Nợ âm khó thoát

Chương 17 : Mộ xuất huyết, xác lên tiếng

Trái tim tôi thời khắc này dường như đã ngừng đập, đưa mắt về phía hình bóng không ngừng vung cuốc kia, bởi vì khoảng cách quá xa, tôi nhìn không rõ bố tôi rốt cuộc đang đào ngôi mộ nào? Nhưng điều tôi càng muốn biết bây giờ là, bố tại sao lại muốn vào nửa đêm, một mình lặng lẽ đi tới sau núi để làm gì? Trong lòng lấp đầy kinh ngạc khó nói thành lời, nhưng tôi vẫn khống chế bản thân không được kích động, tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc bố muốn làm gì? Tôi và Hạ Mạch nằm bò trong đám cỏ dại, quan sát bố tôi đang không ngừng đào mộ, hơn nữa động tác rất nhanh. Hình như rất vội vã. Không lâu sau, bố bỏ cái cuốc trong tay xuống. Có lẽ đã đào đến quan tài rồi. Bố trực tiếp nhảy vào hố quan tài, sau đó đẩy nắp quan tài ra, đợi đến lúc bố trèo lên trên, tôi nhìn thấy trên bả vai bố đã khiêng một thi thể. Nhìn thấy áo liệm trên người thi thể đó, là ông nội. Lông mày tôi nhăn lại, bố đào mộ của ông nội, tôi kiềm chế trái tim đang đập càng lúc càng nhanh của mình. Lúc này tôi rất muốn tiến lên phía trước hỏi bố rốt cuộc đang làm trò gì? Đều đã an táng ông nội vào trong đất rồi, vẫn còn muốn đào ông lên, đây không phải là đại nghịch bất đạo hay sao? Hạ Mạch bên cạnh kéo tôi lại, nhăn mày lắc lắc đầu, ra hiệu cho tôi tiếp tục quan sát, mà lúc này, tôi nhìn thấy bố khiêng thi thể của ông, mắt đảo bốn phía, hình như đang nhìn xem xung quanh có người hay không. Nhìn một lát, bố nhấc cái cuốc lên, trực tiếp tiến sâu vào trong rừng, nhìn thấy vậy trong lòng tôi dâng lên một suy nghĩ, bố đây là muốn đổi nơi hạ táng cho ông nội? Nhưng Lão Thi Tượng đó không phải đã nói rồi sao? Ông nội chỉ có thể chôn ở nơi này mới không xảy ra chuyện, hơn nữa nơi này bố tôi cũng đồng ý rồi, hành vi hiện tại của bố, lại đem đến cho người ta cảm giác vô cùng mâu thuẫn. Nửa đêm nửa hôm đến đào mộ ông nội? Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy toàn thân lạnh toát, đột nhiên Hạ Mạch bên cạnh kéo kéo tôi. - Đi xa rồi, đi theo xem xem. Tôi bỗng nhiên định thần lại, lập tức đi tới ngôi mộ bị bố đào lên, đến trước nơi hố mộ bị đào ra, lòng tôi trầm xuống. Quả nhiên là mộ của ông nội, lúc này quan tài đã bị mở ra, mà trong quan tài của ông nội trống không, thi thể đã bị bố đem đi, nhưng tôi rất không hiểu, bố đào mộ ông nội lên để làm gì? Lẽ nào thực sự chỉ muốn đổi một nơi khác hạ táng cho ông nội sao? Nhưng sao lại không đem cả quan tài của ông nội đi chứ? Cứ cho là đổi chỗ thì cũng cần phải có quan tài. Nhưng bố lại chỉ đem thi thể của ông nội đi, tôi đưa mắt nhìn theo hướng bố rời đi, sâu trong rừng rậm, bố đem thi thể của ông nội vào nơi đó để làm gì? Đột nhiên, bên cạnh truyền tới tiếng nói của Hạ Mạch: - Đó là thứ gì? Tôi bị tiếng nói của Hạ Mạch kéo lại, vội vàng nhìn về phía cô ấy chỉ. Tròng mắt của tôi đột nhiên mở lớn, nơi Hạ Mạch chỉ chính là đất bên cạnh quan tài. Mà lúc này, tôi nhìn thấy đất trong đó bỗng nhiên bắt đầu nhúc nhích, hình như có thứ gì đó đang muốn chui ra ngoài, trái tim tôi lập tức bị bóp nghẹn. Trong đất lẽ nào còn có thứ gì? Có điều tôi nhìn kỹ, hình như có dịch thể gì đó làm mềm bùn đất. Cảm giác bùn đất đang sụp đổ xuống. Sắc mặt của Hạ Mạch cũng có chút nặng nề, không đợi tôi phản ứng lại cả người Hạ Mạch đột nhiên trong nháy mắt đã nhảy vào trong quan tài thò tay quệt quệt bên trên chỗ bùn đất đó. Sau đó, tôi thấy Hạ Mạch đem bùn đất dính trên tay đưa lên mũi ngửi, giây tiếp theo sắc mặt của Hạ Mạch trở lên vô cùng sợ hãi, nhìn tôi kinh hô. - Là máu! Tim tôi như ngừng đập, máu? Trong đất làm sao lại có máu chảy ra? Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến lúc trước hạ táng cho ông nội, tôi hình như đã nhìn thấy thứ này, nhưng lúc đó không chú ý nhiều. - Trong, trong ngôi mộ này làm sao lại có máu chứ? Giọng nói tôi có chút không rõ ràng, gặt hỏi Hạ Mạch, Hạ Mạch lắc đầu, sắc mặt cực kỳ nặng nề. - Không biết, có điều mộ xuất huyết, đây là một điềm đại hung, đi, mau đi tìm bố anh, việc này do ông ấy gây ra, ông ấy nhất định biết. Nói xong, Hạ Mạch trực tiếp nhảy ra khỏi quan tài, sau đó chúng tôi hướng về phía bố tôi rời đi đuổi theo. Hiện tại, cũng không biết bố đem thi thể của ông nội đi đâu, chúng tôi chỉ có thể chạy nhanh vào trong rừng sâu. Cũng may bố tay cầm theo đèn pin, tôi và Hạ Mạch vừa vào đến nơi sâu trong núi, đã nhìn thấy có ánh sáng đèn pin truyền tới. Tôi và Hạ Mạch tăng tốc bước chân, đi về hướng có ánh đèn pin truyền tới, nhưng khi chúng tôi tiến lại gần, tôi nghe thấy một tiếng nói trầm thấp truyền đến. Là tiếng nói của bố, tôi khựng người lại, vội vàng giữ lấy Hạ Mạch phía sau lưng, không biết có phải là do bố đang nói chuyện hay không, cho nên không chú ý đến bọn tôi đang lại gần. - Bố à, mọi chuyện so với dự tính của bố có chút không khớp, cô ta vẫn không đồng ý bỏ qua cho nhà họ Lý chúng ta. Trong tiếng nói của bố, xen lẫn một chút thê lương, mà nghe thấy chủ đề này, trước mắt tôi bỗng sáng bừng, bố đang tự nói chuyện một mình? Có điều nội dung bên trong lại khiến tôi rất có hứng thú. Tôi tập trung tinh thần lắng nghe, quả nhiên, qua một lúc sau, tiếng của bố lại vang lên lần nữa. - Bố, Lương tiên sinh cũng đi rồi, có thể nói cho con biết đây là vì sao? Không phải bố đã nói bố đi rồi, sẽ có thể khiến cho cô ta nguôi giận sao? Mười tám năm rồi, cuối cùng vẫn không trấn áp được, nhưng lẽ nào ngay cả bố đích thân đi mà cũng không trấn áp được? Lời nói của bố càng làm cho tôi thêm phấn khích, tôi cảm thấy trong nhà, hình như chỉ có một mình tôi không biết chân tướng sự việc, ông nội, bà nội, còn cả bố đều biết chuyện này là vì sao. Nhưng hiện tại tôi gần như có thể chắc chắn, chuyện này, có liên quan tới người mẹ đã mất mười tám năm của tôi. - Sự tình có biến đổi, đứa trẻ không được xảy ra chuyện. Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn mà u ám truyền tới, cả người tôi giật mạnh một cái, bởi vì tôi biết, đây không phải là thanh âm của bố, mà là một thanh âm khác. Trong rừng, ngoài bố tôi ra, thì cũng chỉ còn mỗi tôi và Hạ Mạch, bây giờ lại xuất hiện một giọng nói khác? Giọng nói này là của ai? Với lại bố đang đối thoại với ông nội, nghĩ đến đây cả người bị chấn động giống như bị sét đánh trúng. Người nói là ông nội, chính xác hơn là người nói là xác của ông nội? Một cái xác còn có thể mở miệng nói chuyện ư? điều này thực sự khiến tôi cảm thấy bản thân đang rơi vào trong ảo giác, tôi nhìn Hạ Mạch bên cạnh một cái, phát hiện sắc mặt của cô ấy cũng rất nặng nề. