Ninh thư

Chương 463 : Trai nghèo lên phố (31)

Chuyển ngữ: WanhooTrước việc bố Trương Gia Sâm bảo cho con đầu mang họ Miêu, Ninh Thư muốn nói là Trương Gia Sâm cô cũng chẳng thèm mà cô lại đi sinh con với Trương Gia Sâm à? Tại sao người nhà họ Trương cứ cho rằng cô thiếu Trương Gia Sâm thì không sống được nhỉ? Rũ bỏ hào quang nhà họ Miêu cho Trương Gia Sâm thì Trương Gia Sâm không đáng một xu, cần tiền không có tiền, cần đạo đức cũng không nốt. Người nhà họ Trương luôn cho rằng mình phải trung thành với anh ta dù anh ta có thế nào đi chăng nữa. Ninh Thư buồn cười lắm luôn, như kiểu cô đang ở cổ đại tam tòng tứ đức. Dù rằng đã thay đổi thời thế nhưng có rất nhiều nơi vẫn ăn sâu tư tưởng vào thâm căn cố đế, thậm chí đàn bà con gái không được ngồi vào mâm cơm. Có ở thời nào thì vẫn cứ bó buộc phụ nữ bằng thật nhiều xiềng xích. Phụ nữ thời nay phải sinh con, nuôi con, đảm đang việc nhà. Không gánh được cũng phải gánh. Phụ nữ thời nay chưa chắc đã hạnh phúc bằng phụ nữ cổ đại. Mẹ Trương Gia Sâm nghe bảo để cháu mang họ Miêu thì không hài lòng, mấy máy môi nhưng sau lại không phản đối vì không dám khiêu khích cái uy của chủ nhà đình là ông bố Trương Gia Sâm đây. Cả nhà họ Trương đều nhìn Ninh Thư, đợi Ninh Thư đưa ra câu trả lời. Ninh Thư bực lắm, cái thể loại gì ghế này? Móc tiền túi đưa Trương Gia Sâm ra ngoài rồi chửa ễnh bụng mười tháng, đẻ con ra đến chết đi sống lại rồi con mình được mang họ Miêu nhà mình là ơn phước lớn lao? Thật là con mẹ nó chứ. Ninh Thư hít sâu, bảo: “Được ạ nhưng công ty chẳng còn bao nhiêu tiền, không đủ tiền nên mọi người cũng phải bỏ thêm nữa.” Mẹ Trương Gia Sâm bốp chát ngay: “Chúng tôi làm gì có tiền, lấy đâu ra tiền được.” Ninh Thư nói: “Thế con chịu rồi. Lần trước phác thảo bị trộm thành ra nhà máy không đi vào sản xuất được trong khi vẫn phải trả lương cho công nhân. Công ty đã cạn kiệt vốn mà giờ muốn cứu Gia Sâm thì nhiêu đó không đủ.” “Con cũng muốn cứu nhưng lực bất tòng tâm.” Ninh Thư buông thõng tay, “Không được thật thì để Gia Sâm ngồi tù mấy năm thôi.” Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt chửi Ninh Thư: “Cô độc ác vừa thôi. Sao mà Gia Sâm ngồi tù được, có ai bảo chồng mình như cô không cơ chứ.” Ninh Thư thấy mẹ Trương Gia Sâm gầy hơn hồi trước một chút. Gò má nhô ra, mắt hõm xuống, nhiều tóc bạc hơn. Dù đang mắng Ninh Thư đầy giận dữ nhưng vẫn có thể nhận thấy được sự sợ hãi và lo toan của bà ta. Mẹ Trương Gia Sâm là một người thích khoa tay múa chân giễu võ giương oai như vậy đấy. Ninh Thư mặc xác mẹ Trương Gia Sâm chửi bới sao thì tuỳ. Mẹ Trương Gia Sâm là phụ nữ nhưng ủng hộ chủ nghĩa nam quyền tuyệt đối, thậm chí còn muốn con gái, con dâu xem đàn ông là trung tâm. Bà rất muốn cô con dâu Ninh Thư đây đội con trai bà ta lên đầu, khúm núm được nữa thì càng tốt. Tư tưởng kỳ lạ đó khiến Ninh Thư không đỡ được. Thật ra mẹ Trương Gia Sâm không có tiếng nói trong nhà, mọi quyết định đều nằm trong tay bố Trương Gia Sâm. Trương Gia Sâm trưởng thành trong môi trường đó nên cũng là một người theo chủ nghĩa đàn ông lệch lạc cực kỳ nghiêm trọng. Mặc dù Miêu Diệu Diệu rất tốt với Trương Gia Sâm, cũng không khinh Trương Gia Sâm vì điều kiện nhà anh ta. Nhưng Trương Gia Sâm lại cảm thấy sỉ nhục lòng tự trọng nên