Đối mặt với vụ án giết người manh mối phức tạp, nên cả  ngày Giang Thanh Lưu bận rộn khám nghiệm tử thi, xem xét hiện trường,  thỉnh thoảng còn phải đặt đủ loại câu hỏi với người của Hạ gia. Còn Bạc  Dã Cảnh Hành lại nhàn rỗi đến rồ cả người, rõ ràng là từ sau chuyện lần  trước Giang Thanh Lưu cực kỳ đề phòng nàng. Buổi tối chưa bao giờ ở  chung một phòng với nàng. Hắn ở ngay cạnh phòng của Tề Đại, bình thường  có động tĩnh gì, thì Tề Đại cũng có thể tới kịp lúc. Và để tránh xa ác  ma, hắn nhờ người của Hạ gia sắp xếp cho Bạc Dã Cảnh Hành ở trong tiểu  viện khác – Nội lực của lão tặc này đã khôi phục hoàn toàn rồi, ai muốn  giết nàng ta thì cứ việc thoải mái đê. Mỗi ngày Bạc Dã Cảnh Hành lả lướt hết bên đông lại tới bên tây, sau đó  đợi tới giờ cơm. Có thể coi là người nhàn rỗi nhất trong trại Phi Ưng.  Đương nhiên, biện pháp thì vẫn cứ phải nghĩ. Nếu không một khi Giang  Thanh Lưu khôi phục lại nội lực, thì bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ nổi sát  ý. Đến lúc đó bản thân không còn chút giá trị nào để lợi dụng, sẽ lâm  vào thế bị động. Bạc Dã Cảnh Hành gặm một quả lê, đi qua linh đường. Lúc này năm sư huynh  đệ của Hạ gia đã không còn thời gian đâu để canh giữ linh cữu nữa. Bình  thường đều là do tỳ nữ trông nom, vì đây là một vụ án giết người, lại  thêm việc cái xác không có đầu, nên đám tỳ nữ bình thường cũng rất ít  khi lại gần. Đều tranh thủ lúc ban ngày rủ nhau cùng đến thắp hương xong  là đi ngay. Nên lúc này trong linh đường lạnh lẽo hoang vắng, chỉ có một xác không  đầu nằm trên giường băng, vô cùng thê lương. Hương đã sắp cháy hết, Bạc  Dã Cảnh Hành ghé gần vào chiếc bàn dài, quan sát cái xác từ trên cao.  Đột nhiên ánh mắt nàng thoáng rét lạnh, tay phải tách chỗ tiếp xúc giữa  cái đầu giả với phần cổ trên thi thể ra. Lật phần thịt rách chỗ tiếp xúc  lên xem thử, thì thấy giống như bị một thứ gì đó xoắn siết nên đứt cổ. Ánh mắt nàng bất định lúc sáng lúc tối, một lúc sau có tỳ nữ đi đến, nàng liền xoay người bước ra khỏi linh đường. Không còn thời gian nữa, nhất định phải nhanh chóng hồi phục lại cơ thể! Cứ hễ nghĩ đến chuyện của Bạc Dã Cảnh Hành, là Giang Thanh Lưu lại thấy  sưng hết cả đầu, đã vậy vẫn phải giữ vững tinh thần để tra án. Hắn phái  mấy người đi hỏi thăm những người dân ở vùng lân cận, hỏi thăm tung tích  của Lâm Tiểu Thi. Hơn thế nếu là do người ngoài gây ra, thì thể nào  cũng sẽ nắm được tung tích ra vào của những kẻ đáng nghi. Đến giờ cơm trưa tâm trạng hắn vẫn rất bất an, đoán chừng Bạc Dã Cảnh  Hành vẫn còn đang ngủ, nên không ra ngoài. Ứng phó qua loa với đám người  Hạ Lôi, Hạ Báo xong xuôi, Giang Thanh Lưu sai Thôi Tuyết hòa Yên Chi Lộ  vào một bát rượu lâu năm mang đến phòng của Bạc Dã Cảnh Hành. Đợi đến  khi ăn cơm trưa xong, lúc đi đến phòng của Bạc Dã Cảnh Hành, thì thấy  nàng đang cười cợt chớt nhả lôi lôi kéo kéo Thôi Tuyết: “Thiếu hiệp, lão  phu vừa nhìn là đã biết ngươi là bậc kỳ tài hiếm có cốt cách phi phàm,  thông minh trác tuyệt. Có hứng thú cùng sinh con với lão phu không?”