Ninh thư

Chương 230 : Nỗi hận của hoàng hậu (6)

Chuyển ngữ: WanhooHoắc Khanh không quan tâm chuyện nam nữ lắm, chứ nếu không với một dàn mỹ nhân hậu cung thế này, Hoắc Khanh cũng đã không ít đến rồi. Thế mà giây phút này Hoắc Khanh lại có cảm giác xúc động mất khống chế, làm Hoắc Khanh vừa sung sướng vừa hổ thẹn, làm Hoắc Khanh rất khó xử. Ninh Thư ngủ một giấc khá ngon, khoan khoái ra ngoài tẩm cung thì Thừa Vọng phúng phính đã ôm cái gì đó trong lòng chạy đến sà vào lòng Ninh Thư. Đung đưa cả người làm nũng với Ninh Thư, “Mẫu hậu ơi, cho nhi thần con chó con này thật ạ?” “Đúng vậy, tặng cho con chú chó con này đấy.” Ninh Thư ngồi xuống nhìn con chó con trong lòng Hoắc Thừa Vọng. Con chó này mới đẻ được hơn một tháng, lông còn thưa lắm. Ninh Thư vỗ cái ghế bên cạnh, bảo Hoắc Thừa Vọng ngồi cạnh mình. Hoắc Thừa Vọng ôm con chó con rất cẩn thận, Ninh Thư bảo với Hoắc Thừa Vọng: “Đêm qua hồ ly bị thương, sau này không chơi với con được nữa, để cho chú chó con này chơi với con đi. Sau này ngoài việc học thì con còn phải chăm sóc chú chó con này đấy. Chó con rất bẩn, con phải thường xuyên tắm cho nó biết chưa?” “Con hồ ly bị thương ạ? Có nghiêm trọng không ạ?” Hoắc Thừa Vọng hỏi vội. Ninh Thư trả lời dửng dưng: “Không nghiêm trọng, chỉ bị thương ở chân thôi, tạm thời không đi được. Con cũng đừng qua làm phiền nó dưỡng thương, phụ hoàng con sẽ không cho con gặp con hồ ly đâu. Thời gian này con đừng đi làm phiền nó.” “Nhi thần nhớ rồi ạ.” Hoắc Thừa Vọng gật đầu, “Nhi thần nghe theo mẫu hậu.” “Ngoan lắm, ăn sáng với mẫu hậu đi.” Ninh Thư khen Hoắc Thừa Vọng. Hoắc Thừa Vọng rất đáng yêu, người còn nồng hơi sữa nữa. Hoắc Thừa Vọng ngồi bên cạnh Ninh Thư, Ninh Thư gắp thức ăn cho cậu nhóc, Hoắc Thừa Vọng vội bảo: “Cảm ơn mẫu hậu.” Một đứa trẻ rất hiểu lễ phép nhé, Ninh Thư cười cười. Hoắc Thừa Vọng gắp màn thầu chìa trước mồm con chó. Chó con chỉ thè lưỡi liếm qua cái. Ninh Thư bảo: “Chó con còn nhỏ quá, nó không ăn loại này đâu. Lát nữa con nấu cho chó con ít cháo loãng ấy. Có phải phiền lắm không? Thừa Vọng có hối hận không?” Hoắc Thừa Vọng sợ Ninh Thư đổi ý nên vội vàng thưa: “Mẫu hậu, nhất định nhi thần sẽ chăm sóc bé chó thật tốt.” Sau khi ăn sáng xong, Ninh Thư xoa thuốc bột sát trùng lên người chó con. Hoắc Thừa Vọng cũng chà thuốc bột giúp. “Thừa Vọng này, nó là một sinh mạng bé nhỏ, con phải chăm sóc nó thật tốt đấy. Nếu con đã chọn nó thì phải có trách nhiệm với nó, con hiểu không?” Ninh Thư dặn Hoắc Thừa Vọng. “Nhi Thần hiểu ạ. Nhi thần sẽ chăm sóc nó thật cẩn thận.” Hoắc Thừa Vọng đỏ bừng mặt, có vẻ đang rất vui. Cậu ngọ nguậy làm nũng trong lòng Ninh Thư, “Mẫu hậu tốt quá, nhi thần sẽ chăm chỉ học tập, chăm sóc chó con thật tốt ạ.” “Đi đi.” Ninh Thư vỗ vai Hoắc Thừa Vọng, sau lại dặn bà vú đừng bao giờ để chó con cào tiểu hoàng tử bị thương. Sau khi Hoắc Thừa Vọng đi rồi Thanh Trúc mới nhún người hành lễ với Ninh Thư, thưa: “Nương nương, nương nương các cung đến thỉnh an người ạ.” “Cho vào đi.” Ninh Thư phẩy ống tay áo rộng thùng thình, phải đi gặp các cô gái đó thôi. Ninh Thư ở thiên điện đi sang đại điện, vừa vào đại điện cô đã bị choáng ngợi bởi căn phòng có đủ kiểu phụ nữ thơm nức mũi như quyến rũ này, lạnh lùng này, đẫy đà này. Phi tử hành lễ với Ninh Thư: “Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương, chúc hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.” Ninh Thư ngắm các cô gái, đẹp quá. Ninh Thư chỉ bảo: “Đứng lên đi.” Ninh Thư vừa nói xong, một cô gái bỗng bảo: “Nương nương, đêm