phải huỷ hoại mọi thứ của Miêu Diệu Diệu. “Con dâu à nhà mình không có nhiều lắm đâu. Cùng lắm bỏ ra được một trăm nghìn tệ thôi.” Một trăm nghìn tệ! Xem ra hai năm nay Trương Gia Sâm gửi về nhà nhiều tiền lắm. Mà Ninh Thư tin rằng một trăm nghìn tệ chưa phải giới hạn của bố Trương Gia Sâm. Ninh Thư lắc đầu: “Một trăm nghìn tệ đâu đủ. Gia Sâm tham ô cỡ bảy, tám triệu tệ, việc này không dễ giải quyết thế đâu. Nếu như bổ sung được phần khuyết thiếu đó vậy giải quyết dễ dàng.” “Mấy triệu tệ? Nhà mình lấy đâu ra mấy triệu tệ hả chị Miêu. Nhà chị giàu thế mà không bỏ ra được chút tiền đó à?” Trương Tiểu Muội mới nghe mấy triệu đã suýt bật dậy. Nhiều tiền thế có bán họ cũng chẳng nhặt đủ. “Bố ơi hay là để anh...” Trương Tiểu Muội chưa nói hết mà mặt bố Trương Gia Sâm đã nghiêm lại, “Đó là anh con có thế nào cũng phải cứu anh con ra.” Rõ ràng ý của Trương Tiểu Muội là để anh mình ngồi tù mấy năm và giữ lại mấy triệu tệ. Thật là tài tình, không có mấy người có thể kiếm được gần mười triệu tệ trong vòng mấy năm đâu. Ninh Thư chỉ nghe cứ không nói gì. Bố Trương Gia Sâm chắc chắn với Ninh Thư: “Có thể nào cũng phải cứu. Thế này đi, sau này sinh con cứ theo họ Miêu. Đứa đầu họ Miêu đứa thứ hai cũng họ Miêu.” Oh shit, nghe giọng điệu là muốn sinh trên hai đứa nhỉ. Hai đứa họ Miêu rồi nên vẫn phải có đứa họ Trương chứ. Đậu má, Ninh Thư lau nhẹ lớp mồ hôi. Hoang đường làm sao khi lấy nó ra làm điều kiện. Không có Trương Gia Sâm vẫn sinh con được mà. Qua kho tinh trùng chọn tinh trùng ưu tú nhất sau đẻ con ra là trăm phần trăm con của mỗi mình, cần gì ông ban ơn huệ đó? Ninh Thư nhếch môi: “Hay là vậy, mình có nhà mà mình bán nhà đi rồi thừa thiếu thế nào con bù, được chứ ạ?”Ý của Ninh Thư là bán căn hộ ông Miêu mua cho Miêu Diệu Diệu và Trương Gia Sâm. “Thế không ổn đâu.” Bố Trương Gia Sâm phản đối ngay lập tức. Nhà là gốc rễ của một gia đình, có đập nồi bán sắt cũng không được bán nhà ấy chứ. Bán nhà chẳng phải nói cho cả thiên hạ nghe nhà mình nghèo khó à? Dù bố Trương Gia Sâm là nông dân nhưng vẫn hiểu biết, nhất là khi có được căn nhà thuộc về mình ở thành phố là cực khó khăn. Ninh Thư bảo: “Nhưng mà giờ cần tiền, đợi khi nào dư dả rồi mình mua nhà khác.” “Cứu hay không phụ thuộc vào một câu nói của bố đấy.” Mày bố Trương Gia Sâm chau chặt, miệng thì rít tẩu thuốc làm cả phòng khách ngập trong khói thuốc nồng nặc khó chịu. Sau cùng bố Trương Gia Sâm vẫn quyết định bán nhà. Ninh Thư cười khẩy. Căn hộ được mua lại cực nhanh mỗi tội bị ép giá thấp quá. Căn hộ cùng với nội thất ngày trước lắp đặt vào cả thảy hai triệu tệ mà giờ ép giá còn có một triệu.” Vẫn kém khoản tiền bảy, tám triệu tệ nhiều nhưng bố Trương Gia Sâm vẫn quyết bán. Còn lại Ninh Thư bù mà, tự cô ta bảo bù đó thôi. Căn hộ được bán nhanh chóng cơ mà qua trung gian rồi lại về tay Ninh Thư. Lần này nhà đất chỉ đứng tên mỗi Miêu Diệu Diệu chứ không còn tên Trương Gia Sâm nữa rồi. Căn hộ này đã không còn là tài sản chung sau hôn nhân của Trương Gia Sâm và Miêu Diệu Diệu nữa. Căn nhà cao cấp đã bị niêm phong, căn hộ này cũng không có phần anh ta. Những gì cố gắng trong hai năm đã không còn, Trương Gia Sâm đã mất tất cả mà giờ còn đang phải đối mặt với tai ương ngồi tù. Ninh Thư cười khẩy cất giấy tờ nhà đất đi.