. …… Gân xanh trên trán Giang Thanh Lưu dựng ngược, Thôi Tuyết nhìn thấy hắn,  giống như nhìn thấy cứu tinh, vội lấy cớ đi rót trà, ba chân bốn cẳng  bỏ chạy. Giang Thanh Lưu vừa đập bàn tức giận, thì Bạc Dã Cảnh Hành lập  tức trưng ra bộ mặt tiền bối cao nhân nghiêm túc: “Giang minh chủ, vội  vàng đến đây thế này, không biết có chuyện gì quan trọng không?!”. Giang Thanh Lưu chỉ thẳng tay vào mặt nàng hồi lâu, cuối cùng phất tay  áo, ngồi phịch xuống bên cạnh bàn – Lão tặc này quen thói vô sỉ rồi, hà  tất phải nổi cáu với nàng ta. Hắn hít vào một hơi thật sau, cuối cùng  lại đập mạnh xuống bàn một cái, cáu đến nỗi bật dậy: “Thôi Tuyết mới chỉ  là thằng bé có tí tuổi đầu, rốt cuộc ngươi có chút nhân tính nào không  vậy?!”. Vẻ mặt Bạc Dã Cảnh Hành đầy tang thương xoa xoa đầu hắn: “Trước mặt lão  phu, có ai trong các ngươi mà không phải là thằng bé tí tuổi đầu đâu. Dù  có chọn ai đi nữa thì có gì khác nhau?”. …… Giang Thanh Lưu lại hít thở sâu, quyết định nói chuyện nghiêm túc với  nàng: “Bạc Dã Cảnh Hành, ngươi nói thật cho ta hay, rốt cuộc ngươi đang  âm mưu làm những chuyện xấu xa gì!”. Vẻ mặt Bạc Dã Cảnh Hành đầy chính trực: “Lão phu bị giam trong địa lao  của Giang gia suốt ba mươi năm, đã nhìn thấu cái chốn hồng trần rách nát  này, nhìn thấu nỗi khổ ghét nhau mà vẫn phải gặp nhau, nhìn thấu nỗi  khổ yêu thương nhau mà phải xa lìa, nhưng đó chẳng qua chỉ là chướng  ngại của hồng trần mà thôi. Lão phu đã buông bỏ tất cả rồi.” Lúc nàng nói những lời này, quả thực dáng vẻ còn cao quý trang nghiêm  hơn cả cao tăng đức cao vọng trọng của Thiếu Lâm tự, Giang Thanh Lưu nửa  tin nửa ngờ: “Tại sao ngươi cứ cố chấp sinh con đến vậy hả?”. Bạc Dã Cảnh Hành thở dài, khuôn mặt dửng dưng bàng quan với mọi việc:  “Tuy Hàn Âm cốc đã không còn, nhưng võ học của sư môn không thể thất  truyền trong tay lão phu được. Đương nhiên lão phu hy vọng sẽ có người  kế thừa, truyền lại sở học từ đời này sang đời khác rồi.” Giang Thanh Lưu nheo nheo mắt: “Thật không?”. Bạc Dã Cảnh Hành đứng dậy, khuôn mặt nghiêm túc cung tay nói: “Lão phu  sợ rằng thời gian của mình không còn nhiều, tâm nguyện lúc còn sống này,  xin Giang minh chủ thành toàn.” Giang Thanh Lưu ghé sát lại nhìn nàng đăm đăm, thấy vẻ mặt thản nhiên  mây thưa gió nhẹ của nàng, nên có chút tin tưởng. Suy cho cùng lão tặc  này đã lớn tuổi như vậy rồi, kẻ thù có lẽ đều đã chết gần hết. Hơn thế  toàn bộ Hàn Âm cốc đã bị tiêu diệt, giờ bộ dạng nàng ta thân cô thế cô  thế này, có thể gây được sóng, tạo được gió gì cho giang hồ?! Nghĩ vậy, thần sắc của hắn tuy vẫn rất nghiêm túc, nhưng giọng nói đã  hòa hoãn đi nhiều: “Nếu ngươi đã ở bên cạnh Giang mỗ, thì cần phải chú ý  thanh danh, không được giở tác phong tà ma ngoại đạo ra nữa.” Bạc Dã Cảnh Hành thở phào: “Lã lão phu đã quá vội vàng rồi.” Giang Thanh Lưu cũng không nói nhiều nữa, lên giường, tranh thủ thời  gian nghỉ trưa cùng nàng luyện công. Vì đứa trẻ, Bạc Dã Cảnh Hành phải  tỏ vẻ quan tâm: “Vụ án của Hạ Phi Hổ điều tra thế nào rồi?”