Ninh thư

Chương 131 : Nữ chính khổ không chịu nổi (10)

Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nghe gã này bảo muốn kéo mình, để hai cái đùi mình chạy theo sau. Nếu cô không chạy nhanh sẽ bị kéo lê, người ma sát với mặt đất, đừng nói da của cô, không chừng cái mạng cũng chẳng còn. Rõ ràng đang trả thù việc cô tấn công hắn bằng nước bọt đây mà. Một đại tướng quân bị người khác nhổ nước bọt, với lòng tự trọng của Tư Đồ Kình Vũ, đảm bảo muốn giết chết cô. Cô sai rồi, Lạc Quân Diễm nào biến thái bằng Tư Đồ Kình Vũ được. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chắc chắn tâm lý Tư Đồ Kình Vũ vặn vẹo hơn Lạc Quân Diễm. “Giờ xin vẫn tha còn kịp, Mộc tiểu thư, hình như ngươi vẫn chưa ý thức được địa vị của mình nhỉ. Ngươi đã không còn là con gái thừa tướng cao quý, mà là tù binh bản tướng bắt giữ. Bản tướng có thể quyết định sự sống chết của ngươi, thế nên, đừng làm những chuyện khiến bản vương mất hứng.” Con ngươi Tư Đồ Kình Vũ lay động, có thể thấy cảm xúc của hắn không bình yên như bên ngoài. Chắc là đang giận nhỉ. Ninh Thư ghét chết gã đàn ông này, giỏi giang thì sao, chỉ biết bắt nạt phụ nữ và trẻ con, có gì hơn người chứ. Ninh Thư thầm gọi 2333, “2333, cho tôi một khẩu súng, tôi phải bắn chết thằng chó này.” “Có súng nha Ninh Thư yêu dấu.” Tiếng 2333 vang lên trong não Ninh Thư. Ninh Thư rất phấn khích, “Mau cho tôi, tôi không chịu nổi thằng chó này rồi.” “Được nhé, hai nghìn kinh nghiệm. Cô không có kinh nghiệm, không giao dịch được.” 2333 nói thẳng. Ninh Thư cắn răng, gằn từng chữ, “Tôi mua chịu.” “Xin lỗi, cô không thể sử dụng vũ khí nóng như súng. Lấy ra đồ vật ở siêu không gian sẽ khiến không gian rối loạn, dẫn đến ảnh hưởng trật tự cả thế giới.” 2333 dẫn dắt từng câu chữ, “Tác dụng của cô là sửa chữa thế giới chứ không phải phá hoại thế giới, hiểu chứ?” Hiểu cái khỉ gió ý, Ninh Thư suýt thì phun máu. Ninh Thư đang muốn hỏi 2333 những chuyện khác, bỗng có tiếng nói cất lên, “Tư Đồ tướng quân đang làm gì vậy?” Ninh Thư vừa nghe âm thanh này thì bĩu môi, thế nhưng Nguyệt Lan bên cạnh lại vui vẻ, phấn khích bỏ nhỏ Ninh Thư: “Là Vương gia ban nãy, chúng ta được cứu rồi tiểu thư.” Ninh Thư liếc nhìn cô em, em ngây thơ quá. Kỵ mã của Lạc Quân Diễm đi đến, trông thấy Ninh Thư bị trói tay thì chau mày hỏi Tư Đồ Kình Vũ: “Nàng phạm vào tội gì?” “Mạt tướng bái kiến vương gia. Nữ nô này là tù binh mạt tướng bắt giữ, lén lút trốn ra ngoài phủ nên mạt tướng bắt ả về.” Tư Đồ Kình Vũ trả lời Lạc Quân Diễm đâu ra đấy. Lạc Quân Diễm hơi nheo mắt, bình tĩnh bảo: “Nếu là nữ nô, vậy tặng nữ nô này cho bản vương được chứ. Thánh thượng mới đánh chiếm Đông Hoa quốc, đây là thời điểm trấn an lòng người, tướng quân không nên làm chuyện tàn bạo như thế, nữ nô này giao cho bản vương là được.” Tư Đồ Kình Vũ bỗng bừng lên sát khí đằng đằng, như con nhím gặp nguy hiểm dựng gai nhọn, “Đây là nữ nô của bản tướng, thật sự không có ý giao cho vương gia.” Lạc Quân Diễm chau thật nhẹ đôi mày, lòng hắn dâng lên nỗi mất mát lớn. Bỗng nhiên hắn rất muốn có được nữ nô này, cảm giác rất kỳ lạ nhưng cũng rất mạnh mẽ. Vả lại thái độ Tư Đồ Kình Vũ với hắn khiến Lạc Quân Diễm mất mặt. Lạc Quân Diễm hắn là Nhiếp chính vương thân phận cao sang. Cái tên đao phủ này lại dám vô lễ hắn, vậy nên hắn càng phải có được nữ nô này. Ninh Thư đứng bên theo dõi, cứ tưởng cô sẽ hủy dung cơ, cuối cùng lại chui ra Lạc Quân Diễm. Quả đúng là nữ chính có may mắn thêm vào người, cơ thể là nguồn vốn, không có cơ thể quyến rũ thì làm nữ chính truyện sắc kiểu gì. Tư Đồ Kình Vũ không nhường một bước, Lạc Quân Diễm càng thêm phiền não, chỉ muốn mang Ninh Thư đi ngay. Nhưng nhìn đến thị vệ phía sau Tư Đồ Kình Vũ, Lạc Quân Diễm tỉnh táo lại nói lạnh lùng: “Nếu Tư Đồ tướng quân không muốn buông những thứ mình yêu thích vậy thì thôi.” Lạc Quân Diễm nói xong câu đó tâm trạng càng tệ, cảm giác này khiến hắn rất khó chịu, rất bức bối, dường như có chiếm được nữ nô này cảm giác ấy cũng không tiêu tan. “Nàng có muốn đi với bản vương không?” Lạc Quân Diễm hỏi Ninh Thư, Tư Đồ Kình Vũ cũng nhìn Ninh Thư. Tư Đồ Kình Vũ mím môi, đỏ mắt nhìn Ninh Thư ngoan độc. Đáy lòng có một giọng nói nói cho cô biết, đi cùng vương gia đi, hắn là vương gia sẽ bảo vệ cô. Đi với hắn đi, hắn là người tốt, mới vừa rồi còn giúp cô dạy dỗ chủ quán bánh bao tham lam đấy thôi. Ninh Thư thầm rùng mình, đây chính là cốt truyện, từ phủ thừa tướng chuyển đến vương phủ. Cốt truyện đã có sự thay đổi, Tư Đồ Kình Vũ không tặng mình cho Lạc Quân Diễm mà giao quyền chọn lựa cho mình, sâu trong đáy lòng mách bảo mình đi cùng vương gia. Ninh Thư thầm cười lạnh, chú em muốn chị đi cùng Lạc Quân Diễm, chị đây không đi với hắn đấy. Ninh Thư trả lời: “Tiểu nữ là nữ nô của tướng quân, đương nhiên là theo tướng quân rồi.” Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm nghe vậy đều ngẩn người, đặc biệt là Tư Đồ Kình Vũ thì ngạc nhiên, hắn cứ tưởng Ninh Thư sẽ đi cùng Nhiếp chính vương cơ. Lạc Quân Diễm thất vọng ra mặt, đang muốn nói gì thì Ninh Thư bảo thẳng: “Tiểu nữ sinh là người của tướng quân, chết là ma của tướng quân.” Con ngươi Tư Đồ Kình Vũ lay động, càng thêm khó hiểu. Lạc Quân Diễm sầm mặt, siết dây cương rời đi, đi rồi còn ngoảnh đầu lại nhìn Ninh Thư với đôi mắt quyến luyến biến đổi lạ thường. Sau khi Lạc Quân Diễm đi, Tư Đồ Kình Vũ mới hỏi Ninh Thư: “Lời ngươi vừa nói đều là thật chứ?” Ninh Thư chớp mắt nhìn hắn, hỏi: “Gì cơ?” Tư Đồ Kình Vũ vặn vẹo mặt trong nháy mắt, “Định cởi trói cho ngươi giờ xem ra không cần rồi.” “Đi.” Tư Đồ Kình Vũ kéo dây, Ninh Thư buộc phải đi theo. “Nhanh lên chút.” Tư Đồ Kình Vũ kéo dây thừng, Ninh Thư đi sau lảo đảo, đẩy nhanh tốc độ. Ninh Thư khá may mắn vì Tư Đồ Kình Vũ không cho ngựa chạy, nếu làm thế hẳn hai cái đùi cô không địch nổi bốn chân ngựa. Ninh Thư bước hai chân trở lại phủ thừa tướng. Nguyệt Lan ở bên ôm bánh bao nhìn Ninh Thư đau lòng, nhìn Tư Đồ Kình Vũ trên lưng ngựa đầy chán ghét. Đến cổng phủ thừa tướng, Tư Đồ Kình Vũ xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Ninh Thư cởi dây thừng trói cổ tay giúp Ninh Thư, miệng thì châm chọc: “Mộc tiểu thư đúng là biết quyến rũ đàn ông. Xuất phủ một chuyến đã câu được cả Nhiếp chính vương muốn mang ngươi về vương phủ.” Câu này như đang ghen ý nhỉ, hờ hờ, Ninh Thư lắc cổ tay cho lưu thông máu. Tư Đồ Kình Vũ thấy Ninh Thư không thèm để ý mình mà đi thẳng vào cổng lớn phủ thừa tướng thì bước lên giữ cổ tay Ninh Thư lại, tay khác ép lưng Ninh Thư vào bức tường. Một cái tư thế ép tường vô cùng mờ ám.