Ninh thư

Chương 292 : Đại gia yêu say đắm (4)

Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư lên dây cót tinh thần xem hết ghi chép trong máy tính của nguyên chủ. Mỗi một nghệ sĩ đều được hoạch định con đường riêng nên có rất nhiều vấn đề cần xử lý. Trong bản ghi chép còn cả sơ đồ vẽ tay từng tính cách mỗi nghệ sĩ xem thích hợp đi theo con đường nào nữa. Nghệ sĩ nào cũng được quan tâm tận tình, còn cẩn thận đến mức ghi lại cả quảng cáo cái gì diễn ra vào thời gian nào. Quản lý mà không nổi tiếng lại còn quản nhiều nghệ sĩ như Trần Hy đây là nhọc nhất. Quản lý có tiếng họ phẩy tay cái là ra toàn siêu sao, dẫn dắt nghệ sĩ vô cùng đơn giản. Trần Hy đây chỉ là quản lý bình thường. Mà quản lý như cô thì cũng chỉ là người bóc lột, kiếm tiền từ nghệ sĩ hộ công ty giải trí. Ninh Thư đọc hết một mạch nên hơi nhức đầu. Cô ngồi lên giường tu luyện tiếp. Linh khí của thế giới này ít lắm luôn, tu luyện ở đây không hề sướng bằng ở thế giới trước. Một vấn đề nữa là cô đã quen chuyện điều động kình khí, quen đá một cái là vỡ tảng đá. Giờ yếu ớt thế này làm Ninh Thư không quen kịp. May mà sức mạnh cơ thể này có tăng từ từ, kết hợp với kỹ thuật đánh đấm vớ vẩn là cũng dễ hạ gục một người đàn ông. Tu luyện cả đêm, Ninh Thư cảm thấy người khoẻ ra nhiều, cô chuẩn bị đi làm luôn. Ít nhất thì cô vẫn đang nắm số mạng Mạch Đoá Nhi trong tay, làm nghề nào thì yêu nghề đấy, giờ cô phải làm một quản lý đây. Chắc là một ngày sẽ quay ba trăm sáu mươi độ mất. Ninh Thư đang định đi làm thì có tiếng chuông cửa. Ngoài cửa là năm nghệ sĩ cô quản lý đang xách hoa quả trong tay. Mấy cô cậu này vừa vào là làm cái nhà nhỏ chật hẳn. Một chàng trai hỏi Ninh Thư: “Chị Hy đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?” Hạ Ý này trắng trẻo, tuổi vẫn còn nhỏ, cao nhất là hai mươi tuổi thôi. Hạ Ý đúng chuẩn hình mẫu trai non xanh mơn mởn đang thịnh hành nhé. Mặc dù còn nhỏ nhưng thông minh lắm, lúc nào cũng xin Trần Hy cho đóng quảng cáo các thứ để được nổi tiếng. Ninh Thư cười bảo: “Chị đỡ hơn rồi, mấy đứa không cần qua tận nhà thăm chị đâu, chị cũng đang chuẩn bị đến công ty này.” Nói rồi Ninh Thư nhìn lướt qua Mạch Đoá Nhi đứng xa nhất. Vóc dáng Mạch Đoá Nhi cân đối, khung xương nhỏ, ngũ quan không đẹp sắc sảo nhưng kết hợp với nhau tạo cảm giác vô cùng trong sáng. Nguyên chủ Trần Hy cũng nhìn thấy khí chất trong sáng đó. Nhưng rồi cô lại chẳng ngờ không chỉ bề ngoài trong sáng mà tâm hồn Mạch Đoá Nhi cũng rất ngây thơ. Dốc hết sức vì cô ta chẳng được một câu cảm ơn mà sau rồi còn bị Mạch Đoá Nhi trách móc. Joey khuyên Ninh Thư: “Hay là chị lại đi nghỉ đi chị Hy. Bọn em có thể đến phòng tập gym tập thể hình mà, không sao đâu chị.” Joey nói với sự chân thành và cũng cả lấy lòng. Showbiz vô cùng chú trọng cấp bậc thân phận. Vả lại cô chỉ có một số tài nguyên nhất định thôi, chia cho người này thì người kia không có nên bình thường mấy cô cậu vẫn hay xích mích với nhau. Hạ Ý xanh tươi cũng hùa theo: “Phải đó chị Hy, chị cứ nghỉ cho khoẻ đi, chị mệt chết làm bọn em thương lắm.” Mấy cô cậu nghệ sĩ đều quan tâm Ninh Thư, duy chỉ có Mạch Đoá Nhi là không. Joey đẩy Mạch Đoá Nhi, Mạch Đoá Nhi tiến lại gần, nói: “Em xin lỗi chị Hy, em làm liên luỵ chị rồi.” “Liên luỵ thì chưa đâu. Em mắc lỗi thì công ty cũng quở chị thôi, chị làm vậy vì mình cả.” Ninh Thư bảo: “Em đã chọn cái nghề hào nhoáng được người đời hoan hô vậy thì phải chấp nhận luật