. Giang Thanh Lưu thoáng cau mày: “Giết người lấy đầu, không giống loại  chuyện huynh đệ Hạ gia sẽ làm. Một mặt, ta đã cho dò hỏi chúng bang của  trại Phi Ưng rồi, huynh đệ họ Hạ tuy không hòa thuận lắm, nhưng bình  thường phần nhiều cũng rất nể sợ Hạ Phi Hổ. Mặt khác, nếu bọn họ giết  người lấy đầu, nhất định là vì muốn che mắt người sẽ điều tra phá án sau  này, bài bố manh mối, để đánh lạc hướng sự chú ý. Nhưng theo ta quan  sát thì, huynh đệ họ Hạ, không giống hạng người hung ác cùng cực như  thế.” Bạc Dã Cảnh Hành lại thẳng thắn hơn hắn nhiểu: “Những kẻ nhát gan, nếu đã không có gan, thì cũng sẽ không có não.” Giang Thanh Lưu lườm nàng: “Hàm súc vào!”. Bạc Dã Cảnh Hành vâng lời, liền sửa lại: “Tuy rằng bọn họ hành tẩu giang  hồ, nhưng cũng là những người tâm tư đơn thuần, làm việc cẩn thận chắc  chắn, tuyệt đối không đến mức đó.” “……” Giang Thanh Lưu quyết định bỏ qua những lời của nàng, chỉ coi đó  như là những lời vuốt đuôi suy nghĩ của bản thân, lại nói tiếp: “Ngược  lại Lâm Tiểu Thi lại là người cực kỳ khả nghi. Lâm Tiểu Thi là vợ sau  của Hạ Phi Hổ, hai người họ thành thân được mười hai năm rồi, bang chúng  đều nhất loạt khen ngợi bà ta và Hạ Phi Hổ tương kính như tân, vô cùng  yêu thương nhau. Mấy huynh đệ họ Hạ cũng đều đồng loạt bày tỏ rằng bà ta  là người dịu dàng hiền hậu, tất cả trên dưới trại Phi Ưng, đều không kể  ra được chút thị phi nào của bà ta. Kiểu người như vậy, quả thực không  giống sinh vật sống.” Bạc Dã Cảnh Hành gật gật đầu khen ngợi: “Thằng bé ngươi, cũng không phải  là kẻ bất tài đâu. Con người không ai là hoàn hảo cả, nếu con người  thật sự hoàn mỹ đến mức độ như vậy, thì chắc chắn có khả năng là đang  ngụy trang cho một mưu đồ khác.” Giang Thanh Lưu không tài nào nghe lọt tai nổi những lời khen ngợi như  vậy của nàng, chân run lên, đạp nàng rơi rụng từ trên giường xuống dưới  giường: “Gọi ta là Giang Thanh Lưu!”. Bạc Dã Cảnh Hành chẹp chẹp hai tiếng, bò dậy từ dưới chân giường: “Thằng  bé nhà ngươi, nếu trong người lão phu mang thai, có sao đi nữa thì  ngươi cũng phải gọi là đứa bé trong bụng ta là thúc thúc. Ngươi không  thể kính trọng hai vị trưởng bối của ngươi một chút được sao?!”. Chọc Giang Thanh Lưu nổi điên, thiếu chút nữa là sinh non. Quá trình điều tra của Giang Thanh Lưu thật sự gặp phải một vấn đề cực  khó, khiến hắn có phần chần chừ: “Nói ra cũng thật kỳ quái, toàn bộ thôn  làng không lớn cũng không nhỏ cũng có gần một trăm hộ dân, trại Phi Ưng  xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng lại không thấy có chỗ nào khác thường  đáng nghi cả.” Bạc Dã Cảnh Hành không chút quan tâm: “Nếu như Lâm Tiểu Thi đã ẩn nấp  trong trại Phi Ưng suốt hơn mười năm qua, thì việc không có sơ hơ cũng  là rất bình thường.” Giang Thanh Lưu rối rắm: “Dù sao cũng phải có chỗ để bắt tay vào tìm chứ.” Lúc chạng vạng tối, tiết trời mới dần trở lên mát mẻ hơn, Bạc Dã Cảnh  Hành thật sự ra ngoài đi dạo một vòng. Trại Phi Ưng gần núi, nên thôn  dân sống chủ yếu dựa vào việc săn bắt thú rừng, cũng có nhiều người sống  bằng nghề muối thịt bán và thuộc da. Nếu muốn mua một chiếc áo da hàng  thật giá thật, hay những thứ như đặc sản núi rừng hoang dã, rượu thuốc  hổ cốt, thì tới đây là một lựa chọn vô cùng đúng đắn. Thỉnh thoảng cũng  có những hộ gia đình giàu có sai người đến đây mua một vài loại như chim  ưng hay chó săn. Bạc Dã Cảnh Hành đi dạo xung quanh, hiện giờ thân thể nàng mềm mại như  không xương, ở giữa một những thôn dân chuyên đi săn bắn này, quả thực  rất dễ gây sự chú ý. Nhưng nàng lại gần như không cảm nhận được điều đó,  cứ quanh quẩn khắp trong thôn một vòng. Vì sống bằng việc săn bắt thú  rừng, nên gần như nhà nhà đều nuôi chim ưng, chó săn. Những con thú này  tính tình hung hăng, nhìn thấy người lạ là kêu sủa cả nửa ngày. Xem ra, toàn bộ thôn làng này quả thực không có điểm nào đáng ngờ. Bạc Dã Cảnh Hành mệt không thể đi nổi nữa, bèn nghỉ chân uống một bát  canh đậu xanh, sau đó ra vẻ như ta đây là thiếu gia ngang ngược kiêu  ngọa quát lớn: “Tiểu nhị, ta muốn bái sư, học tuyệt thế võ công. Chỗ của  các ngươi thâm sơn cùng cốc, nhất định là có cao nhân mai danh ẩn tích,  mau mau chỉ cho ta một con đường sáng sủa coi!”. Chủ quán là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nghe vậy phì cười, lại  thấy nàng tiện tay đưa ra một viên trân châu – Mới vừa nãy nhân tiện  khều ra từ trên thanh kiếm Giang Thanh Lưu mang bên người. Có thể được  đính trên thanh kiếm của hắn, thì chắc chắn giá trị không tầm thường  chút nào. Quả nhiên ông chủ quán vừa nhìn thấy, hai mắt liền trợn tròn,  lập tức vui vẻ ra mặt cung kính nói: “Tiểu thư nói đùa rồi, thôn này  chuyên săn bắn thú rừng, lấy đâu ra cao nhân. Nếu tiểu thư muốn bái sư  học võ. Thì phải đến tìm những danh môn chính phái như Trầm Bích sơn  trang, hay Thất Túc kiếm phái mới đúng chứ.” Bạc Dã Cảnh Hảnh nửa tin nửa ngờ: “Trong thôn này không có người nào biết võ công?”. Ông chủ có được món hời, vừa hay giờ cũng không có khách nào cần phục  vụ, bèn đứng luôn ở gần cạnh bàn của nàng nói: “Trong cái thôn này, đời  đời kiếp kiếp săn bắt. Về sau, thôn dân thường xuyên vì tranh giành thú  săn được mà đánh nhau, cha của Hạ Phi Hổ là Hạ Kính Long liền lập ra  trại Phi Ưng ở đây. Bình thường mọi người có vấn đề gì bất bình, đều tới  tìm ông ấy. Hạ lão trại chủ là người từng luyện võ, nghe nói còn là một  cao thủ. Cũng đã có không ít người từng luyện chung với ông ta, nhưng  đều chỉ là thứ quyền cước thô thiền xoàng xĩnh. Nên không dám lấy ra lên  mặt với người khác.” Bạc Dã Cảnh Hành gõ bát, vẻ mặt không tin: “Ông đừng có cho rằng cao  nhân ngoại thế, không chịu dễ dàng thu nhận đồ đệ, nên cố ý lừa ta!”