Ninh thư

Chương 231 : Nỗi hận của hoàng hậu (7)

Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư vờ vĩnh đi thăm con hồ ly. Con hồ ly đang nằm trên long sàng, ngoại trừ chân trước quấn băng thì những chỗ khác vẫn rất khỏe. Lúc con hồ ly nhìn thấy Ninh Thư thì tỏ ra thù địch, nó chơi bóng bằng một cái chân khác. Quả bóng này rất đẹp, vải may rất mềm. Con hồ ly rất im lặng, nó cũng rất ghét cô hoàng hậu này bởi cô ta là vợ của Hoắc Khanh. Chân mình bị thương cũng tại cô ả này, Hoắc Khanh không cho cô chạy nhảy, lâu lắm rồi cô không được đi đâu, cô sắp ngột ngạt đến chết rồi, mục nát hết người rồi. Cái hoàng cung này buồn thật ấy, cô xui xẻo quá, sao cô lại biến thành hồ ly chứ. Ông trời ơi, sao cô lại xúi quẩy thế chứ. Ninh Thư nhìn tròng mắt lay động của con hồ ly, trông khá là thông minh, rất có tính người. Bảo sao Hoắc Khanh lại chiều cái con hồ ly này thế. “Sao nàng lại qua đây?” Hoắc Khanh đi ra thấy Ninh Thư ở trong phòng thì sầm ngay mặt lại. Lại trông thấy hồ ly đang chơi vui trên long sàng thì vẻ mặt mới hòa hoãn. “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.” Ninh Thư hành lễ cung kính với Hoắc Khanh. Hoắc Khanh ừ một tiếng, nhưng không nhìn Ninh Thư cái nào. Hắn ngồi bên mép giường xoa đầu con hồ ly với đôi mắt đầy yêu thương. Con hồ ly thì liếm đầu ngón tay Hoắc Khanh. Tròng mắt Hoắc Khanh giãn nở. Ninh Thư có cảm giác mình là người ngoài, lúng túng và xấu hổ khi không hòa nhập được vào bầu không khí của một con người một con hồ ly này. Con hồ ly như bị bệnh thèm hơi người, nó rất hưởng thụ những cái vuốt ve của Hoắc Khanh. Ninh Thư thì chẹp miệng một cái, cô nghĩ đến mối quan hệ vượt khỏi quan hệ giữa thú cưng và chủ thì có hơi ghê cổ. Ninh Thư đứng lù lù bên cạnh nhìn, Hoắc Khanh hỏi Ninh Thư: “Hoàng hậu còn có chuyện gì à?” “Thần thiếp qua đưa cái này.” Ninh Thư lấy lọ thuốc ra và đặt lên bàn, cô bảo: “Lọ thuốc bột này rất có tác dụng với vết thương.” “Hoàng hậu nhọc lòng rồi.” Hoắc Khanh chỉ bảo vậy, ngón tay vuốt ve bộ lông vàng của hồ ly. Lông lá mềm mại, ngón tay Hoắc Khanh gần như chạm vào lớp da dưới lông. Ninh Thư cắn môi, nhìn Hoắc Khanh bằng vẻ mặt oán trách, Hoắc Khanh ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt Ninh Thư, hỏi: “Còn chuyện gì?” Ninh Thư chớp mắt, để nước mắt trào ra, cô trách: “Hoàng thượng, hôm qua người qua cung Huyên quý phi, hôm qua là mười lăm mà hoàng thượng.” Hoắc Khanh bỗng xây xẩm mặt mày, phản ứng đầu tiên là nhìn hồ ly, hồ ly chổng cái mông, vung vẩy cái đuôi vàng vào mặt Hoắc Khanh, rõ ràng là đang giận. “Hoàng hậu đang trách trẫm à? Trẫm là thiên tử, ở đâu mà trẫm không đi được?” Có vẻ như Hoắc Khanh thẹn quá hóa giận, nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt không mấy thiện cảm. Rõ ràng là không hài lòng với việc Ninh Thư nói thế trước mặt hồ ly. Hoắc Khanh chưa từng xem hồ ly là một con hồ ly bình thường. Nó rất thông minh, cái gì cũng hiểu hết, hiện giờ nó đang tỏ ra tức giận đấy. Ninh Thư vô cùng đau lòng, mấp máy không thành câu, trông có hơi lạc lõng. Con hồ ly thấy dáng vẻ này của Ninh Thư thì nhe răng với cô, như thể đang chế giễu cô vậy. Ninh Thư chỉ nhìn nó một cái, sau đó hành lễ với Hoắc Khanh, “Thần thiếp xin cáo lui.” Hoắc Khanh phẩy tay, có vẻ như rất ngứa mắt Ninh Thư, muốn cô mau biến đi. Ninh Thư mới ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng đồ sành sứ trong phòng rơi xuống đất. Cô