Nợ âm khó thoát
Chương 16 : Bí mật của người rơm
Người Lão Thi Tượng muốn tôi đề phòng chỉ có một, Hạ Mạch.
Tôi phát hiện mọi chuyện có chút buồn cười, Hạ Mạch là vì phát hiện Lão Thi Tượng có vấn đề, cho nên mới cùng tôi đến thôn chúng tôi, nhưng hiện tại Lão Thi Tượng lại kêu tôi phải cẩn thận Hạ Mạch.
Tôi rốt cuộc phải tin ai?
Đợi đến lúc tôi định thần lại, phát hiện Lão Thi Tượng đã biến mất trước mắt mình, lúc này giọng nói của Hạ Mạch ở một bên truyền tới, cô ấy hỏi tôi đứng ở đây làm gì? Tôi lắc đầu, cùng cô ấy đi vào trong nhà.
Lúc ăn đêm, tôi nhìn Lão Thi Tượng và Hạ Mạch, cứ có một loại cảm giác quái lạ, sau khi ăn xong, chúng tôi đi vào trong phòng của bố, thi thể của Lương tiên sinh vẫn đang nằm trên giường.
Dựa theo ý của Lão Thi Tượng, ông ta muốn hỏa thiêu Lương tiên sinh. Lão Thi Tượng là sư huynh của Lương tiên sinh, việc này đương nhiên do ông ta làm chủ.
- Nhóc con, tôi muốn cõng thi thể của sư đệ về nơi ở của ông ấy, cháu dẫn đường cho tôi nhé!
Lão Thi Tượng nhìn tôi, lập tức dùng chất giọng khàn khàn đó nói với tôi, tôi có chút mệt, nhưng cũng không từ chối, mà gật đầu với Lão Thi Tượng. Hỏi ông ta có cần tôi cõng hộ thi thể Lương tiên sinh không?
Lão Thi Tượng lắc đầu, sau đó, tôi nhìn thấy Lão Thi Tượng trực tiếp cõng thi thể của Lương tiên sinh lên lưng. Đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy vậy, tôi vội vàng chạy lên trước Lão Thi Tượng, soi đèn pin dẫn đường cho ông ta, lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, tôi quay sang nhìn, không ngờ là Hạ Mạch.
- Tôi đi cùng anh!
Hạ Mạch nhè nhẹ lên tiếng, nghe thấy vậy trong lòng tôi dâng lên cảm kích, sau đó nói một tiếng cảm ơn với cô ấy. Nói thật, nếu như bảo tôi phải lựa chọn giữa Hạ Mạch và Lão Thi Tượng, tôi càng tình nguyện đơn độc ở bên cạnh Hạ Mạch hơn, không phải chỉ vì cô ấy xinh đẹp.
Mà cảm giác của Lão Thi Tượng để lại cho tôi, vẫn có chút kỳ lạ.
Đối với việc Hạ Mạch đi theo, Lão Thi Tượng không nói gì, cõng thi thể của Lương tiên sinh đi sau lưng chúng tôi, hiện tại đã rất muộn, trên đường cũng không gặp phải người trong thôn.
Rất nhanh, chúng tôi đã đến nhà của Lương tiên sinh, tôi trực tiếp dẫn Lão Thi Tượng tiến vào trong phòng của Lương tiên sinh.
Hạ Mạch đi theo sau lưng tôi, sau khi tiến vào trong phòng, Lão Thi Tượng cũng cõng theo thi thể của Lương tiên sinh đi vào trong. Lúc này, tôi nhìn Hạ Mạch bên cạnh một cái, phát hiện biểu cảm trên mặt của cô ấy trở lên cực kỳ nặng nề.
Mà tôi nhìn về phía Lão Thi Tượng, phát hiện lúc ông ta bước vào trong, ánh mắt đã dán chặt lên bàn thờ ở góc tường, lúc này, giọng nói trầm thấp của Lão Thi Tượng truyền tới.
- Được rồi, hai người bọn cháu về đi, việc còn lại ở đây, tự tôi sẽ xử lý.
Lão Thi Tượng nói xong, tôi và Hạ Mạch nhìn nhau một cái, có điều tôi vẫn lễ phép hỏi Lão Thi Tượng, nếu như muốn chúng tôi giúp đỡ chuyện gì, lúc nào cũng có thể nói với tôi.
Lão Thi Tượng lắc đầu, nói không sao, một mình ông ấy lo được.
Nghe vậy, tôi và Hạ Mạch chỉ có thể rời khỏi nhà của Lương tiên sinh, vừa đi khỏi không bao xa, tôi không đợi được mà gặt hỏi Hạ Mạch:
- Nhìn thấy gì chưa?
Lúc trước, tôi luôn tò mò, hai người rơm trong phòng Lương tiên sinh rốt cuộc là thứ gì, vừa rồi, lúc vào trong cửa nhà, tôi cố ý bảo Hạ Mạch đi nhanh một chút tiến vào phòng Lương tiên sinh.
Đến trước Lão Thi Tượng, nhìn một chút hai con người rơm, cho dù tôi nhìn thì cũng không hiểu gì, cho nên chỉ có thể bảo Hạ Mạch nhìn.
