\#19 Thời gian mà Mỹ Linh tỉnh lại cũng đã là buổi sáng của hôm sau , buổi tối hôm trước Thiện Minh năn nỉ mãi mẹ cô mới cho ở lại .. ngoài ra bà không cho phép ai đến gần con gái mình hết , ngoại trừ bác sỹ hay y tá của bệnh viện mà thôi Cô giáo có đến giải thích nhưng nhất quyết bà không chịu nói chuyện , cuối cùng cô giáo cũng đành bất lực mà trở về nhà còn về Thiên Phong không cần nghe nói bà đã đổi đi Lúc trước bà từng rất thích Thiên Phong vì anh là bạn thân của con gái bà , hai đứa nhà gần nhau nên lúc nào cũng đi gần nhau .. nhưng giờ hết rồi bao nhiêu tổn thương con gái bà phải chịu vậy đủ rồi " Mỹ Linh cậu tỉnh rồi " Thiện Minh vui mừng chạy lại nắm lấy bàn tay cô , Mỹ Linh vẫn có chút khó chịu mơ mơ màng màng mở mắt ra " Thiện Minh sao cậu ở đây ? " Cô khó khăn mở miệng nói , hai lần cô đến bệnh viện đều là Thiện Minh đưa đến .. người đầu tiên khi cô nhìn thấy cũng là Thiện Minh , sao lại quá trùng hợp vậy nhỉ ? " Cậu khó chịu thì đừng nói thế nào có đau ở đâu không ? Tớ gọi bác sỹ nhé ? " Thiện Minh lo lắng nhìn cô hỏi anh đang mừng đến phát khóc đây , cũng may là cô tỉnh rồi không thôi chắc anh điên mất " Cậu chưa trả lời tớ " Mỹ Linh thở dài nhìn Thiện Minh , trả lời cái gì vậy chứ cô đang hỏi cơ mà ? " Hôm qua là tớ năn nỉ đến mất liêm sỉ mẹ cậu mới chịu mới cho tớ ở đây đó " Thiện Minh vừa nói vừa thẹn thùng nhắc đến hôm qua anh chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống , cô nghe vậy khẽ mỉm cười " Một mình cậu ở đây à ? " Cô muốn ngồi dậy nhưng tay chân muốn rụng rời , đầu bây giờ cũng chỉ còn hơi đau không quá chịu .. phải nhờ đến Thiện Minh cô mới có thể ngồi dậy được " Không có mẹ cậu cũng ở đây bác ấy vừa ra ngoài mua một ít đồ " Cô nghe như vậy cũng chỉ ậm ự gật đầu , lại khiến mẹ cô lo lắng nữa rồi cô đúng là đứa con bất hiếu mà .. lúc nào cũng chẳng để ba mẹ yên tâm về mình toàn làm họ khổ Bỗng dưng bên ngoài cửa có tiếng cãi lộn , Thiện Minh đứng lên đi ra mở cửa xem chuyện gì xảy ra thì mẹ cô đang tức giận mắng Thiên Phong " Cậu đi về đi con gái tôi không sao hết không cần cậu đến thăm " bà vẫn một mực nhất quyết đuổi Thiên Phong đi bằng được , chiều hôm qua anh đến rất nhiều lần thậm trí là đêm khuya .. nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy là đã bị đuổi đi không thương tiếc Thiên Phong đương nhiên biết bây giờ mẹ cô rất có thành kiến với anh , nhưng anh cần giải thích anh muốn nhìn xem sức khỏe của cô thế nào " Bác xem như con cầu xin bác cho con 5 phút cũng được , bác cho con gặp cậu ấy đi " Thiên Phong nhìn mẹ cô chắp tay năn nỉ nhưng nó chẳng ăn thua gì , mẹ Mỹ Linh vẫn nhất quyết không thay đổi quyết định " Cậu làm ơn đi cậu đi về xem như là tốt lắm rồi , con gái tôi không cần ai đến thăm nó cả như thế này là đủ lắm rồi " Thiên Phong nghe vậy quỳ gối xuống chân mẹ cô , nhưng mẹ cô vẫn tỏ ra như chẳng quan tâm Mỹ Linh nãy giờ ngồi trên giường bệnh nhìn thấy tất cả , cảm xúc không biết lên diễn tả thế nào .. phải làm sao thì mới tốt đây ? Cô không biết bây giờ muốn gặp hay không muốn gặp nữa , nhưng có lẽ vẫn một lần nói rõ sẽ tốt hơn " Cậu muốn quỳ thì mặc kệ tôi chẳng quan tâm .. dù bất kì giá nào tôi sẽ không cho cậu gặp con bé " nói xong bà bước vào đóng cửa mạnh một cái , chẳng quan tâm Thiên Phong ngoài kia ở hay đi .. mọi chuyện như vậy đủ rồi đừng khiến con bà thêm đau khổ " Mẹ cho cậu ấy vào đi " Mỹ Linh nhìn mẹ mình khẽ nói nhưng bà lại tỏ ra như không nghe thấy , cô chỉ nhìn bà khẽ thở dài một chút " Mẹ như thế này mãi sẽ chẳng có kết thúc con cần nói rõ mọi chuyện.. nếu cứ thế này sẽ chẳng đi vào đâu cả , con muốn một lần nói rõ tất cả rồi nó muốn đi đến đâu thì đi mẹ mở cửa đi " phải nhờ đến Thiện Minh nói đỡ bà mới đồng ý , nhưng trong lòng vẫn không ngăn được cơn giận bỏ đi ra ngoài .. Thiên Phong vui vẻ đi vào trong phòng bệnh , bây giờ trong phòng chỉ có Mỹ Linh và Thiên Phong " Mỹ Linh cậu có khó chịu ở đâu không ? " Cô không né tránh ánh mắt Thiên phòng nhìn mình , ngược lại nhìn rất chăm chú nhưng chỉ là một chút rồi quay đi hướng khác " Tôi mở mắt thế này là biết chưa chết rồi " Thiên Phong khẽ nắm chặt bàn tay cô chưa từng nói với anh thế này , cũng chẳng bao giờ hờ hợt như chẳng quan tâm anh " Mỹ Linh hôm qua tớ biết tớ sai chỉ muốn xin lỗi cậu " Mỹ Linh nghe vậy khẽ nhếch môi xin lỗi ? Xin lỗi thì được gì ? Xin lỗi khiến cho bớt tổn thương không ? Hôm qua cô chỉ mong một lần anh có thể tin cô , thế mà đến cuối cùng thì sao ? Một chút cũng chưa từng,.. " Cậu giữ lại đi còn chuyện gì nói thì nói đi nếu không còn gì thì ra ngoài " Thiên Phong mím chặt môi đến mức muốn chảy máu , anh biết tội của anh lớn đến mức độ nào " Tớ biết cậu giận tớ chắc chắn sẽ không chấp nhận , nhưng thật sự tớ muốn nói .. thành tâm thành ý muốn xin lỗi cậu " Thiên Phong lúc ở nhà đã muốn nói rất nhiều chuyện , nhưng khi ở trước mặt cô anh lại chẳng thể mở miệng nói điều mình muốn nói " Tôi nói rồi chẳng ai sai cả từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi sai .. Thiên Phong cậu biết ba điều tôi hối hận nhất là gì không ? " Cô khẽ im lặng vài giây xong mở miệng nói tiếp : " Thứ nhất là quá coi trọng tình cảm " " Thứ hai không đủ tàn độc " " Thứ ba quá mềm lòng "