-Thưa cậu chủ!-tên vệ sĩ gõ cửa phòng hắn. -Vào đi! Tên vệ sĩ run rẩy bước vào. -Cái này mà người ta gọi là thám tử số một mafia sao? Hắn nằm trên giường, nhắm mắt nhưng vẫn có thể biết tên vệ sĩ đang như thế nào. -Dạ… thưa cậu chủ, về người mà cậu muốn điều tra…Cô bé Snow của lớp 10A1 ấy ạ… -Nói! -Thưa, cô ấy giấu đi thông tin rất kĩ, lại có Lý Gia bao che cho nên vô cùng khó ạ! Nếu muốn thì phải đợi khoảng thời gian khá dài thì mới moi ra được thông tin ạ! -Khá dài là bao lâu? -Tầm…một tháng ạ! -Nếu ta gọi hết những thám tử của tổ chức điều tra thì mất bao lâu? -Cái gì ạ?... Không được ạ! Việc này quá liều và nguy hiểm, nếu như trong tổ chức có gián điệp thì… -Ừ, vậy thôi, ông cứ làm nhanh nhất có thể cho tôi. -Vâng! Tôi xin lui!- thám tử kiêm vệ sĩ lui ra khỏi phòng. Chỉ còn lại Đăng ở trong phòng, hắn nghĩ : “Sự bao che của Lý Gia đối với Snow? Bạn thân của Lý Bạch My? Trang điểm làm mình xấu đi? Rốt cục thì em là ai? Thân phận em như thế nào? Em làm tôi thật có hứng thú!” rồi cười khẩy một cái. Reng reng… -Cái gì vậy?- Tiểu Vi nằm trên giường, gác chân rồi hỏi Hồng đang cắm hoa. -Ừm…-Hồng nhìn tin nhắn ghi âm gửi đến vào máy cô và máy Tiểu Vi- À, là tin nhắn từ tổ chức… -Bát Đại Tà Ma nhắn hả? Nhắn gì vậy? -Tối nay triệu tập đủ 8 thành viên chủ chốt, có chuyện quan trọng… -Vậy hả? Mấy giờ? Phạm Ánh Hồng lườm nguýt Lâm Tiểu Vi đang nằm trên giường rồi kêu ca: -Lâm Tiểu Vi, mày ngồi dậy ngay cho tao. Nhìn kìa, con gái con đứa mà thế đấy, đúng là! Mày muốn thì tự ra mà đọc, hứ! -A! Gì đây chứ? Mày thôi kiểu đấy đi, có mỗi tao với mày ở đây, không cần ra vẻ thục nữ như vậy đâu. Mày cứ như mẹ tao không bằng, nào nhanh lên, đọc giờ giúp tao! -Ăn nói thận trọng, Lâm Tiểu Vi!!! -Vâng vâng thưa chị, chị giúp em đọc thời gian với ạ. Vậy được chưa! -Không cần phải nói đến hai chữ vâng như vậy, tao nghe thật ngứa tai! Bảy giờ tối nay, được chưa? -Ờ, phải thế chứ! Phạm Ánh Hồng bơ đi Tiểu Vi, tiếp tục trang trí hoa cho căn phòng của mình. Cô thật bó tay với người bạn này. … -Lâm Tiểu Tuyết. -Ừ?-Tiểu Tuyết trả lời cái người vừa gọi thẳng tên cô ra như vậy. -Bát Đại Tà Ma nói tối nay tập hợp lúc bảy giờ. -Vậy à? Chủ đề là gì? -Không thấy nói, chỉ bảo là có chuyện gấp. À mà này, gần đây có một người đang truy lùng thông tin của mày đấy! Lý Bạch My ngồi xuống ghế, đưa tay vuốt mái tóc mượt của nàng. Tiểu Tuyết nhíu mày, quay sang khó hiểu nhìn Lý Bạch My. -Nghe nói là thám tử của mafia.-My trả lời, đưa mắt đáp lại ánh nhìn của nàng. -Ma…fia? -Ừ. Nếu cứ như thế này, e rằng thông tin của mày sẽ sớm bị phanh phui ra thôi. Cha đang gắng hết sức để che đậy thông tin của mày đấy. -Vậy à? Gửi lời cám ơn tới ông ấy…và bảo ông ấy không cần che đậy nó nữa đâu. -Lâm Tiểu Tuyết…mày định làm gì?- My nhíu mày nhìn nàng. Đôi mắt nàng chuyển hướng qua cửa sổ, nơi có mây đen ùn ùn kéo tới. -Tối nay mưa đấy.- rồi đứng dậy,đi lên phòng. -Tao đang hỏi mày định làm gì?!- Bạch My hét lên. Tiểu Tuyết khựng lại, không quay mặt đáp: -Giết!- rồi nàng lại đi tiếp. -Không thể được, Lâm Tiểu Tuyết, mày đang khiêu chiến với mafia! Đồ ngốc ạ!! Tiểu Tuyết không đáp, đi lên phòng, ánh mắt mang một tia sắc lạnh khi nghe đến từ “mafia”. Lý Bạch My biết mình không thể ngăn nổi cô bạn bướng bỉnh này, liền thở dài não nề nhìn bóng nàng khuất đi.