Ninh thư

Chương 422 : Ngọt sâu răng (16)

Chuyển ngữ: WanhooBị một người đàn ông từ chối nhiều lần như thế làm Tống Ngưng chán nản. Gái đẹp ai mà chẳng kiêu kỳ, Tống Ngưng cảm thấy mình theo đuổi Cung Lạc đã rất mặt dày rồi nhưng người ta vẫn cứ một mực giữ thái độ đó. Cô nôn nóng lắm rồi, cô hơi hơi muốn từ bỏ rồi, nhưng lại có thôi thúc chẳng lý nào không tóm gọn anh chàng cấm dục này. Ninh Thư hỏi Tống Ngưng: “Em có về không?” Tống Ngưng lắc đầu, “Em váng đầu, em đi ngủ đây.” Nói rồi vào thẳng phòng ngủ khách. Chịu đi ngủ sớm hơn chút thì chết à. Ninh Thư lắc đầu nhìn theo Tống Ngưng, dù không tán cô, cô cũng sẽ không thích Tống Ngưng. Chưa bàn việc cô không phải Cung Lạc, chưa bàn việc con gái lại đi thích con gái, mà là cô thấy yêu vào phiền lắm. Lỡ đâm đầu vào là hệt như ngã xuống đầm lầy, càng giãy càng chết. Tình hình của cô không cho phép cô được yêu đương. Có lẽ là đến một ngày nào đó, khi mà cô đã ổn định, cô sẽ ở bên ai đó ngắm thời gian trôi. Chứ không phải bây giờ. Ninh Thư nhận ra tình hình bây giờ giống với ngày xưa nằm chết dí trong bệnh viện, cũng cùng không biết tương lai ra sao. Chắc là chết trong nhiệm vụ, biến mất hoàn toàn rồi. Tống Ngưng yêu Cung Lạc sâu đậm như thế thì chờ Cung Lạc về tính tiếp đi. Tống Ngưng ngủ yên không quấy chút nào, nhưng hôm sau sắc mặt Tống Ngưng tệ thôi rồi. Mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, môi cũng tái nhợt. Chưa trang điểm nên quá nhợt nhạt. Ninh Thư thấy Tống Ngưng như vậy, hỏi: “Trông em không ổn lắm, có cần đi viện không?” Tống Ngưng xua tay, “Không cần đâu, em chịu được.” Cái mặt đó mà chịu được à? Cơ mà người của Tống Ngưng, Tống Ngưng bảo được thì được thôi. Ninh Thư không định quan tâm Tống Ngưng để quan hệ của cả hai phát triển thêm. Chứ không Tống Ngưng lại muốn biến khách thành chủ thì sợ lắm. Ninh Thư ngồi trước mặt Tống Ngưng, thấy cái miệng cô cứ uống sữa ừng ực, nhiều đến mức uống thêm hớp nữa là nôn ra đến nơi. Di chứng do uống quá nhiều rượu à? Dáng vẻ yếu ớt đó làm người ta xót quá. “Em đừng đi làm nữa, trông em không khoẻ đâu.” Ninh Thư nói với Tống Ngưng. “Đừng quan tâm em, anh cứ xem như không nhìn thấy đi. Anh như thế sẽ làm trái tim sắt đá của em mủi lòng đấy.” Tống Ngưng nói lạnh lùng. Ninh Thư gật, “Lần sau anh sẽ giả vờ không nhìn thấy.” Tống Ngưng: … Má nó, Tống Ngưng rất muốn cầm cái đĩa bánh sandwich dí vào mặt anh ta. “Em không sao đâu.” Tống Ngưng nghiến răng. Ninh Thư ăn sáng xong đi làm luôn, bởi có nhiều việc đang đợi cô lắm. Cô khâm phục Cung Lạc thật, ngày nào cũng đi hẹn hò với An Noãn mà không làm công ty phá sản. Lượng công việc đâu phải ở mức thường. Tống Ngưng thấy Ninh Thư đi thì giậm chân. Anh ta cứ đi thẳng vậy à? Cô ốm yếu thế này mà anh ta cứ đi vậy ư? Đậu má, gã này chẳng giống người thường gì cả, cứ như bị cố tình chơi đểu ấy nhỉ. Tống Ngưng vò đầu bực bội, cô cắn môi, có vẻ như phải tính đường lui rồi. Khi Ninh Thư tới công ty đã gặp ngay An Noãn. Ninh Thư giả vời không thấy và đi qua An Noãn. An Noãn: … Đang định chào mà đối phương đi qua bơ như thế làm cô thật lúng túng và khó chịu. “Đợi đã chủ tịch.” An Noãn đuổi theo Ninh Thư, chặn trước Ninh Thư. Thấy Ninh Thư thờ ơ, nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt thì câu nói dâng lên đến cổ lại nuốt xuống, chẳng biết nói gì. Bầu không khí hơi gượng gạo. Ninh Thư hỏi: “Sao thế?” An Noãn hỏi: “Cô Tống có sao không, hôm qua cô ấy uống nhiều vậy cơ mà.” “Không sao.” Ninh Thư bước vòng qua An Noãn và đi tiếp. Anh ta lạnh lùng quá, lạnh đến mức làm người khác rét run. Ninh Thư khổ ghê, cô thấy mình là phần nhân, bị kẹp giữa An Noãn và Tống Ngưng. Hai cô em đó thay phiên nhau xuất hiện trước mặt cô mà chẳng ngó ngàng đến cảm xúc của cô. Ninh Thư vuốt mặt, nhiệm vụ lần này như cứt, làm sao để thoát khỏi An Noãn đây? Ninh Thư tin rằng dù không có mình, An Noãn được ông trời cưng đó cũng sẽ có cuộc sống hạnh phúc thôi. Vấn đề là cái cốt truyện cứ muốn trói hai bọn cô lại với nhau. Nếu dám đuổi An Noãn đi vậy có khi cốt truyện sẽ chơi trò gì đó ngoài sức tưởng tượng mất. “Chủ tịch, chủ tịch Tập đoàn Đỉnh Phong muốn gặp anh.” Thư ký trưởng nhắn, “Về dự án hợp tác lần này.” “Cho anh ấy vào.” Ninh Thư đứng dậy. Tôn Chính Bân mặc vest bước vào. Tôn Chính Bân cũng đẹp trai nhưng có một đôi mắt dẹt rất trăng hoa. Chỉ nhìn bề ngoài đã thấy là một tay chơi chính hiệu, tạo cảm giác rất bất cần đời. Tôn Chính Bân là nam phụ, chơi bời nhưng rất chung tình với nữ chính. Chẳng biết mắt Tôn Chính Bân bị làm sao mà lại đi thích An Noãn đã có chồng, đi thích vợ người ta, thích An Noãn như điếu đổ. Ninh Thư gặp Tôn Chính Bân là sáng mắt lên, tự nhiên lại quên mất cho nam phụ ngoài mặt trăng hoa nhưng chung tình này lên vai chính. Muốn đi lau mặt ghê, cô đang làm gì thế này? Cô không chỉ phá cặp mà còn định làm bà mai nữa à? Cô còn trao vợ nguyên chủ cho người khác nữa á phắc diu, không biết bình luận sao luôn. Ninh Thư không trông mong gì được kinh nghiệm cao ở nhiệm vụ này. Được rời khỏi thế giới là Ninh Thư đã cảm ơn trời Phật lắm rồi. Cô hơi thắc mắc một chút, nếu không có An Noãn chắc là cốt truyện sẽ sắp xếp một cô gái khác xuất hiện trước mặt Cung Lạc và cốt truyện sẽ lặp lại chăng? Ninh Thư lắc đầu, cô chỉ cần cắt đứt cốt truyện của An Noãn với Cung Lạc là được rồi, những chuyện khác để dành cho nguyên chủ đi. Tôn Chính Bân bắt tay với Ninh Thư, vừa nói vừa cười: “Chủ tịch Cung, lâu rồi không gặp.” “Chào anh.” Ninh Thư chào rất hờ hững, mời Tôn Chính Bân ngồi xuống. Ninh Thư đang định nói chuyện thì cửa phòng chợt mở, An Noãn xách thùng nước và cầm cây lau nhà đi vào. Ninh Thư: … An Noãn thấy Ninh Thư có khách thì cuống quít xin lỗi: “Xin lỗi chủ tịch, tôi ra ngay đây.” “Từ từ đã, pha hai ly cà phê vào đây.” Ninh Thư sai An Noãn. An Noãn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo. Ninh Thư để ý thấy đôi mắt dẹt của Tôn Chính Bân loé sáng, ánh mắt bám theo An Noãn mãi. Chẳng lẽ họ đã gặp nhau rồi? Nom dáng vẻ của Tôn Chính Bân, chắc là có hứng thú với An Noãn rồi nhỉ.