Nịnh Vương
Chương 16
Nàng đẩy đôi môi không an phận của hắn, dừng bút quay đầu lại hỏi hắn, “Rốt cuộc độc tên là gì? Độc tính như thế nào?”
Hắn đi vòng qua bàn, cúi người nhìn nàng, “Thật sự phải cứu ta? Nàng không sợ ta yêu ma đây sống lâu một ngày, sẽ có nhiều người xui xẻo hơn?”
Nàng ngơ ngẩn, vấn đề của hắn mặc dù dùng giọng điệu hài hước nhưng lại có một đạo lý khác.
Hắn là ác ma yêu nghiệt trong miệng mọi người, hôm nay hắn bị độc khống chế, chung quy vẫn có chuyện kiêng kị, nếu giải độc, có thể thật sự càng nguy hiểm hay không?
Nhưng nam nhân giống yêu nghiệt này cũng là tình cảm chân thành của nàng, không cứu hắn? Trơ mắt nhìn hắn luôn uống độc dược, cuối cùng có một ngày, khi những độc dược kia không còn tác dụng giữ tính mạng của hắn, tất cả độc tính phát tác đến cực điểm thì nàng cũng mất đi hắn.
Rùng mình, nàng không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Triệu Huyền Thần cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt tràn đầy mâu thuẫn của nàng, cũng không nói lời nào.
Ngoài cửa chợt có người nói chuyện, “Vương gia, Bệ hạ lại tới, ở đại đường chờ ngài.”
Triệu Huyền Thần không kiên nhẫ quay đầu lại.”Biết rồi, buổi tối luôn biết cách quấy rối ta nghỉ ngơi, nếu Bệ hạ muốn xem ca múa thì để cho hắn xem, nếu muốn chơi trốn tìm, các ngươi hãy chơi cùng hắn, không được đến làm phiền ta.”
Bạch Giai Thanh nghe thấy thanh âm kia tràn đầy sửng sốt. Thanh âm này —— là của Hồ Thanh Tương?
“Thì ra hắn còn sống.” Nàng khẽ cắn răng, “Chàng đáng giận, lại dám làm ta tưởng rằng hắn bị. . . . . .”
“Ta có nói hắn đã chết sao?” Hắn cười nắm được cằm của nàng, đem tức giận nơi khóe miệng của nàng xóa đi, “Ta chỉ nói là, ta ban cho hắn một phần kết cục nên thuộc về hắn.”
“Cho nên nói kết cục của hắn chính là tiếp tục làm người hầu tại Vương Phủ.” Nàng đánh rụng tay hắn, “Triệu Huyền Thần, đối với ta chàng vẫn luôn dùng tâm cơ, chàng biết được khả năng kiềm chế của ta có hạn.”
“Không, ta đối với nàng hoàn toàn không có nắm chắc.” Hắn lắc đầu một cái, “Nàng là nữ nhân quá độc lập, bởi vì độc lập mà độc nhất vô nhị, thật ra ta không thể nắm chắc nàng trong tay, cho nên, chỉ có chiếm đoạt nàng, chỉ có như vậy mới có thể khiến ta yên tâm.”
Đây là lần đầu tiên hắn thẳng thắn bộc lội nội tâm của mình? Mặc dù không có thề non hẹn biển nhưng lại hơn bất kỳ lời sầu triền miên nào, cùng câu nói “Cảm ơn nàng chịu ôm ta” làm rung động đáy lòng nàng.
Nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, nam nhân này nhìn như mạnh mẽ đáng sợ, đối mặt với tình yêu cũng thật thận trọng, thử thăm dò, yêu thích, mong mỏi, chờ đợi như thế.
Nàng cúi đầu, khẽ thở dài, “Đừng làm cho người ta hận chàng nữa, chàng hoàn toàn không nên sống liều lĩnh như vậy. Phụ tá ấu chủ, một đời tiếng thơm, không tốt sao?”