qua hoàng thượng ngủ ở cung Huyên quý phi ạ.” “Ờ...” Ngoài mặt Ninh Thư thản nhiên nhưng trong lòng lại ngạc nhiên. Đêm qua con hồ ly bị thương, Hoắc Khanh không ở bên con hồ ly mà lại đi quấn ga trải giường với phụ nữ khác á? Tưởng Hoắc Khanh cấm dục cơ mà? Mấy tháng không ăn nằm với phi tử rồi, sao tự nhiên lại chơi vật nhau với phi tử thế này? Thái giám ngoài điện hô, “Huyên quý phi đến.” Sau tiếng hô ấy, Huyên quý phi bước khoan thai vào. Lúc Huyên quý phi vào thì dáng đi có hơi cứng nhắc, hơi vặn vẹo eo. Mặt Huyên quý phi ửng hồng, tinh thần phấn chấn, cả người như được bao phủ bởi áng mây xinh đẹp. Xem ra đêm qua Hoắc Khanh đã lâm hạnh Huyên quý phi thật. Huyên quý phi vừa vào trong đã được chào đón bởi một loạt các đôi mắt hâm mộ và ghen tỵ của các phi tử khác. Huyên quý phi cố chịu cơ thể đau mỏi để hành lễ với Ninh Thư, “Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương. Thần thiếp không khỏe nên mới đến muộn, mong hoàng hậu nương nương thứ lỗi ạ.” Ninh Thư ừ một cái, cho phép Huyên quý phi ngồi xuống. Có phi tử châm ngòi ly gián ngay: “Quý phi nương nương này, hôm qua là mười lăm, tại sao hoàng thượng lại đến cung của người thế?” Huyên quý phi bỗng tái mặt, vội vàng giải thích: “Nửa đêm hôm qua bỗng nhiễn hoàng thượng đến cung thần thiếp ạ.” Bỗng nhiên đêm qua hoàng thượng đến, chẳng nói chẳng rằng mà đè cô xuống, sau đó giày vò cô mấy lần liền. Nhớ đến cảnh hôm qua là mặt Huyên quý phi lại đỏ lên, trông vô cùng xinh đẹp. Các phi tử khác thấy vẻ mặt này của Huyên quý phi là lại hâm mộ và ghen tỵ. Lâu lắm rồi hoàng thượng không qua hậu cung, thế mà Huyên quý phi lại được ưu tiên đầu tiên. Nếu mà là hoàng hậu thì cũng cố mà nhịn được, đằng này lại là một phi tử. Khăn tay trong tay mọi người đều xoắn xít lại sắp rách đến nơi rồi. Ninh Thư cảm thấy chán thật đấy, nhiều phụ nữ xinh đẹp thế này tranh giành tình cảm của một người đàn ông, thế nhưng Hoắc Khanh không thích những phụ nữ xinh đẹp này mà lại thích một con hồ ly cơ, đúng thật là! Ninh Thư bỗng nhiên cảm thấy các cô gái này, bao gồm cả cô cũng rất đắng lòng, không cả bằng một con súc sinh. Ninh Thư làm quen với mỗi phi tần một lần. Ví dụ như người mới lên tiếng kháy đểu là Lan tiệp dư. Hay như cái người lạnh lùng là đức phi, người lòe loẹt diêm dúa nhất là Tống quý tần. Ninh Thư cảm thấy chán quá nên cho mọi người đi về, ngồi với nhau mà ghen ghét nhau thế này chẳng được cái tích sự gì, thà đi luyện Tuyệt Thế Võ Công còn hơn. Tất cả phi tần đã đi về nhưng Huyên quý phi ở lại, Ninh Thư hỏi: “Quý phi còn có chuyện gì à?” Huyên quý phi do dự một chút rồi thưa: “Nương nương, tối hôm qua...” Ninh Thư cắt ngang lời Huyên quý phi, “Hoàng thượng lâm hạnh là chuyện vui, sớm sinh con nối dõi cho hoàng thượng cũng tốt.” Huyên quý phi không biết hoàng hậu nương nương đang nói thật hay nói bỡn, nhún người hành lễ rồi lui. Sau khi mọi người về hết, Thanh Trúc mới an ủi Ninh Thư: “Nương nương ơi...” Thanh Trúc định an ủi Ninh Thư nhưng không biết mở lời thế nào. Ninh Thư không hề quan tâm chuyện Hoắc Khanh lâm hạnh ai, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi. Ninh Thư dám đi đầu xuống đất nếu chuyện tìm thấy long bào và thư từ qua lại với nước địch trong phủ nguyên soái khiến cả phủ bị chém đầu không phải do Hoắc Khanh làm. Rõ ràng là phủ nguyên soái có nội gián, chắc chắn là người của Hoắc Khanh. Chỉ cần còn phủ nguyên soái thì địa vị của cô sẽ vững chắc, Hoắc Khanh sẽ không dám phế cô. Việc cô cần làm trước mắt đó là giữ vững phủ nguyên soái.