Vừa nãy tôi cũng nhìn thấy biểu cảm nặng nề trên gương mặt của Hạ Mạch, cho nên lúc này đợi không được mà muốn biết, Hạ Mạch trên thân hai con người rơm đó, nhìn ra được thứ gì.
Sắc mặt Hạ Mạch u ám, do dự một lát, lúc này mới cất tiếng nói với tôi:
- Tôi nhìn thấy sau lưng một trong hai con người rơm, có tên của anh.
Tiếng nói của Hạ Mạch như một tia sét, mạnh mẽ đánh lên người tôi, không ngờ cô ấy lại nhìn thấy tên của tôi ở sau lưng người rơm?
Rất lâu sau, tôi mới từ trong sự kinh hãi định thần lại, nhưng vẫn có chút khiến người ta khó mà tiếp nhận, tôi nhìn về phía Hạ Mạch trước mắt, hỏi cô ấy ngoài điều đó ra, còn nhìn thấy gì nữa không?
Hạ Mạch lắc đầu, nói trên người một con người rơm khác chẳng có gì, nhưng Hạ Mạch nói với tôi, hai con người rơm đó nhất định có manh mối, chỉ là chúng tôi không có thời gian kiểm tra kỹ càng.
Hơn nữa rất rõ ràng, Lão Thi Tượng cũng không hy vọng chúng tôi ở lại lâu trong phòng của Lương tiên sinh, bằng không cũng không vội vã đuổi bọn tôi đi.
Nghe thấy vậy, trong lòng tôi nhất thời trở lên có chút nặng nề, trong đầu không ngừng hồi tưởng từng sự việc đã xảy ra, muốn tìm ra điểm đột phá trong đó.
Buổi tối hôm xảy ra chuyện, áo liệm ông nội mặc cho tôi là do Lương tiên sinh làm, mà áo liệm mặc trên thân hai con người rơm trong nhà Lương tiên sinh lại giống hệt bộ áo liệm đó.
Hiện tại Hạ Mạch lại nói cho tôi biết, cô ấy trên sau lưng một con người rơm, nhìn thấy tên của tôi, trong này rốt cuộc có gì dính dáng với nhau?
Trong này nhất định có một liên kết gì đó, chỉ có điều là tôi không biết, lúc tôi đến tìm Lương tiên sinh, ông ấy rõ ràng biết nhà chúng tôi đã xảy ra chuyện.
Hơn nữa tôi nghĩ tới buổi sáng hôm ông nội xảy ra chuyện, câu nói mà bà nội nói với tôi, bà nội nói, đây đều là số mệnh, kéo dài mười tám năm, cuối cùng vẫn đến rồi.
Đúng rồi, hôm đó tôi vẫn chưa để ý, bây giờ nghĩ lại, bà nội nhất định là biết gì đó, bà nội dễ mềm lòng, nói không chừng còn có thể từ chỗ bà nội biết được điều gì đấy.
- Đi, chúng ta về nhà!
Nghĩ đến đây tôi vội vàng lên tiếng nói với Hạ Mạch bên cạnh.
Sau khi về đến nhà, tôi nhìn thấy đèn trong phòng bố vẫn sáng, nhưng cửa lại đóng, tôi bảo Hạ Mạch ở bên ngoài đợi tôi một lát, nói xong tôi đi thẳng đến phòng bà nội, bước vào trong.
Vào trong phòng, tôi nhìn thấy trong tay bà nội cầm một bức ảnh cũ, đôi mắt đỏ hoe, xem ra bà nội vẫn chưa từ trong nỗi đau mất đi ông nội thoát ra ngoài.
Tôi đến ngồi cạnh bà, an ủi bà mấy câu, nói mọi chuyện đều đã như vậy rồi. Bà nội lau lau nước mắt, không lên tiếng.
Trầm mặc giây lát, tôi cuối cùng cũng lên tiếng, gặt hỏi bà nội:
- Bà nội, tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tôi hỏi xong, bà nội bèn ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn tôi tràn đầy yêu thương, giây lát sau, bà thở dài một tiếng.
- Nửa Cân à, con phải tiếp tục sống thật tốt, cái mạng này của con, là do ông nội con liều mạng đổi lấy.
Lời nói của bà nội khiến lòng tôi khẽ chấn động, bà quả nhiên biết gì đó, tôi vội vàng lên tiếng:
- Bà nội, mấy ngày này xảy ra rất nhiều chuyện, đầu óc của con sắp nổ tung rồi, bà có thể nói cho con chút gì đó được không, tất cả những chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Tôi hỏi bà, buổi tối hôm xảy ra chuyện, người phụ nữ gõ cửa rốt cuộc là ai? Đây là điều hiện tại tôi muốn biết nhất, bởi vì tất cả chuyện này, đều là do người phụ nữ gõ cửa đó gây nên.
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của bà nội đều đổ dồn lên trên người tôi, dường như đang suy nghĩ rốt cuộc có nên nói cho tôi biết hay không.