Hắn cười, lại là loại cười nhạt giễu cượt, “Chẳng lẽ nàng nói chuyện làm ăn cùng người người khác không dùng tâm cơ sao? Khi đối thủ của nàng sử dụng mọi thủ đoạn, nàng sẽ bỏ cuộc giữa chừng, lấy tình thế thật tốt chắp tay thương nhượng? Nàng thật sự chưa từng uy hiếp, chưa từng lợi dụng, hoặc là dùng mọi âm mưu để đạt lấy mục đích nàng muốn ?”
Nhất thời Bạch Giai Thanh lâm vào trầm tư, bởi vì những gì hắn chất vấn, nàng đã làm qua.
“Thế nhưng. . . . . . không liên quan đến sinh tử.” Nàng gian nan phản bác.
“Có liên quan đến sinh tử hay không nàng thật sự biết rõ ? Những đối thủ bị Bạch gia đánh bại, có người nào bởi vì cùng đường mà nhảy sông tự vẫn hay không? Người làm thuê bởi vì không có tiền mua thuốc cứu chữa cho mẹ già bệnh nặng hay không? Hoặc là. . . .”
“Chàng đang nói sang chuyện khác.” Nàng không biết tại sao tình thế lại trở thành hắn đang lên án nàng? “Cho dù những chuyện này đều có, nhưng chàng cao tay hơn so với ta.”
Hắn lại mỉm cười, “Không phải ta đang chỉ trích nàng, nàng không nên hiểu lầm. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, giữa chúng ta có rất nhiều chỗ tương đồng, chỉ có điều, việc nàng đối mặt đúng là đối thủ trên thương trường của Bạch gia, mà chuyện ta đối mặt lại là một nước Thiên Tước.”
Nghe vậy, nàng thở dài thật sâu, bởi vì hắn nói đúng, bọn họ đều đang đối mặt với chuyện ngươi lừa ta gạt, chỉ là chuyện tình khác nhau mà lấy thủ đoạn ứng đối khác nhau, nhưng cuối cùng đều muốn mình trở nên cường đại, mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Nàng không biết trước kia ở Thiên Tước quốc, hắn đã từng trải qua đãi ngộ như thế nào, không biết tại sao hắn phiêu bạt tứ hải, cam tâm làm một tên khất cái bẩn thỉu bị người ta xem thường nhưng khi trở lại Thiên Tước, giúp đỡ ấu chủ, cơ bản là một bước ngoặt đáng có, lại bị người hạ độc. . . . . . cũng là bắt đầu một cuộc sống u ám.
Hiển nhiên, hắn không muốn làm Gia Cát Lượng Trung Nguyên, có thể lưu danh sử sách, hiển hách thiên thu, để cho người người đời sau ngưỡng mộ. Hắn không thèm để ý việc bị người phỉ nhổ nhục mạ, hay là sợ hãi tránh né, hắn chỉ đang dùng chính cách của mình mà cứu quốc gia này.
“Thế nhân đối với bọn họ không nhìn thấy cũng không biết rõ chuyện tình, chung quy cũng là thổi phồng quá mức, huống chi cho dù tận mắt thấy chưa hẳn đã là thật.”
Hắn nói như vậy để giải thích những lời đánh giá của người khác đối với mình, nói tới chỗ này thì hắn cười đến thoải mái đầy mãn nguyện.
“Ninh Vương, Nịnh Vương, ta thật thích xưng hô như thế, lúc đầu ta không cần vỗ bàn trừng mắt vẫn làm cho người sợ hãi ngàn dặm, cớ sao mà không làm?”
**Ninh 宁 – níng, zhù, nìng
Nịnh 佞 – nìng
“Chàng đang cổ vũ người khác biến lời đồn đại yêu ma thành sự thật.” Nàng khẳng định như thế.
