Ninh thư

Chương 305 : Đại gia yêu say đắm (17)

Chuyển ngữ: WanhooMạch Đoá Nhi càng xem càng thấy kỹ năng diễn xuất của mình mới tuyệt vời làm sao. Nhìn vẻ mặt đắc chí của Mạch Đoá Nhi, Ninh Thư đẩy máy tính mình qua chỗ cô ta. Không biết cô ta có còn đắc chí được hay không khi thấy những lời mắng chửi của cư dân mạng dành cho mình nhỉ. Mạch Đoá Nhi càng đọc bình luận mặt càng đen sì, cô ta chau mày, tức điên lên, đến cả giọng nói cũng phẫn nộ: “Đây chỉ là một vai diễn thôi mà, họ chửi vai diễn thì được chứ sao lại chửi cả em? Em đâu có phải là cáo già? Họ có biết gì về em đâu mà sao lại chửi em như vậy chứ!” Mạch Đoá Nhi tức đến rớm nước mắt, cô ta chỉ muốn đập nát cái máy tính thôi. Ninh Thư lấy lại cái máy tính trong tay Mạch Đoá Nhi, cô bảo: “Lúc ấy chị đã nhắc em là cái vai này quá ác mà.” Mạch Đoá Nhi hít sâu liên tục, người như quả bom sắp nổ, Ninh Thư an ủi cô ta: “Cái vai này là cần phải bị ghét, như vậy tức là em đã lột tả chân thực được vai diễn ấy rồi.” Mạch Đoá Nhi mếu máo mà không được, mặt mũi nhăn nhó xấu xí. Cô ta siết nắm tay, móng tay cấu cả vào thịt, cô ta bảo: “Em không quan tâm, giờ em đã có chút danh tiếng rồi, em có thể diễn các vai khác là giảm bớt ảnh hưởng thôi.” Ninh Thư cười: “Em nói đúng đấy, nghề diễn của em còn dài, đây chỉ là một trong các vai diễn đó thôi.” Dù Mạch Đoá Nhi đã nổi tiếng từ một đống những lời mắng nhiếc, dẫu vậy vẫn không có ai mời cô ta đóng phim. Mạch Đoá Nhi cứ tưởng mình nổi tiếng rồi sẽ có đạo diễn mời cô đóng phim, nhưng cô đã ở nhà lâu như vậy mà vẫn chẳng có ai gọi cho cô cả. Mạch Đoá Nhi cảm thấy ở nhà đợi không ổn, nên đi khắp nơi xin thử vai. Ninh Thư cũng mặc kệ Mạch Đoá Nhi, album của Joey sắp phát hành nên dạo này cô bận lắm. Sau khi Joey phát hành đĩa nhạc không gọi là làm một cú nổ, thế nhưng lượng tiêu thụ vẫn tăng đều nên Ninh Thư rất vui. Nói thật nhé, có nâng đỡ ai thì cũng phải nâng đỡ người có não như Joey đây này. Người sống trong thế giới của mình, ngô nghê như Mạch Đoá Nhi thì chính là một mớ bòng bong. Mạch Đoá Nhi đi thử rất nhiều vai nhưng chẳng thử được vai nào cả. Đã vậy, mội số đạo diễn chẳng mấy nổi tiếng còn bảo thẳng là cô không biết đóng phim. Điều đó đã làm Mạch Đoá Nhi cảm thấy thất bại ê chề, rõ ràng là cô đã có tác phẩm rồi, cô cũng chẳng cần làm nữ chính, vậy mà nữ phụ, nữ thứ, nữ râu ria cũng đều không đều không được nhận. Cô lê cái thân xác mệt mỏi về đến nhà thấy quản lý đang khen doanh thu bán album với Joey. Nhìn cảnh đẹp này và nụ cười của Joey làm Mạch Đoá Nhi vừa xót xa vừa ghen tức. Ninh Thư thấy Mạch Đoá Nhi cứ đứng hằm hằm ở cửa thì cười tươi roi rói, cô bảo: “Mạch Đoá Nhi, album của Joey bán được một trăm nghìn bản nên công ty muốn làm một bữa tiệc chúc mừng Joey, tối nay em sẽ đi chứ?” Nghe vậy Mạch Đoá Nhi càng thêm xót xa hơn, như thể có một dây gai độc quấn quanh, bủa vây lấy trái tim cô, đâm chọc vào trái tim cô làm cô vừa đau vừa điếng, các cảm xúc tiêu cực cứ lấp đầy trái tim cô. “Hôm nay em hơi mệt, em không muốn đi.” Mạch Đoá Nhi cười nói với Joey: “Chúc mừng cô nhé Joey, không ngờ cô giỏi vậy đấy, bảo sao chị Hy lại quan tâm cô