Trầm mặc giây lát, bà lên tiếng nói với tôi:
- Nửa Cân, đây là nhà họ Lý chúng ta nợ cô ta, cô ta đến đòi nợ, ông nội con đã đi rồi, hy vọng cô ta có thể bỏ qua!
Nghe vậy, lòng tôi trầm xuống, lời bà nội nói có chút mơ hồ, cô ta trong miệng bà nội, đương nhiên chính là người phụ nữ gõ cửa đêm đó.
- Bà nội, cô ta là mẹ con ạ?
Cuối cùng, tôi đem nghi hoặc lớn nhất trong lòng nói ra, chính vào lúc tôi nói xong, tôi nhìn thấy lông mày bà nội khẽ rung lên, sau đó sắc mặt trầm xuống.
- Được rồi, mau về phòng ngủ đi, bà cũng mệt rồi.
Trong lòng tôi thất vọng, biết bà nội không muốn tiếp tục nói nữa, tôi không biết làm thế nào chỉ có thể đi ra khỏi phòng bà.
Tôi vừa ra khỏi phòng bà, bố từ trong phòng đi ra, sau đó bố lên tiếng nói với tôi, bảo Hạ Mạch ngủ phòng bố, bố ngủ trên chiếu ngoài đại sảnh.
Trời mùa hạ, cũng không bị trúng gió được, tôi bảo bố về phòng bố ngủ, phòng tôi để cho Hạ Mạch, bố lắc lắc đầu.
Đã rất muộn, sau khi tôi vào trong phòng mình, trong đầu đều là những lời bà nội nói với tôi, mười tám năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mà dựa theo ý của bà nội, trong lòng tôi càng thêm suy đoán, người phụ nữ gõ cửa đó, chắc có thể thực sự là mẹ tôi, chỉ có điều tôi không hiểu, mẹ tôi đã chết mười tám năm rồi, lẽ nào thi thể vẫn chưa mục nát, hơn nữa ngược lại còn trá thi* hay sao?
Lại là vì chuyện gì, mà ông nội phải trực tiếp dâng tặng sinh mệnh của mình, là để cho mẹ tôi nguôi giận ư?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, không biết từ lúc nào tôi đã ngủ thiếp đi, trong mơ hồ, tôi cảm giác có một người đang gõ cửa, khi tôi bị ồn ào làm tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên của tôi là thét lên.
Bởi vì tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ tôi có một bóng đen đang đứng thẳng tắp, chính vào lúc đang chuẩn bị thét, một bàn tay trắng ngần mềm mại trực tiếp bịt miệng tôi lại, đem âm thanh trong cổ họng tôi ép xuống.
Tôi định thần nhìn lại lần nữa, hóa ra là Hạ Mạch, tôi kinh hồn bạt vía hỏi Hạ Mạch nửa đêm nửa hôm làm trò gì vậy? Dọa chết tôi rồi.
Hạ Mạch đưa một ngón tay lên làm động tác "suỵt" ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng, bảo tôi mau trèo ra ngoài từ cửa sổ, cô ấy có phát hiện.
Trong lòng tôi khẽ ngưng lại, không hiểu lời này của Hạ Mạch là có ý gì, có điều tôi vẫn nhấc mình, nhảy ra ngoài qua cửa sổ, tôi hỏi Hạ Mạch có chuyện gì vậy?
Hạ Mạch thấp giọng nói với tôi, bố tôi biến mất rồi.
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, vội vàng hỏi Hạ Mạch có ý gì? Bố tôi biến mất rồi, đã là nửa đêm, bố không phải đang ngủ ở ngoài đại sảnh hay sao?
Làm sao lại biến mất cơ chứ?
Hạ Mạch lắc đầu, nói cô ấy nghe thấy động tĩnh, liền lén lút chạy ra xem, phát hiện bố tôi ngoài đại sảnh đã đi ra ngoài, còn cầm theo một cái cuốc.
Trong lòng tôi dâng lên từng đợt sóng to gió lớn, bố tôi vào lúc nửa đêm cầm theo cuốc đi ra ngoài, là muốn làm gì?
- Được rồi, đầu tiên đừng đoán mò nữa, tôi chú ý nhìn rồi, phát hiện bố anh đi về vị trí ngọn núi phía sau nhà, chúng ta lập tức đi theo xem xem.
Nghe thấy vậy tôi vội vàng gật đầu, cũng không kịp nghĩ ngợi thêm gì khác, cùng với Hạ Mạch đi ra ngoài sân nhà, bố tôi vậy mà lại đi ra sau núi? Bố muốn làm gì?
Đem theo cuốc, nghĩ đến đây lòng tôi chấn động, lẽ nào bố đi đào mộ?
Tôi và Hạ Mạch tăng tốc bước chân, không lâu sau, đã đến gần ngọn núi sau nhà, mà cách một đoạn khá xa, tôi nhìn thấy một bóng hình đang vung cuốc.
Tim gan tôi như thít chặt lại, không ngờ bố tôi thực sự đang đào mộ.
*chú thích:
1, thước* : ( đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, một thước bằng 1/3 mét)
2, trá thi* : ( xác chết vùng dậy)
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
15 chương
482 chương
102 chương
552 chương
66 chương
140 chương