Trải qua mấy ngày nay, mỗi ngày hắn tới giúp nàng xoa bóp chân, ngoài mặt nàng vẫn kháng cự, trong lòng lại đấu tranh. Ở ngoài cửa thỉnh thoảng sẽ có một vài quan viên chờ hắn xử lý việc chính sự khẩn cấp, tất cả đều đặt trong tầm mắt nàng. Mặc dù hắn luôn thăm nàng đúng giờ nhưng chuyện nghỉ ngơi của hắn lại không có giờ giấc ổn định.
Hắn là người có thể vì quốc gia mà làm việc tận tụy, chẳng qua là tự làm theo chính cách thức của mình mà thôi.
“Nếu giết một ít côn trùng là quan lại ngu xuẩn đáng chết trong triều mà ta biến thành ác ma, vậy ta nguyện làm yêu trong yêu, ma trong ma.” Hắn vẫn đang cười dường như rất đắc ý khi có được cái danh hiệu này.
“Tại sao người bên ngoài không thấy được thành quả của chàng?” Nàng nghi ngờ không hiểu. Ngay cả một chưởng quỹ làm ăn cũng sợ mất mật khi nghe đến tên hắn.
“Bởi vì có quá nhiều người đem mình giả dạng thành thanh minh liêm khiết để lấy danh tiếng tốt, những dân chúng không biết nội tình, được chút ân huệ thì sẽ cảm động đến rơi nước mắt, lại không biết bọn quan tham từ trên xuống dưới hưởng không biết bao nhiêu lợi lộc.”
Nàng trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Nếu ta không đến, vậy chàng sẽ thế nào?”
Hắn cười nói: “Có lẽ sai người đem tro cốt của ta đưa đến Khánh Dục phường.”
Nàng nóng nảy, một phen che lại miệng của hắn, giận dữ mắng mỏ: “Chí khí của chàng như vậy ư? Đây chính là chuyện duy nhất chàng có thể làm sau khi cam kết?”
Hắn kéo tay nàng xuống, che chở trong lòng bàn tay của mình, lòng bàn tay kia vẫn còn lạnh nhưng ngón tay lại có lực như thế.”Lúc đầu ta không bội ước, hơn nữa từ đó về sau, nàng cũng không phải chờ đợi vô ích như vậy nữa.”
Nàng rũ mắt xuống, “Chàng biết ta đang đợi?”
“Biết.”
“Vì sao?”
“Bởi vì. . . . . . Nói như vậy sẽ cho ta thêm sức mạnh để cố gắng sống sót.” Nụ cười của hắn giống như bức màn che trước mắt nàng, mà nay bức màn chậm rãi kéo ra, làm lộ một bóng dáng cô độc.”Vì để gặp lại nàng lần nữa, cho nên cố gắng sống sót, cố gắng hướng lên vị trí cao, cho dù nàng nghĩ rằng ta không vội vàng tìm nàng, nhưng ta vẫn tình nguyện tin tưởng như vậy.”
Trong lòng bàn tay hắn, đôi tay nàng khẽ run, thậm chí cả lông mi của nàng cũng run rẩy như vũ mao, lay động đến xinh đẹp như thế.
Khi hết thảy tâm sự được phơi bày ra trước mặt hai người, tâm kết đã giải, không oán, không hận, so với thân thể tương giao càng dung hợp sâu hơn.
Bạch Giai Thanh vẫn không thể rời Ninh Vương phủ, rất nhiều ngày liên tiếp, Triệu Huyền Thần vẫn chiếm cứ nàng, không cho nàng rời đi một bước. Nếu là trước kia, nàng sẽ chán ghét cái tính bá đạo của hắn, nhưng hiện tại, nàng mơ hồ hiểu dụng ý của hắn.
Mấy ngày nay hắn đã biến nàng thành người bên gối, cho nên mỗi ngày nàng chỉ có thể ở trong lồng ngực hắn nghênh đón tia nắng ban mai.