. Ông lão bật cười ha hả: “Đám con ông cháu cha các cô ấy à, người nào  người nấy đều muốn học võ công cái thế độc nhất vô nhị. Nhưng ở trong  thôn này ngoại trừ trại Phi Ưng ra, thì đều là những hộ gia đình sống  bằng nghề săn bắt nơi rừng rú hoang vu, thật sự không có ai biết võ  công.” Bạc Dã Cảnh Hành gật gật đầu: “Nhưng vừa nhìn đã biết đây là nơi núi  xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt rồi, không thể không có cao nhân tới  đây ẩn cư được. Hơn chục người, mà không có cao nhân nào từng tới đây  ư?”.  Ông lão nói bằng giọng thân tình khuyên bảo với bậc hậu bối: “Nơi này  làm gì có gì mà địa linh nhân kiệt, những cô gái ở sâu bên trong khe núi  đều thích lấy chồng bên ngoài. Từ nhỏ lão phu đã lớn lên ở đây, hàng  xóm láng giềng đều biết rõ gốc gác cả, nếu không phải ở gần núi, thì cơm  cũng chẳng đủ ăn, lấy đâu ra cao nhân.” Bạc Dã Cảnh Hành nhìn thoáng qua có vẻ nhụt chí, nhưng vẫn không nản  lòng: “Một người như ông mà có thể hiểu được hoàn cảnh của tất cả mọi  người sao? Mười mấy năm qua chưa từng có cao nhân nào tới thật ư?”. Ông lão cũng có chút hảo cảm với nàng, tuy là tiểu thư con nhà giàu có,  bên ngoài tuy có toát lên vẻ kiêu ngạo, nhưng cũng không giấu được vẻ  ngây thơ lương thiện, nên cũng có đôi phần kiên nhẫn. Lại thêm việc bị  một cô nhóc khích tướng, ông lão cũng không phục: “Không có. Từ nhỏ đến  lớn lão phu đã lớn lên ở trong cái thôn này, mười mấy năm nay, ngoài trừ  Lâm phu nhân của Hạ lão trại chủ, và Ngô Đại Đầu từ đầu thôn đông  chuyển đến ra, thì người ngoài đều chỉ tới ở hai ba ngày mua đủ da thú  là đi ngay. Làm gì có cao nhân nào tới…… À, đúng rồi, nghe nói gã đại  phu chân đất Diệp Hòa trong thôn cũng chạy nạn đến đây. Đều là những  người lăn lộn vất vả cả, không phải cao nhân gì hết.” Bạc Dã Cảnh Hành dường như rất có hứng thú: “Hai người đó đều không biết  võ công?! Nói không chừng bọn họ đều là tuyệt thế cao nhân ấy chứ, vì  chán ghét chốn giang hồ chém giết, nên mới trốn đến nơi núi sâu rừng rậm  này, trở thành một ngư dân Vũ Lăng chăng.” (Ngư dân Vũ Lăng lấy từ câu chuyện vào  khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh  cá, một hôm bơi thuyền thấy một đóa hoa đào trôi từ khe núi. Người ngư  phủ chèo thuyền dọc theo khe núi, đi mãi rồi đến một thôn xóm dân cư  đông đúc, người dân ở đó đời sống an nhàn, thanh bình. Người đánh cá hỏi  chuyện mới biết tổ tiên của họ vốn người nước Tần, nhưng do không chịu  được chế độ hà khắc của Tần Thủy Hoàng nên bỏ lên sống ở đó, cách biệt  hẳn với thế giới bên ngoài. Ở lại mấy ngày, rồi người ngư phủ tạm