rừng của nó.” Hạ Ý xanh tươi nói: “Em biết rồi nha chị Hy.” Đa phần nghệ sĩ Ninh Thư quản lý đều là con gái, có mỗi Hạ Ý là con trai mà lại còn nhỏ nên rất thích nhõng nhẽo với Trần Hy, để hòng có nhiều nhiều quảng cáo hơn. Mềm lòng một lần ắt có lần sau, Trần Hy đã bươn chải mấy năm trong nghề quản lý rồi nên không ưa nịnh, mà cô ấy cũng chẳng có quảng cáo thừa cho cậu ta. Nghe Ninh Thư nhắc đến luật rừng thì Mạch Đoá Nhi cúi đầu xuống như không đồng tình. Ninh Thư cũng kệ, chỉ bảo mấy đứa về đi thôi. Mấy cô cậu ra khỏi nhà là ai nấy đều thay đổi sắc mặt, không còn hoà thuận như mới đó nữa. Hạ Ý xanh tươi hừ một cái rồi đi trước, hai cô gái cũng ra về, chỉ còn lại Joey và Mạch Đoá Nhi ở lại. Joey hỏi Mạch Đoá Nhi: “Cô định vào với tôi không?” Mạch Đoá Nhi chần chừ đôi ba giây rồi mới gật đầu. Joey rất khó chịu với dáng vẻ này của Mạch Đoá Nhi nên nói: “Chị Hy bị cảm vì cô, sao cô cứ phải như bị ép thế làm gì.” Mạch Đoá Nhi mím môi, bảo: “Tôi biết chị Hy vì tôi, nhưng việc chị Hy làm chưa chắc đã là việc tôi muốn làm.” Cô chỉ muốn đóng phim thôi, không muốn đi con đường rắc rối đó. Vậy nhưng cái chị quản lý Trần Hy này chưa bao giờ xếp lịch cho cô đi thử vai cả. Lúc nào cũng chỉ chăm chăm đưa cô đi ngồi mua vui với các ông các anh rất là khó hiểu. Chị ấy đang lãng phí thời gian vào các bữa tiệc quá đấy. Joey bấm chuông cửa, Ninh Thư ra mở cửa thấy là Joey và Mạch Đoá Nhi thì hơi ngạc nhiên: “Còn việc gì à?” Joey và Mạch Đoá Nhi vào trong nhà, vừa vào vừa bảo: “Không có ạ, bọn em muốn trò chuyện với chị thôi.” Ninh Thư chưa cả ăn sáng nên đành lấy hoa quả nghệ sĩ mang cho ra gặm, cô hỏi: “Ăn gì cứ lấy nhé. Định nói gì với chị hả?” Joey dũng cảm nói ra: “Em muốn đi theo con đường âm nhạc ạ.” Đã vào công ty là phải đi theo định hướng mà công ty vạch ra cho mình. Joey rất có khí chất nên công ty đã quyết cho cô bé theo hướng diễn viên rồi. Ninh Thư nghĩ ngợi rồi bảo: “Được thôi. Đi học một loại nhạc cụ gì đó để hướng theo con đường âm nhạc này đi. Chị sẽ xếp lịch học cho em, em cứ học đã, đừng mong ra bài hát vội.” Joey không ngờ Ninh Thư sẽ đồng ý nhanh gọn như vậy đâu, cô đứng phắt dậy cúi gập người vô cùng phấn khởi với Ninh Thư: “Em cảm ơn chị Hy.” Thật ra Ninh Thư phải đối mặt với áp lực cực kỳ nặng nề từ phía công ty nếu muốn thay đổi định hướng của nghệ sĩ. Nhưng đồng thời, nếu muốn giữ được bát cơm này thì cô phải tích lũy được thành tựu nào đó. Mạch Đoá Nhi thấy Ninh Thư đồng ý với Joey thì bảo: “Chị Hy ơi, em muốn đóng phim ạ.” Ninh Thư gật đầu, bảo: “Được, mai chị sẽ đưa em đi thử vai.” “Em cảm ơn chị Hy.” Mạch Đoá Nhi vui đến cười cong tít mắt, trông rất rạng rỡ. Ninh Thư chỉ cười mỉm thôi. Đạt được mục đích nên Mạch Đoá Nhi đã về trước. Nhìn theo bóng dáng của Mạch Đoá Nhi, Ninh Thư dám chắc Mạch Đoá Nhi sẽ giãy đành đạch trong showbiz, cùng với đó cũng là cuộc sống cô quạnh của một cô nhân tình ngày ngóng đêm mong. Cô ta mà không gặp Mạc Tước Phong, không được anh ta giải quyết hết mọi chuyện hộ thì Mạch Đoá Nhi đâu thể nổi tiếng sau rồi còn được trao cúp Ảnh hậu. Có lẽ Mạch Đoá Nhi vẫn sẽ thành công nếu không gặp anh ta, nhưng không phải thành công dễ dàng như thế. Con đường đi đến thành công của ngôi sao Mạch Đoá Nhi không thể vắng bóng sự giúp đỡ của Mạc Tước Phong được. Tổng kết lại thì thật ra đây chỉ là câu chuyện của một cô diễn viên tép riu trở nên nổi tiếng sau khi được đại gia bao nuôi mà thôi.