Từ nhỏ nàng chưa từng làm biếng, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, hắn lại không như vậy. Mỗi ngày vừa mở mắt, chân trời chưa hoàn toàn hửng sáng, hắn vẫn ngủ say bên cạnh nàng, tiếng hít thở đều đặn mà thâm trầm, an tĩnh hoặc là nói tinh khiết giống như con nít, trên mặt không có một chút u ám, không có một chút lãnh ngạo, mặc dù khóe miệng treo nụ cười nhưng lại là một loại thỏa mãn.
Đây chính là bộ mặt thật sự của hắn sao? Hay là từ sau khi có nàng mới biến thành như vậy?
Eo của nàng bị đôi tay hắn quấn quanh, da thịt chạm nhau, vốn là làn da bóng loáng bởi vì mồ hôi sau đêm kích tình mà trở nên có chút dinh dính.
Trước kia nàng chưa từng nghĩ tới, mình có thể cùng một người đạt tới tình cảnh thân mật khăng khít như thế. Từ trước đến giờ ngay cả đụng cũng không muốn người ta đụng nàng một cái, nói gì đến suy nghĩ kích tình triền miên. Lần đầu tiên là bởi vì cảm động, đau lòng hắn không kìm hãm được, sau lại bị hắn dẫn dắt lĩnh hội làm một nữ nhân cùng thiếu nữ rốt cuộc có gì khác nhau.
Khi kích tình đi qua, nếu bọn họ còn dư lực thì có thể tán gẫu, nàng đã từng đỏ mặt nói với hắn chút bí mật nhiều năm ẩn dấu dưới đáy lòng.
“Đã có lần ở phía sau vườn hoa ta từng gặp nương và cha ta, ở trong lương đình. . . . . .thân mật.” Nàng tựa đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Khi đó ta không biết làm vậy rốt cuộc đại biểu cho cái gì, chỉ nhớ rõ nương phát hiện ra ta sau đó cực kỳ ngượng ngùng, mặt cha ta cũng sắp thành tấm vải đỏ rồi, nhưng ta cái gì cũng không hỏi, tựa như cái gì cũng không thấy, trực tiếp đi tới, sau lần đó cha nương ta không còn tới hỏi ta về chuyện ngày đó.”
“Bọn họ sẽ ngượng ngùng nếu như hỏi nàng.” Hắn cười, “Nhưng nếu có một ngày nữ nhi của ta thấy cảnh tượng như vậy, ta cũng không thèm ngượng ngùng.”
“Đúng nha, da mặt của chàng so với cha ta dầy hơn một chút.” Mặc dù vẫn là cười khẩy trêu ghẹo, tâm tình bây giờ cùng lúc trước khác nhau rất lớn, hơn nữa hắn nói ra câu “nữ nhi của ta” khiến đáy lòng nàng nhộn nhạo, chính là ngọt ngào chưa bao giờ có.
“Nghĩ một cái tên cho hài tử của chúng ta đi.” Ngón tay của hắn tinh tế lướt qua đường cong trên lưng nàng, đưa tới một hồi run rẩy.”Nam hài nữ hài, tất cả nghĩ nhiều mấy tên, trước định sẵn, mỗi ngày chúng ta bàn bạc những cái tên này, về sau bọn chúng vừa sinh ra, chúng ta sẽ cảm thấy bọn chúng là người thân của mình.”
Nàng cười nói: “Ta không nhìn ra chàng thích hài tử như vậy.”
Hắn hôn môi nàng, “Ta thích nương của đứa nhỏ hơn, chẳng qua là. . . . . . có tên, có hài tử, chúng ta mới càng giống như là người một nhà.”
Vì vậy sau khi hắn lên triều, nàng vẫn đang hao tâm tổn trí nghĩ tên.
Hắn họ Triệu, nàng họ Bạch, hài tử của Bạch gia từ trước đến giờ đều lấy họ Bạch, nhưng đến đời nàng, bởi vì cha rất kiên trì, muội muội Vu Giai Lập mới có thể theo họ cha. Mà Triệu Huyền Thần người này, tính tình bá đạo cuồng phóng so với cha có thể mạnh hơn gấp trăm lần, nếu để cho hài tử mang họ Bạch, không biết hắn có thể đáp ứng hay không?
