Nợ em một thanh xuân

Chương 23 : ( p2 )

Chương 3 \( p2 \) " Thiên Phong cậu nhìn gì vậy ? Lên máy bay thôi sắp không kịp rồi " Thiên Phong nghe vậy có chút hoàn hồn gật đầu , lúc nãy anh thấy bóng dáng một người phụ nữ lướt qua rất giống Mỹ Linh .. nhưng chắc có lẽ là ảo giác cô biến mất 5 năm không có tin tức , nhiều lần anh đến hỏi nhưng ba mẹ cô nhất quyết không nói dù chỉ là một chữ Xuất khoảng thời gian qua anh luôn chờ nhưng nó là vô vọng , anh muốn gửi đến cô câu xin lỗi muộn màng nhưng nó lại rất khó .. nghĩ đến đây Thiên Phong thở dài đi lên máy bay , có lẽ anh nhớ cô lên suy ra ảo giác với lại người giống người là bình thường thôi ~~ Mỹ Linh vừa xuống máy bay đã liền bắt xe đi thẳng hướng nhà mình , 5 năm qua thật sự thay đổi quá nhiều cô sắp không nhận ra nơi này rồi .. hôm nay cô phải cho ba mẹ mình một bất ngờ thật lớn Đến nơi cô bấm mật khẩu quen thuộc quả nhiên cánh cửa mở ra , bao nhiêu năm qua ba mẹ cô vẫn không thay đổi mật khẩu .. chắc sợ cô trở về mà không vào nhà được quá " Mỹ,.. Mỹ Linh là con thật sao ? " Mẹ cô vừa đi ngoài vườn nhìn thấy con gái liền không tin vào mắt mình , rổ rau đang cầm trên tay cũng rơi xuống thật sự là con gái bà sao ? Hay bao nhiêu năm qua không gặp nhớ con lên bà sinh ra ảo giác ? " Mẹ là con " cô không kìm chế được mà chạy đến ôm chặt mẹ mình , nước mắt không tự chủ mà rơi xuống cô đúng là đứa không ra gì .. bao nhiêu năm qua vậy mà không về thăm ba mẹ lấy một lần " Con bé này về sao không báo cho mẹ một tiếng ? " Mẹ cô nhìn con gái khẽ trách nếu cô nói thì bà có thể ra đón rồi " Mẹ không cần không phải con vẫn tự về được sao ? Đâu tới mức mà quên không biết nhà mình đi hướng nào ? " Mỹ Linh nhìn mẹ mỉm cười bà thay đổi quá nhiều , mặt có cả vết nhăn rồi này tóc cũng trắng đi không ít .. cũng là tại cô chỉ vì lo nghĩ cho cô mà thành ra thế này " Được rồi vào nhà rồi nói tiếp ba con mà thấy chắc mừng lắm đây " cô tính cầm rổ rau lên nhưng bà xua tay không cần , thật ra thì tủ lạnh còn rất nhiều mà bà thấy tiếc lên ra vườn hái vào bây giờ không cần nữa rồi Cả nhà ba người cùng ngồi với nhau nói chuyện vui vẻ , đã bao nhiêu lâu họ chưa có cảm giác gia đình như thế này ? " Mỹ Linh Thiện Minh thằng nhóc ấy không về với con sao ? " Mẹ cô cắt trái cây đưa cho con gái rồi hỏi , thật ra thì chỉ có Mỹ Linh không về thăm ông bà .. chứ thằng nhóc Thiện Minh kia có dịp liền ghé vào đây thăm họ " Cậu ấy có việc cần phải giải quyết không thể về cùng con , tầm cuối tuần cậu ấy mới thu xếp xong " bà nghe như vậy thì gật đầu có thằng nhóc đấy thì vui thêm vui .. bà khá thích Thiện Minh người làm mẹ này đương nhiên cũng nhìn ra , Thiện Minh có ý với con bà trong xuất những năm qua Chỉ là bà không muốn xen vào chuyện riêng của hai người .. tình cảm không thể gượng ép có duyên có phận chắc chắn sẽ ở cùng nhau , dù cho có sóng gió gì chắc chẵn cũng sẽ không cách rời .. còn nếu đã hồng nhan bạc phận thì có cầu cũng vô ích " Mỹ Linh lần này con sẽ về đây luôn không hay chỉ ít rồi lại đi " Mỹ Linh nhìn ánh mắt của mẹ khẽ khó sử , cô cũng muốn ở đây lắm nhưng công việc thì không thể hủy bỏ .. chắc chắn là phải quay lại bên kia rồi " Mẹ bây giờ con chưa thể ở đây luôn được con về đây thăm ba mẹ cũng tuận thể ký hợp đồng , nhưng ba mẹ đừng lo nếu như ký hợp đồng được thì con sẽ thường xuyên về .. như vậy cũng sẽ có thời gian về nhà , thật ra thì con cũng muốn nhưng công ty thì không thể bỏ " Mẹ cô nghe vậy thì chỉ gật đầu thật ra bà cũng không muốn con gái đi nữa , đã gặp bao lâu đâu mà lại phải rời xa ? Nhưng vì tương lai của cô bà không thể ngăn cản " Tinh .. tinh " tiếng chuông cửa vang lên Mỹ Linh liền đứng lên mở cửa " Bác gái,..? "