Ninh thư

Chương 423 : Ngọt sâu răng (17)

Chuyển ngữ: WanhooTôn Chính Bân nói chuyện với Ninh Thư mà cứ bồn chồn, mắt cứ nhìn ra ngoài cửa, Ninh Thư biết điều im lặng. Nhìn là biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì rồi. Một lúc sau An Noãn bưng cà phê vào, tuy nhiên trang phục tạp vụ của cô hơi xấu chút. An Noãn cúi đầu mắt nhìn thẳng, đặt cà phê xuống trước mặt Ninh Thư với Tôn Chính Bân. Tôn Chính Bân sờ cằm nhìn An Noãn, chợt anh ta bật cười: “Thế giới bé thật.” An Noãn nhìn thấy Tôn Chính Bân thì tròn mắt, đỏ bừng mặt. “Sao anh lại ở đây?” An Noãn ôm khay, cảnh giác Tôn Chính Bân, “Sao cái đồ háo sắc nhà anh lại ở đây?” Háo sắc? Ninh Thư đảo mắt qua An Noãn và Tôn Chính Bân, chẳng lẽ hai người họ đã, ngủ, rồi, à? Chắc do ánh mắt của Ninh Thư trần trụi quá nên An Noãn thẹn, tức giận với Tôn Chính Bân. Tôn Chính Bân sờ cằm và môi, động tác thật ngả ngớn, “Ừ, hương vị không tồi.” Ninh Thư: … Ngủ rồi thật à? Cốt truyện đã có chuyển biến ư? “Cái đồ vô liêm sỉ, anh không được nói nữa.” Nếu không có chủ tịch bên cạnh An Noãn đã định bịt mồm con cáo đáng chết đó tồi. Tôn Chính Bân sờ môi nhìn An Noãn đang giậm chân. Ninh Thư: … Đậu má, ngủ chưa vậy các bác? Ninh Thư hồi hộp lắm luôn nhưng phải tỏ ra mặt liệt, ngồi im nhìn Tôn Chính Bân với An Noãn chim chuột nhau. Tôn Chính Bân vén tóc An Noãn hít hà, An Noãn giật tóc về, trợn mắt với Tôn Chính Bân. Tôn Chính Bân nhìn vào môi An Noãn, “Em nhìn anh như thế vì muốn anh hôn em à?” “Anh tránh ra.” An Noãn sợ sệt lùi về sau một bước. Tôn Chính Bân bật cười thành tiếng, An Noãn lùi một bước, anh tiến một bước làm An Noãn tức đến đỏ bừng mặt, hoảng hốt trông thấy. Ninh Thư tỉnh bơ, cứ để Tôn Chính Bân trêu gái. Ngủ hay không ngủ, không ngủ hay ngủ nói một lời thôi. “Cô ra ngoài đi.” Ninh Thư phẩy tay với An Noãn, An Noãn như được đại xá, chạy mất dạng khỏi phòng làm việc. Tôn Chính Bân định kéo An Noãn lại nhưng An Noãn chạy nhanh quá. Tôn Chính Bân nhún vai, lại bật cười thành tiếng, trong đôi mắt tỏ vẻ yêu chiều. Tôn Chính Bân thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm thì cười ha ha và ngồi xuống, nói: “Nhân viên công ty anh thật thú vị.” Nói rồi Tôn Chính Bân nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm, “Hơi đắng, chẹp, bọt cà phê không ngon lắm.” Ninh Thư bảo: “Cô ta chỉ là nhân viên dọn dẹp thôi, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi.” Tôn Chính Bân lắc đầu, “Sao để cô gái thú vị như thế đi dọn dẹp được chứ, đó là công việc cho các thím mà. Cung Lạc này, anh làm thế là không có phúc đâu. Hay là anh chuyển cô ấy sang công ty tôi làm thư ký đi, rảnh trêu cô ấy một chút cũng vui.” Ninh Thư: … “Cô ta nợ tôi năm trăm nghìn tệ, anh trả tôi năm trăm nghìn tệ trước rồi đưa cô ta đi.” Ninh Thư bảo. “Năm trăm nghìn tệ?” Tôn Chính Bân chau ngay mày lại, “Quan hệ của hai người là gì?” “Chẳng có quan hệ gì cả, em cô ta tai nạn nên vay tôi thôi.” Tôn Chính Bân mỉm cười như nghe kể chuyện cười nào đó, “Cung Lạc hút máu mà cũng tốt tính