Ninh thư
Chương 130 : Nữ chính khổ không chịu nổi (9)
Chuyển ngữ: WanhooLạc Quân Diễm cau chặt lông mày, “Trước giờ chưa có ai đối xử với bản vương như thế, nàng làm ta tức rồi đấy.”
Lúc Lạc Quân Nhiễm nói chuyện còn phả ra mùi rau hẹ của nhân bánh bao, Ninh Thư và Nguyệt Lan cùng lùi về sau tránh hắn.
“Thế người muốn thế nào, muốn tiểu nữ lấy thân báo đáp à.” Ninh Thư kéo Nguyệt Lan bỏ đi.
Lạc Quân Diễm nhìn bóng dáng hai cô gái, lẩm bẩm: “Thú vị, thú vị.” Hắn là Nhiếp chính vương, cô gái nào nhìn thấy hắn không nhớ cũng thương, cô gái này cũng không ngoại lệ.
Đã thích còn ngại, ha ha…
Nguyệt Lan ăn bánh bao, thấy sắc mặt Ninh Thư không tốt thì bảo: “Cái người vừa rồi tốt quá tiểu thư nhỉ, còn giúp chúng ta giải vây nữa.”
Người tốt?! Ninh Thư bật cười trong lòng, bảo: “Ăn bánh bao của em đi.”
Sự thật Lạc Quân Diễm không tính là người tốt, trong cốt truyện gặp được Mộc Yên La ở phủ thừa tướng thì giật mình rồi yêu cầu Mộc Yên La từ Tư Đồ Kình Vũ.
Khi đó Mộc Yên La đã có quan hệ phu thê với Tư Đồ Kình Vũ, khi bị đưa cho Lạc Quân Diễm thì đã mang thai, vì mới có nên Mộc Yên La không nhận ra.
Mỹ nhân trong tay là lúc muốn thưởng thức. Lạc Quân Diễm không quan tâm khi ấy trái tim Mộc Yên La chết lặng vì bị người yêu phản bội, mà đè ngay Mộc Yên La ra. Sau đó hắn phát hiện Mộc Yên La không còn là xử nữ thì phỉ nhổ vô tình, vũ nhục Mộc Yên La, thậm chí còn đánh Mộc Yên La bằng roi.
Với Lạc Quân Diễm mà nói, hắn là vương gia thân phận cao quý một người trên vạn người. Chơi nhiều đàn bà như thế, cuối cùng lại kết thúc cái danh phá trinh ở Mộc Yên La, đây chắc chắn là một sự sỉ nhục.
Tưởng thế nào hóa ra lại vớ được một cái giày rách, Lạc Quân Diễm tiến hành hành hạ về thân xác với Mộc Yên La. Lạc Quân Diễm cảm thấy Mộc Yên La không phải là một cô gái đơn thuần. Hắn không còn mê say khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Yên La như trước nữa.
Lạc Quân Diễm chưa bao giờ nghĩ đến việc Mộc Yên La là cô gái không nắm giữ được số mệnh của mình. Mộc Yên La bị Tư Đồ Kình Vũ cưỡng bức, nàng không có cả sức phản kháng.
Lạc Quân Diễm chỉ biết trách Mộc Yên La thất trinh, tự tôn của nam nhi khiến Lạc Quân Diễm không kiềm chế được cơn giận, sự tức giận đều phát tiết lên người Mộc Yên La.
Sau đó lại còn phát hiện Mộc Yên La mang thai nghiệt chủng thì càng tức muốn chết. Hắn thô bạo mất nhân tính đè Mộc Yên La xuống, khiến Mộc Yên La chảy máu lênh láng phía dưới, sảy thai ngay khi ấy.
Lạc Quân Diễm không hề dừng xâm phạm Mộc Yên La, hắn càng nhìn máu càng hăng hái, càng hưng phấn, sự hưng phấn trước nay chưa từng có.
Chỉ khổ Mộc Yên La, mất con còn bị người ta cưỡng bức, quả thật khổ không chịu nổi, suýt nữa thì chết.
Vấn đề là có ngược nữ chính thế nào cũng không chết được. Vương gia ôm Mộc Yên La bất tỉnh lớn giọng hét lên với thái y, “Các ngươi phải chữa khỏi cho nàng, không chữa khỏi thì các ngươi đều phải chôn cùng nàng.”
