền thả tay phải nàng ra, quay người nhanh như gió về phía sau nàng mà vẫn giữ im tay phải đang bóp cằm nàng thật mạnh. Tay trái hắn khóa chặt hai tay nàng ở phía sau, không cho động đậy. Nàng hoảng sợ trong thâm tâm, suýt nữa thì bị gãy vụn xương hàm. Mà bây giờ hắn đang giữ chặt đôi tay nhỏ bé của nàng, động thủ kiểu gì đây? Tay phải hắn giảm nhẹ lực bóp, đôi lông mày của nàng mới dãn ra một chút. Nhưng nàng biết hắn không phải người dễ dàng tha thứ, nàng lại tự nhủ hắn đang định làm gì mình. Qủa nhiên nàng đoán không sai, tay phải hắn đẩy nhẹ cằm nàng quay về phía sau. Khuôn mặt nàng lại chuyển thế quay nghiêng về phía hắn. Hắn cao và lại đứng ở đằng sau lưng nên nàng không nhìn được khuôn mặt mang mặt nạ của hắn. Trong thâm tâm, nàng thật sự vô cùng hoảng sợ. Hình như từ trước đến nay, người làm nàng hoảng sợ thế này ngoài lũ Đinh Gia thì chỉ có hắn. Hắn lại tiếp tục tăng lực ở tay lên bóp cực mạnh vào cằm nàng, nếu nàng không nhầm thì còn mạnh hơn lúc nãy. Ngón tay hắn chạm sát vào xương làm nàng không khỏi nhíu mày vì đau và sợ. -Sao? Từ giờ cấm em gọi tôi là cậu, nghe chưa?- hắn dí sát vào tai nàng nói khẽ. Hơi thở của hắn làm nàng sợ hãi tột độ và rùng mình. Mà khoan, từ giờ cấm gọi bang chủ là cậu? Tại sao chứ? Nàng gọi hắn là cậu thì có gì sai? Hắn đâu có quyền mà dám cấm nàng?! -Không có qu… Ư!- nàng đáp rồi lại kêu khẽ. Hắn không tăng thêm lực bóp cằm nàng nữa mà tay trái hắn nắm rất chặt đôi bàn tay của nàng. Tay nàng đeo găng trắng nên từ ngoài không nhìn thấy gì, nhưng nếu tháo găng ra thì tay nàng sẽ đỏ lừ, thậm chí một số phần có thể chảy máu. Do găng của nàng dầy, lại còn đính cả kim cương đỏ ở bên ngoài, nên máu cho dù thấm ra ngoài cũng chẳng ai nhìn thấy. – A…V…Vâng… Tất cả mọi người ngạc nhiên, lần đầu tiên Snow vâng lời bang chủ. Họ đều không hiểu Hell làm cách nào mà có thể “thuần phục” được nàng. Duy chỉ có Sam biết, vì chỉ người khỏe hơn nàng mới thắng được. Mà đây lại là bang chủ, phải chịu đau, nên Sam mong nàng sẽ không sao. Sau khi chữ “vâng” của nàng thốt lên, hắn lập tức buông tay khỏi cằm nàng ra, nhưng tay trái vẫn giữ hai tay của nàng, chỉ là lực giảm đi chút ít, rồi hắn lấy sợi dây thừng treo trên tường trói chặt tay của nàng lại, ẩn nàng lại phía bàn, ấn nàng ngồi xuống ghế cạnh hắn, rồi tụ tập mọi người vào cuộc họp.