Ninh thư

Chương 84 : Vợ của chủ tịch (16)

Chuyển ngữ: WanhooNinh thư cảm nhận được rõ ràng không khí ở nhà họ Tiêu gần đây không đúng, bất kể cô làm chuyện gì cũng có người nhìn trộm cô. Hơn nữa còn là rình trộm mang ác ý, khiến Ninh Thư dựng tóc gáy, có cảm giác nguy hiểm đang đến gần. Ninh Thư dám dùng đầu của cơ thể này cam đoan, chắc chắn là kiệt tác của cái tên khốn khiếp Tiêu Diễn kia. Ninh Thư cố gắng tìm ra cặp mắt ác ý đó thế nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Ninh Thư đành phải để ý nhiều hơn, tuy vậy điều khiến Ninh Thư vui vẻ đó là, ngày nhà họ Tiêu sụp đổ sắp đến rồi. Ngày nào bà Tiêu cũng châm chọc, khích bác nhưng Ninh Thư đều xem như chó sủa nhặng trước khi chết. Ninh Thư không đáp trả khiến bà Tiêu càng ghét Ninh Thư. Mỗi ngày bà đổi cách hành hạ Ninh Thư, ví dụ như không cho người giúp việc giặt quần áo của Ninh Thư, không nấu cơm cho Ninh Thư, tóm lại là bỡn cợt địa vị của Ninh Thư còn không bằng một người giúp việc. Bà mỉa mai trước mặt Ninh Thư cô là gà mái không biết đẻ trứng. Ninh Thư nghe mà cạn lời, đã từng có một quả nhưng bị các người làm vỡ rồi. Bà Tiêu đang cố tình khứa vết thương của Ninh Thư. Mỗi lần nghe nói như vậy, cơ thể này đều trào dâng cảm xúc đau đớn hận thù. Cũng may đang đối mặt với bà Tiêu là Ninh Thư, nếu mà là nguyên chủ đã bị bà Tiêu khích đến điên rồi. Có vẻ như bây giờ bà Tiêu còn ghét cô hơn trong cốt truyện, cô nghĩ có lẽ là do việc cô làm quá đáng hơn so với nguyên chủ. Về ông Tiêu nhìn thấy tất cả nhưng xem như không thấy, rõ ràng đang ngầm chấp nhận. Ninh Thư thèm vào để ý đến thái độ hai ông bà già họ Tiêu, thứ cô quan tâm là người tìm thấy ác ý đang trà trộn trong cái nhà này. Tiêu Diễn đã đi gần nửa tháng chưa về, điều này khiến Ninh Thư cảm giác người trong nhà họ Tiêu càng thêm khinh bỉ cô. Ninh Thư: … Tối hôm ấy Ninh Thư ngủ một mạch đến nửa đêm thì bỗng trái tim đập thình thịch dữ dội, hơn nữa còn đập loạn xạ làm cô đổ mồ hôi khắp người. Khi Ninh Thư mở mắt thì nhìn thấy ở trước mặt mình có một cái gì đó phản chiếu ánh sáng trắng trước ánh trăng mờ. Phản xạ cơ thể nhanh hơn não, cô lăn nhanh khỏi giường, tiếp đó nghe thấy tiếng dao cắm phịch xuống giường. Đậu má, có người cầm dao đến giết cô. Dùng phương thức đơn giản mà thô bạo thế này quả thật có làm Ninh Thư sững sờ một chút. Ninh Thư đã từng nghĩ đến vô số cách xử lý cô của họ, thế nhưng không ngờ đối phương lại thẳng như ruột ngựa như thế. Người trong bóng tối thất thủ, xoay người bỏ chạy. Ninh Thư không suy nghĩ nhiều, đạp ngay một cái vào đằng sau kẻ đó, sau đấy cô nghe thấy tiếng cơ thể ngã xuống đất. Ninh Thư vội vàng bật điện lên rồi nhìn người dưới đất. Cô nhìn thấy dưới sàn là một người phụ nữ vẫn cầm dao trong tay. Nó là loại dao phay đẵn xương, nếu như bị con dao kia chặt xuống, đầu và cổ cô sẽ lập tức lìa xa nhau.Ánh sáng bất ngờ tất nhiên không dễ thích ứng, người phụ nữ dưới sàn dùng tay che mắt, chưa kịp phản ứng thì con dao trong tay đã bị Ninh Thư cướp đi. Cướp được dao, Ninh Thư tặng cho người dưới sàn một trận no đòn khiến người phụ nữ đau đến hét lên, tiếng hét phá tan đêm khuya tĩnh mịch. Ninh Thư kéo áo bà ta lôi xuống phòng khách. Chẳng mấy chốc trong phòng khách tụ tập rất nhiều người, đến cả ông bà Tiêu cũng bị đánh thức. Bà Tiêu khó chịu với Ninh Thư: “Đêm hôm rồi còn làm cái gì đấy, cô không làm phiền cả nhà cô không chịu được à?” Đôi mắt sắc lạnh của Ninh Thư lướt qua bà Tiêu, cô đá người phụ nữ kia một cái, cô nói: “Bà ta định giết tôi, mau gọi cảnh sát cho tôi.” Ninh Thư biết người phụ nữ định giết cô, hình như là đầu bếp của nhà họ Tiêu.