biệt  ra về. Sau một thời gian, muốn quay lại tìm chốn đào nguyên mà không  thấy.) Ông lão phá lên cười: “Hai người bọn họ thì cao thủ nỗi gì, một người  ngày ngày vào núi săn bắt, người kia chỉ biết kê mấy cái đơn uống vào  không chết người nhưng cũng chẳng chữa được cái bệnh nào ra hồn. Cô bé  khờ khạo ơi, mau quay về nhà đi. Nếu thực sự muốn bái danh sư, hãy bảo  người trong nhà bỏ ra chút tiền mời về một người. Lão đây thấy cô cũng  không phải là người thiếu tiền thiếu bạc.” Bạc Dã Cảnh Hành nhất quyết không tin, cố chấp muốn tới gặp hai vị “cao  nhân” ấy. Ông lão bán trà thảo dược cười không nổi, mà tranh cãi với  nàng cũng không lại. Đành phải chỉ đường cho nàng. Bạc Dã Cảnh Hành đi  men theo con đường rải sỏi nhớp nháp bùn, gập ghềnh mấp mô tìm đến nhà  của Ngô Đại Đầu săn bắt thú rừng trước. Lúc ấy Ngô Đại Đầu đang thuộc da  thú. Nhìn thấy nàng đến, nên rất nhiệt tình: “Cô nương muốn mua lông  thú à?”. Bạc Dã Cảnh Hành đi dạo một vòng quanh sân, trong sân treo rất nhiều  thịt thú rừng phơi khô, quả thực không thấy có gì khác thường. Bạc Dã  Cảnh Hành chọn mười mấy tấm da thú đắt tiền, lại thấy trong nhà ông ta  có linh chi, nhân sâm, nàng liền ôm lấy tất, gói lại rồi đi thẳng. Ngô  Đại Đầu vội vàng ngăn nàng lại: “Cô nương, cô vẫn chưa trả tiền mà.” Bạc Dã Cảnh Hành trợn mắt: “Ông mù à, vừa nãy ta đã trả bạc rồi còn gì, vừa quay người đi ông đã chối rồi?!”. Ngô Đại Đầu nghe xong, cũng sầm mặt xuống nói: “Cô nương, cô nói như vậy là không đúng rồi. Cô trả bạc lúc nào chứ?”. Bạc Dã Cảnh Hành đương nhiên không chịu thôi, hai bên liền nổ ra tranh  cãi. Trong thôn quanh năm yên tĩnh, phía đông có nhỡ đánh cái rắm thì  phía tây cũng có thể nghe thấy. Rất nhanh rất đông người dân đã tụ tập  trong sân, Ngô Đại Đầu và Bạc Dã Cảnh Hành ai cũng cho mình là đúng, một  người nhất định nói chưa trả tiền, người kia thì khẳng định đã trả rồi. Không còn cách nào khác, đành phải tìm đến người của trại Phi Ưng để chủ  trì phân xử. Lúc Hạ Lôi, Hạ Báo đến nơi, nghe thuộc hạ nói người của  Giang Thanh Lưu cùng một thợ săn tranh chấp, nên đương nhiên cũng mời  luôn cả Giang Thanh Lưu đến. Suốt dọc đường đi, Giang Thanh Lưu không hé  răng nói một câu nào – Dựa vào phẩm hạnh của lão tặc này, nàng mua đồ  mà trả tiền mới là lạ. Huống hồ bộ quần áo trên người nàng ta cũng là  của hắn, có thể trả nổi tiền không chẳng lẽ hắn còn không biết chắc? Nhưng huynh đệ của Hạ gia lại không nghĩ thế – Nếu vị này đã là nội  quyến của minh chủ võ lâm, thì lý nào lại ăn quỵt chút tiền mọn ấy? Ông  lão bán trà thảo dược đang dọn hàng, nhìn thấy thế cũng ghé lại xem. Dân  trong thôn xôn xao bàn tán. Ông lão ngược lại đứng ngay bên cạnh Bạc Dã  Cảnh Hành bênh: “Vừa nãy vị cô nương này ngồi uống trà thảo dược ở quán  của lão, còn cho lão một viên trân châu nữa. Thực sự không giống với  người quỵt tiền đâu.” Bên