thế.” Mạch Đoá Nhi đang cười nhưng mặt cô ta hơi rúm ró làm người khác rất khó chịu, Joey chỉ bảo: “Với ai chị Hy cũng như vậy hết.” Tại sao lại thế này, một người thì bị bêu rếu, đắng cay vì bị chửi là cáo già. Trong khí đó Joey thành công, hồ sơ sạch sẽ, chẳng có vết nhơ nào, còn được người ta gọi là “thiên tài âm nhạc”. Một vệt sét chớp nhoáng chiếu sáng trái tim cô, bỗng nhiên Mạch Đoá Nhi đã hiểu ra rất nhiều thứ. Quản lý nâng đỡ Joey hết lòng, bảo vệ Joey đủ đường, dùng cách gọt dũa từ từ để sự nghiệp của Joey thăng tiến ổn định trong vô thức. Còn cô đây thì lặn ngụm ở phim trường, khổ sở đủ đường, bị người khác hành hạ đến không ra hình người. Giờ cô có chút danh tiếng nhưng đó đều là nổi tiếng từ bị mắng chửi, là cái danh bẩn cả thôi. Ninh Thư hỏi han ân cần: “Em không khoẻ à? Khó chịu ở đâu hả?” Mạch Đoá Nhi nhìn khuôn mặt ân cần của quản lý thì ớn lạnh. Tại sao chị ta lại đối xử với cô như vậy? Cô cũng là nghệ sĩ chị ta quản lý mà, tại sao lại thiên vị đến vậy chứ? Thấy ánh mắt Mạch Đoá Nhi nghi ngờ, kiêng kỵ và căm tức mình, cô hỏi: “Tại sao lại nhìn chị bằng ánh mắt ấy?” Mạch Đoá Nhi cắn môi, bỏ về phòng ngủ. Ninh Thư cũng vào trong phòng ngủ và đóng cả cửa lại. Ninh Thư hỏi Mạch Đoá Nhi: “Em làm sao thế?” Một Mạch Đoá Nhi đay nghiến người khác thế này đến làm Ninh Thư phải cảm thán rằng, Mạch Đoá Nhi đã không còn trong sáng và tốt đẹp nữa rồi. Showbiz chính là hòn đá mài cao cấp, Mạch Đoá Nhi đã bị mài dũa sắc bén, không còn xốc nổi. Mạch Đoá Nhi nhìn Ninh Thư mãi: “Chị Hy, tại sao chị lại chỉ thiên vị Joey trong khi em và Joey cùng là nghệ sĩ chị quản lý?” Ninh Thư: ... Dựa vào đâu mà tôi phải tốt với cô? Tại sao tôi phải tốt với cô? Trách người ta thật là lạ lùng, Ninh Thư trả lời: “Chị tự thấy mình đã rất công bằng. Em chỉ đang thấy sự thành công của Joey, nhưng lúc em đang đóng vai quần chúng thì Joey cũng luyện thanh đến khàn cả giọng mới dừng, học chơi dương cầm đến sưng cả tay mới nghỉ. Chị thiên vị Joey chỗ nào? Chị hát hộ em ấy à? Đó đều là những thứ mà em ấy cố gắng mới có được.” “Công ty chỉ quan tâm lợi ích, Joey có thể kiếm rất nhiều tiền cho công ty nên tất nhiên là công ty sẽ đập tiền vào Joey rồi.” Ninh Thư bảo, “Mạch Đoá Nhi, chị vẫn chưa lo đủ cho em à?” Mạch Đoá Nhi nghẹn họng, cô nhận ra mình không tài nào phản bác được lời của quản lý, bởi vì quản lý tốt với cô là bằng thật. Nhưng mà, nhưng mà... Mạch Đoá Nhi cảm thấy cứ trúc trắc, không đúng ở đâu đó. Ninh Thư bảo, “Nếu như em thành công thì công ty cũng sẽ đập tiền vào bồi dưỡng em thôi.” Mạch Đoá Nhi cảm thấy mệt mỏi, quá là mệt mỏi, có những đêm cô đã giật mình thức giấc bởi cô trong giấc mơ không phải là cô mong muốn. Bây giờ Mạch Đoá Nhi rất sợ trời sáng, ngày mới nào đến cũng làm cô sợ hãi và mỏi mệt. Cô chưa thành công, cô sợ những ngày tháng sống không có mục tiêu, không có việc làm, cô không thể nào yên tâm được. Mạch Đoá Nhi nhìn quản lý đang tỏ ra lạnh lùng thì cười xu nịnh: “Đương nhiên là em biết chị Hy tốt với em rồi. Tại dạo này em không được nhận vai nào nên hơi buồn, nói chuyện mà không suy nghĩ ấy mà.” Ninh Thư cười an ủi: “Không sao đâu.”