Một buổi sáng, nàng nghĩ rất nhiều tên lấy họ Triệu, cũng có tên lấy họ Bạch, còn có thời điểm, hai chữ Triệu Bạch bị nàng đặt chung một chỗ, tên viết ra cũng có chút ý vị. Nhưng nếu hài tử của bọn họ lớn lên ở Thiên Tước thì sao ? Hài tử của muội muội cùng Tề Hạo Nhiên rốt cuộc là họ Vu, họ Tề, hay là họ Bạch? Sau này Khánh Dục phường chỉ cho phép nữ tử họ Bạch làm chủ, có phải không thể tiếp diễn được hay không?
Vừa suy nghĩ lung tung vừa viết, Hồ Thanh Tương bỗng bẩm báo với nàng, “Phò mã, người trong nhà muốn gặp Phò mã, nói là Khánh Dục phường xảy ra chuyện.”
Nàng cả kinh. Khánh Dục phường có thể xảy ra chuyện gì?
Gọi người nọ đi vào, thì ra là Mạnh Hào.
Kể từ hôm nàng nổi giận với Mạnh Hào ở Khánh Dục phường, lại bị Triệu Huyền Thần mang đi, đã rất nhiều ngày chưa từng thấy hắn. Nàng mặc dù giận Mạnh Hào tự tiện làm chủ, nhưng sau đó suy nghĩ một chút, cái người thẳng thắn này cũng là lo lắng cho chủ tử, hơn nữa Tâm Lam công chúa lại dẻo miệng, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, muốn Mạnh Hào không bị lừa cũng khó.
Muốn trách, chỉ tự trách mình cho Mạnh Hào quá nhiều quyền lực xử lý công việc, nếu như ban đầu đối với hắn có điều hạn chế, hắn đâu có thể tham ô nhiều bạc như vậy?
Mạnh Hào hôm nay thoạt nhìn rất hốt hoảng, nhìn thấy nét mặt của nàng giống như là muốn khóc, lập tức ngã quỵ.”Chủ tử, Khánh Dục phường chúng ta xảy ra họa hoạn, rất nhiều tơ lụa bị đốt rụi rồi!”
“Cái gì?” Nàng cau mày, dường như muốn lập tức chạy ra ngoài kiểm tra, Hồ Thanh Tương lại giống như lần trước ngăn nàng lại.”Phò mã, ngài lại muốn để cho thuộc hạ khó xử, chuyện cứu hỏa thuộc hạ sẽ để cho người khác đi làm, hay là ngài vẫn nên ở trong phủ chờ Vương gia trở lại thì tốt hơn.”
“Đây là chuyện của Bạch gia ta, không muốn kinh động đến Vương gia, nếu ngươi không yên tâm thì đi theo ta.”
Bạch Giai Thanh phát hiện mấy ngày nay xưng hô của Hồ Thanh Tương từ “tại hạ” biến thành “thuộc hạ” , giống như đã coi nàng là chủ tử.
Nàng biết chuyện giữa mình và Triệu Huyền Thần, tất nhiên không thể gạt được người quan trọng ở Vương phủ này.
Hơn nữa, Triệu Huyền Thần cũng nói qua với nàng, “Hành động ở Thiên Tước không thể so với Đông Nhạc, phải luôn cẩn thận, hơn nữa nàng bây giờ là người mà ta che chở, có rất nhiều người ở sau lưng nhiều hơn nàng nghĩ muốn gây bất lợi cho nàng. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, tìm Thanh Tương trợ giúp một tay, hắn là người ta tin tưởng.”
Cho nên nàng cũng không muốn làm cho hắn quá khó xử, chỉ là thần thái khẩn cấp, sau câu nói vội vã, nàng cũng không dừng lại, theo Mạnh Hào rời khỏi Ninh Vương phủ.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
33 chương
46 chương
12 chương
16 chương
10 chương
2 chương