cho vay tiền thế à?” “Chúng ta bàn công việc, đừng nhắc chuyện đó.” Ánh mắt Ninh Thư hờ hững làm người khác không đoán được tâm trạng của cô. Tôn Chính Bân vẫn với biểu cảm đó, thẳng thắn với Ninh Thư: “Tôi hứng thú với cô gái này. Nếu như đó là bé con của anh cứ nói thẳng, tôi không muốn tranh giành một cô gái với anh đâu.” “Tống Ngưng trực ở công ty suốt, sao tôi có bé con khác được chứ.” Ninh Thư nhếch mép, “Nếu anh muốn chuyển An Noãn sang công ty anh thế tự anh đi nói với cô ta đi.” “An Noãn à? Tên cô ấy là An Noãn ư?” Tôn Chính Bân sờ cằm, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh thưởng thức cái tên đó. Ninh Thư: … Quen nhau từ thuở nào mà không cả biết tên à? Tôn Chính Bân nhấc tay lên xem đồng hồ, tỏ ra áy náy: “Ngại quá, tôi có việc nên chúng ta bàn vào hôm khác được không?” Ninh Thư không trả lời, Tôn Chính Bân chỉnh lại tóc tai và ra khỏi phòng. Ninh Thư đoán cái tên này đi tán An Noãn cho xem. Chắc do lâu quá mà mình không có tiến triển với An Noãn nên nam phụ vượt mặt rồi. Vượt mặt là chuyện đáng mừng. Hiện giờ An Noãn không có quan hệ ràng buộc với cô, mà Tôn Chính Bân và An Noãn đều là nam chưa vợ gái chưa chồng nên dám có thể thành một cặp lắm. Ninh Thư xụ mặt, sao nhiệm vụ của cô cứ ngày càng lạ lùng thế nhỉ. Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên An Noãn hùng hổ xông vào. Cô ta siết nắm tay, mặt mũi đỏ tưng bừng, ánh mắt rất ngang bướng. Ninh Thư lạnh mặt, “Đi ra ngoài, có thể thống gì không vậy.” An Noãn đỏ hoe mắt, run run chất vấn Ninh Thư: “Sao anh lại làm thế?” “Tôi làm gì?” Ninh Thư nheo mày hỏi. An Noãn khóc bảo: “Anh bán tôi cho anh ta vì năm trăm nghìn tệ?” “Sao anh lại làm như vậy được? Tôi là người, không phải đồ vật, tôi cũng có lòng tự trọng, sao anh lại quá đáng thế chứ?” An Noãn bị sỉ nhục quá nặng nề, vừa lau nước mắt vừa căm hờn Ninh Thư. Ninh Thư: Tôi đã gây nên tội gì không được dung tha à →_→. An Noãn tủi thân quá, cô đã vứt lòng tự trọng đi vay Cung Lạc năm trăm nghìn tệ. Vậy mà chẳng ngờ Cung Lạc lại bán cô cho một tên háo sắc vì năm trăm nghìn tệ đó. Mới rồi anh ta cười đắc chí, bảo sau khi trả hết khoản nợ năm trăm nghìn tệ cho cô thì cô sẽ là người của anh ta. An Noãn ghét anh ta, nhìn là biết một tay chơi rồi. Tối qua mời chủ tịch với cô Tống đi ăn, khi thanh toán thì gặp anh ta. Cái tên chơi bời đó đã kéo An Noãn đi, ép cô vào tường và hôn cô ngay lập tức để trốn mấy cô gái đang đuổi theo mình. An Noãn tức tối tát cho Tôn Chính Bân một cái và bỏ chạy. Nào ngờ hôm nay anh ta lại có mặt ở công ty, còn bảo muốn mua cô bằng năm trăm nghìn tệ nữa. An Noãn biết ngay anh ta muốn trả thù cô vì tối qua cô tát anh ta đây mà. An Noãn rất đau lòng trước thái độ của chủ tịch. Ngày đó chủ tịch cho cô vay, cô đã nghĩ chủ tịch chỉ là người bề ngoài khó gần nhưng bản chất tốt bụng. Đâu phải cô không trả năm trăm nghìn tệ, sao lại phải bán cô cho anh ta bằng cách đó chứ. Nhìn là biết anh ta không phải người tốt rồi. Nghĩ đến đây An Noãn lại tủi thân và lăn dài nước mắt.