Ông Tiêu nghiêm mặt khi nghe Ninh Thư bảo muốn báo cánh sát: “Ồn ào cái gì, lại còn báo cảnh sát, có chút chuyện nhỏ đã báo nguy, vạch áo cho người xem lưng không thấy mất mặt à. Người cô đâu có việc gì, cứ làm to chuyện.” Ninh Thư: … Nghe xem, nếu không phải cô nhanh nhẹn, hôm nay cô đã ngoẻo rồi. Đám người này đúng là chỉ biết thân mình thôi. Ninh Thư nhận ra sự thật rằng thế giới này rất vặn vẹo, hình như không có ý thức pháp luật nào. Nhân vật nam chính như không gì là không thể, chuyện gì cũng có thể giải quyết, không cần đến cảnh sát. Kiểu như nhân vật nam chính giết người cũng chẳng hề hấn gì, trái lại còn cảm thấy nam chính thật giỏi giang ấy. Thế giới này… Không lâu sau, tiếng xe cảnh sát rú ầm đến, cảnh sát nhanh chóng ập vào, đội trường dẫn đầu hỏi: “Là ai báo cảnh sát?” Ninh Thư vẫn im lặng, ông Tiêu nhìn cảnh sát đầy nhà, ông khó chịu: “Đêm hôm còn nhiễu dân.” Cái sự oai này, cái dáng vẻ bố đời này trông cũng ghê gớm đấy nhé. Ninh Thư choáng, nhà họ Tiêu ngầu thế, chẳng phải cũng chỉ là thương nhân à. Trước mặt cơ quan nhà nước, dáng vẻ ông đây là lão đại quả thật khiến Ninh Thư ngất ngây. Cuối cùng cũng biết cái tính vô lại của Tiêu Diễn kia đến từ đâu rồi, hóa ra là cha truyền con nối nhá. Đội trưởng bị thái độ của ông Tiêu làm cho câm nín, sau cùng vì là người thuộc cơ quan nhà nước nên không thể lép vế trước người khác. Vả lại quá nửa đêm rồi cũng gọi người đang chùm trong chăn đến làm sắc mặt đội trưởng cũng khó coi. Ninh Thư lên tiếng: “Là tôi báo cánh sát, người phụ nữ dưới đất này cố gắng mưu sát tôi, đây là công cụ gây án.” Ninh Thư vừa nói vừa đưa con dao phay cho đội trưởng. Ninh Thư tỏ ra vừa run sợ vừa bàng hoàng, cô kể với đội trưởng: “Tôi cũng không biết tại sao bà ấy phải giết tôi nữa.” Đội trưởng không so đo việc hung thủ thừa sống thiếu chết còn người bị hại lành lặn, ông sai đội viên: “Bắt lại.” Hai cảnh sát kéo người phụ nữ dưới đất đi, thái độ này khiến ông Tiêu rất là bất mãn, ông hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt phi thường khó chịu: “Các người là người ở đội nào, sao lại làm việc không có trình tự như vậy.” Trong mắt ông Tiêu, dẫu gì người đầu bếp này cũng là người của nhà họ Tiêu, thái độ của đối phương là không để nhà họ Tiêu vào mắt. Đội trưởng không quan tâm ông Tiêu, ông nói với Ninh Thư: “Cô cũng đi theo viết tường trình.” Ninh Thư vô cùng phối hợp đến đồn công an viết bản tường trình, trước khi đi cô còn gợi ý cho cảnh sát, một đầu bếp không có gan lớn như vậy, chắc chắn có ẩn tình nào đó. Lùm xùm dịu xuống, trời sáng Ninh Thư mới rời khỏi đồn công an. Cô ngoảnh lại nhìn lướt qua đồn công an. Cá không thể ra khỏi nước, nòng cốt quốc gia không thể chỉ phô cho người thường. Khả năng hùng mạnh của một quốc gia sẽ không phơi bày trước mặt người đời. Nhà họ Tiêu chẳng nhằm nhò gì so với cả một đất nước. Ninh Thư trở lại nhà họ Tiêu, chào đón cô là cái mặt vô cùng ghét bỏ, dáng vẻ bố đời như thể đang khống chế số phận người khác của ông Tiêu. Chẳng hiểu sao, người nhà họ Tiêu cứ vô duyên vô cớ cho rằng mình thông minh hơn người. Chẳng biết lấy đâu ra cảm giác mình hơn người nữa, là vì Tiêu Diễn là nhân vật chính của thế giới này chăng?