ngoảnh lại thì thấy con hồ ly đang ngồi trên bàn, nó đã đẩy vỡ lọ thuốc mà cô mới đưa cho. Lọ rơi xuống đất và thuốc văng tứ tung. Con hồ ly kêu é é với Hoắc Khanh, Hoắc Khanh yêu thương ra mặt, dí chóp mũi hồng nhạt của nó, “Cái con nghịch ngợm này, con không thích đồ của hoàng hậu thì chúng ta sẽ không nhận đồ của hoàng hậu nữa được chưa.” Bấy giờ con hồ ly mới hơi nghếch đầu vui một chút, sau đó nó lại khè tức giận với Hoắc Khanh. Hoắc Khanh như có thuật đọc suy nghĩ, hắn giải thích với hồ ly, “Đêm qua trẫm sai, trẫm không nên đến cung Huyên quý phi. Cái con này còn ghen nữa chứ.” Hồ ly dụi cổ Hoắc Khanh, kêu ư ử. “Sau này trẫm chỉ thích mỗi cái thứ nghịch ngợm là con thôi.” Hoắc Khanh cảm thấy cổ hơi nhói, bị hồ ly cắn nhưng không đau quá, hắn biết hồ ly đang phạt hắn. Hoắc Khanh vừa yêu thích vừa chịu đựng. Ninh Thư không biết một người một hồ ly giao tiếp kiểu gì luôn, giỏi thật ấy. Đây chính là tâm đầu ý hợp, một ánh mắt cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì trong truyền thuyết à? Đúng là kỳ lạ, chậc chậc chậc. Ninh Thư tự dụi mắt mình, quyết định không nhìn nữa. Cô về tẩm cung của mình để cho họ anh anh em em đây. “Nương nương, phu nhân đến rồi ạ, phu nhân đang đợi nương nương trong điện.” Ninh Thư vừa về đến vườn Thượng uyển, Thanh Trúc đã qua thưa với cô. Ninh Thư rảo bước vào điện, và thấy một một phu nhân mặc quần áo cáo mệnh đang ngồi trong. Đây chính là Triệu thị, mẹ của nguyên chủ. Triệu thị thấy Ninh Thư thì niềm nở ra mặt, “Thần phụ thỉnh an nương nương.” Ninh Thư vội đỡ Triệu thị, “Mẫu thân mau dậy đi.” “Nương nương thế nào rồi, thần phụ có nghe nói nương nương không được khỏe.” Triệu thị hỏi Ninh Thư, “Đã bảo thái y kê thuốc chưa?” Ninh Thư vừa cười vừa nói: “Con gái không sao thưa mẹ. Dạo này ông nội với cha vẫn khỏe chứ?” “Cha người rất khỏe, ông nội người thì già rồi nên có một vài bệnh vặt nhưng không đáng ngại, không nghiêm trọng.” Triệu thị gật đầu bảo, “Cha người nghe thấy bảo người ở trong cung không khỏe nên cũng hơi lo lắng.” “Con không sao đâu mẹ, đừng để cha phải lo lắng, con gái vẫn khỏe lắm.” Ninh Thư dặn dò Triệu thị ân cần: “Mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.” Triệu thị nhìn quanh rồi hỏi nhỏ Ninh Thư: “Nương nương, hôm qua là mười lăm, hoàng thượng có nghỉ trong cung người không?” Ninh Thư: ... “Có ở trong cung con ạ.” Ninh Thư đổi chủ đề, bảo Thanh Trúc lấy hộp ra và nói với Triệu thị: “Mẹ ơi, đây là thuốc bổ con gái cho ông nội và cha, mẹ mang về cho ông với cha nhé.” Triệu thị phẩy tay bảo, “Ở nhà nhiều lắm, nương nương để lại cho mình đi.” “Đây là tấm lòng của con gái.” Ninh Thư ép Triệu thị nhận, lúc đặt vào tay Triệu thị cô nói nhỏ một câu: “Đưa cho ông nội.” Triệu thị vẫn bình thường như không, vừa cười vừa bảo: “Đa tạ nương nương đã ban thưởng.” Triệu thị và Ninh Thư đều có nỗi lòng riêng, trò chuyện vớ vẩn vài câu rồi Triệu thị ra về. Ninh Thư chỉ mong ông nội có thể hiểu lời cô muốn nói thôi. Nghĩ đến chuyện phải đối đầu với vị hoàng đế Hoắc Khanh thì Ninh Thư có hơi rén. Cô được biết từ trong trí nhớ nguyên chủ, Hoắc Khanh là một người đàn ông có bản lĩnh, có thủ đoạn và đa nghi thật, vậy nên Ninh Thư phải cẩn thận, không được để lộ bất cứ sơ hở nào. Dù Hoắc Khanh không thích vợ mình, nhưng là vợ chồng nhiều năm nên vẫn sẽ hiểu tính Tiêu Tiêu. Ninh Thư vẫn phải tỏ ra yêu hắn ta, vấn vương hắn ta trước mặt Hoắc Khanh.