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng nói như muỗi kêu của Hạ Mạch: - Xác lên tiếng? Trong giọng nói của Hạ Mạch, tràn đầy sự kinh ngạc khó nói thành lời, xem ra, người lên tiếng, đúng thật là ông nội. Tôi nhìn Hạ Mạch cạnh mình, thấp giọng hỏi: - Xác chết thực sự có thể nói chuyện sao? Có điều vào lúc tiếng nói của tôi vừa truyền ra, không đợi Hạ Mạch trả lời, một tiếng nói như mìn nổ vang lên. - Là ai? Giọng nói này khiến cả người tôi bỗng run lên, thân hình của bố mau chóng chạy về phía chúng tôi, lúc này, tôi và Hạ Mạch cũng không tiếp tục trốn, đứng dậy đi ra ngoài. Nhìn thấy tôi và Hạ Mạch, bố nhíu chặt mày lại. - Hai đứa sao lại ở đây? Tôi không kịp giải thích với bố nhiều, nghĩ tới tình cảnh kỳ dị trong mộ phần lúc trước, bèn trực tiếp nói với bố chuyện đó. - Cái gì? Trong mộ có máu chảy ra ngoài? Nghe vậy, bố bỗng kinh ngạc, tôi gật đầu, nói chính là hố quan tài của ông nội. - Gay go! Bố kêu lên một tiếng, sau đó trực tiếp xoay người, lúc quay lại, trên vai đã khiêng thi thể của ông nội. Cũng không nói thêm tiếng nào với chúng tôi, bố trực tiếp chạy về phía trước, không sai, chính là chạy, thậm chí bố còn có chút hoảng hốt lo sợ. Tôi và Hạ Mạch trực tiếp theo sau bố, nhìn thấy hành động của bố, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy bất an, tôi biết, sợ rằng lại phát sinh ra chuyện lớn gì rồi. Cứ đi mãi theo sau lưng của bố, cuối cùng cũng đến mộ phần của ông nội, chúng tôi hoàn toàn bị sự việc trước mắt dọa cho một trận, bởi vì chúng tôi phát hiện bên trong quan tài của ông nội, gần như đều bị máu tươi thấm ướt. Nhiều máu tươi thế này, là đến từ nơi nào? Lẽ nào là dưới đất có thứ kỳ dị nào đó? Hơn nữa máu tươi dường như vẫn chưa thẩm thấu hết ra bên ngoài. Không kịp nghĩ nhiều, tôi thấy bố đặt thi thể của ông nội vào trong quan tài, thậm chí là kinh sợ, trực tiếp ném vào trong, khiến cho sau khi thi thể của ông nội rơi vào trong quan tài, truyền ra một âm thanh khản đục. Chính vào thời khắc thi thể của ông nội rơi vào trong quan tài, tôi nhìn thấy máu tươi phía dưới đang không ngừng chầm chậm dâng lên, thế mà lại dừng đột ngột không động đậy? Nhưng, điều này cũng không khiến vẻ nặng nề trên khuôn mặt của bố thuyên giảm. Một lúc sau, vẻ nặng nề trên gương mặt của bố vẫn chưa hề dãn ra, lúc này, tôi vội vàng thấy bố đi đến một bên, trực tiếp nhấc nắp quan tài lên, đậy lên bên trên cỗ quan tài. Cùng lúc này cả người bố trực tiếp nhảy lên phía trên của quan tài, Khi cả cơ thể đã rơi lên nắp quan tài, tôi nhìn thấy bố không do dự tự cắn đứt ngón tay mình. Sau đó, bàn tay của bố không ngừng uốn lượn trên nắp quan tài, tôi nhìn thấy bên trên, một phù văn kỳ dị bắt đầu hình thành. Mà chính vào lúc phù văn này thành hình, tôi thế mà lại nhìn thấy máu tươi bên dưới quan tài, trực tiếp chảy ngược lại vào trong mặt đất. Không lâu sau, máu tươi phía dưới quan tài hoàn toàn biến mất sạch sẽ, cứ như chưa hề xuất hiện qua, duy chỉ có bùn đất màu đen sì đó nói với tôi biết, tất cả mọi chuyện vừa rồi đều không phải là ảo giác. Lúc này, bên tai tôi truyền tới tiếng của Hạ Mạch: - Bố anh thật đúng là thâm sâu không lộ! Câu nói của Hạ Mạch, cũng chính là nghi hoặc ở trong lòng tôi, trong ấn tượng của mình, bố luôn là một người công nhân hiền lành chất phác. Nhưng hiện tại xem ra, không phải như vậy. Từ thời khắc bố một mình trực tiếp nhấc cỗ quan tài lên, tôi đã biết có thể bố không đơn giản như trong tưởng tượng của tôi. Sự việc trước mắt, khiến tôi càng thêm chắc chắc phán đoán trong lòng mình, trên người của bố, không biết còn có bao nhiêu điều bí mật? Tôi phát hiện, bản thân bị một tầng sương mù dày đặc bao vây xunh quanh, cái gì cũng không biết.