ngoài đang bàn luận rất sôi nổi, thì Giang Thanh Lưu và huynh đệ họ  Hạ cùng nhau bước vào phòng, Giang Thanh Lưu quả thực xấu hổ không dám  mở miệng, nên Hạ Lôi đành phải hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”. Ngô Đại Đầu kể lể đầu đuôi sự việc vừa nãy, Hạ Lôi nghe xong liền nghiêm  mặt: “Đủ rồi, Giang minh chủ là người thế nào chứ, lẽ nào nội quyến của  ngài ấy lại còn nợ ông chút bạc vụn sao. Không cần nói gì thêm nữa.” Khuôn mặt Ngô Đại Đầu đầy bất mãn, Bạc Dã Cảnh Hành vẫn không chịu thôi:  “Không được, lão phu nói đã trả tiền rồi là trả tiền rồi, sao lại có  thể vì chút tiền cỏn con mà đuối lý được? Chuyện này nhất định phải đưa  ra lời giải thích rõ ràng.” Giang Thanh Lưu quả thực xấu hổ không còn mặt mũi nhìn ai – Vừa nhìn cái  kiểu nói chuyện lý lẽ đâu ra đấy của nàng là biết ngay nàng thật sự  chưa trả tiền. Hắn chạy tới tức giận trừng mắt lên lườm Bạc Dã Cảnh Hành  đang tiểu nhân đắc chí, thấp giọng quát hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện  gì?”. Bạc Dã Cảnh Hành nháy mắt ra hiệu, hắn bỗng nhiên hiểu ra ngay – Nàng  nghi ngờ Ngô Đại Đầu chăng?! Giang Thanh Lưu hơi cau mày, con người Bạc  Dã Cảnh Hành tuy không đáng tín, nhưng làm việc cũng khá chắc chắn. Hắn  lập tức trầm giọng nói: “Nếu ai cũng cho là mình nói đúng, vậy thì chi  bằng hãy để người của trại Phi Ưng tìm thử. Căn phòng rộng chừng này,  nếu thật sự đã trả tiền, thì thể nào cũng tìm thấy.” Hạ Lôi, Hạ Báo nghe xong, đều đồng ý. Ngay lập tức lệnh cho người tìm  kiếm. Từ lúc nghe nói Bạc Dã Cảnh Hành là nội quyến của Giang Thanh Lưu  xong Ngô Đại Đầu đều cúi gằm mặt, thoạt nhìn thì là dáng vẻ thật thà  trung thực, không dám trêu chọc động vào nhà quyền quý. Giờ nghe nói sẽ  khám nhà, cũng không có phản ứng gì gay gắt. Đám người của Hạ gia lục soát một lúc, quả nhiên không thu hoạch được  gì, một điểm khả nghi cũng không có. Bạc Dã Cảnh Hành cũng chẳng hề lo  lắng, còn lớn tiếng hét: “Không thể nào, rõ ràng ta đã trả rồi. Nói  không chừng ông ta đã chôn ở chỗ nào đó! Các ngươi tìm hết trên mặt đất  rồi, vậy tìm thử dưới mặt đất chưa?”. Ngô Đại Đầu vừa nghe xong, cả người lập tức cứng đờ. Giang Thanh Lưu là  người như thế nào chứ, lập tức chú ý đến ngay. Hắn nhanh chóng dặn dò:  “Cẩn thận lục soát dưới đất, xem có chỗ nào khả nghi không.” Liên quan đến sự trong sạch của hắn, nên huynh đệ họ Hạ không dám qua  loa, đành hạ lệnh: “Cẩn thận lục soát, một tấc đất cũng không được bỏ  qua.” Kết quả, bạc thì đương nhiên không thể tìm ra, nhưng lại có người chạy  tới, hét to: “Mấy vị thiếu gia ơi, Giang minh chủ ơi, phát hiện ra sau  nhà có một mật đạo!”. Đám người Hạ Lôi vừa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, Ngô Đại Đầu nhanh  chóng khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc giống như tất  cả mọi người: “Sao lại có một mật đạo được?”.