Cơ thể nữ chính như có thuốc độc, chỉ cần sau khi xxoo, trái tim đàn ông sẽ chỉ có nữ chính. Không còn chút ham muốn xxoo cô gái nào khác, xém chút là liệt dương luôn.
Tuy Mộc Yên La được chữa khỏi, thế nhưng trái tim đã mang trăm ngàn vết thương, bị người yêu phản bội, đến đứa con cũng không còn, còn bị đàn ông khác cưỡng bức nữa.
Mộc Yên La vẫn là con gái cổ đại, vẫn rất xem trọng trinh tiết, vậy nhưng số kiếp lại tàn khốc như vậy đấy. Mộc Yên La hận Lạc Quân Diễm thấu xương, bắt đầu cốt truyện ngược luyến tình thâm.
Mà Lạc Quân Diễm say mê cơ thể nữ chính, hắn luôn chọn khi nữ chính đến kỳ kinh nguyệt để bắt đầu. Thứ say mê này sôi sục máu nóng, giống như mở cánh cửa bước vào thế giới mới.
Oh shit, xét về trình độ biến thái, tướng quân cũng không sánh nổi Vương gia.
Cho nên, khi Ninh Thư nghe Nguyệt Lan bảo vương gia là người tốt, cô chỉ thiếu bước ói máu. Một hai phải cưỡng bức con nhà người ta thì tốt đẹp cái nỗi gì. Mộc Yên La gặp đàn ông nào cũng bị ngược thân tơi bời nhưng những gã đàn ông ấy đều say mê cơ thể Mộc Yên La.
Thế giới có bao nhiêu khủng bố, bao nhiêu dơ bẩn đây, cô cảm thấy cả thế giới đều ngập mùi hormone.
Ninh Thư ăn năm cái bánh bao liền rồi nấc một cái. Nguyệt Lan hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư ơi giờ chúng ta đi đâu ạ?”
“Đi về.” Ninh Thư xoa ngực, má ơi, cô bị nghẹn, mau về phủ thừa tướng uống nước thôi.
“Dạ?!” Nguyệt Lan nhìn Ninh Thư ngạc nhiên, “Tiểu thư ơi khó khăn lắm chúng ta mới trốn ra tại sao lại phải về ạ? Dung mạo tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, đi về tức chui vào hang sói, nô tỳ quyết không để tiểu thư về đâu.”
Ninh Thư bảo: “Tiểu thư nhà em khát quá, về phủ thừa tướng uống miếng nước cái.”
Nguyệt Lan có hơi buồn rầu thở dài, theo Ninh Thư về phủ thừa tướng, “Nếu mà biết tiểu thư sống khổ thế này, lúc ấy nô tỳ đã khuyên tiểu thư đi cùng lão gia rồi.”
Ninh Thư thì cho rằng, dù có đi theo Mộc thừa tướng cũng sẽ lạc nhau thôi.
“Cộc cộc…”
Trên phố vọng lại tiếng vó ngựa cùng với tiếng bước chân chỉnh tề, Ninh Thư hơi nheo mắt thì thấy Tư Đồ Kình Vũ cưỡi ngựa, dẫn theo một đội binh mã chặn trước cô.
Tư Đồ Kình Vũ ngồi trên lưng ngựa nhìn Ninh Thư từ trên cao xuống, thấy trong lòng Ninh Thư có kha khá bánh bao thì vung tay với thị vệ phía sau, bình thản ra lệnh: “Bắt tù binh về phủ cho bản tướng.”
Lập tức có mấy tên thị vệ chuẩn bị xông lên bắt Ninh Thư và Nguyệt Lan. Ninh Thư sửng cồ lên, ngoa ngoắt: “Mắt chó các ngươi mù rồi mà dám động vào bản tiểu thư, có tin bản tiểu thư chặt tay của các ngươi không.”
“Đúng đấy, mắt chó các ngươi mù rồi.” Nguyệt Lan nhanh nhẹn phụ họa.
Bị Ninh Thư mắng như thế, bỗng chốc thị vệ không dám tiến lên bắt Ninh Thư, chúng nhìn Tư Đồ Kình Vũ.
Tư Đồ Kình Vũ trông thấy dáng vẻ ngoa ngoắt của Ninh Thư thì ghét bỏ, vừa trào phúng vừa khiêu khích, “Vở kịch hôm nay có phải là Mộc tiểu thư muốn cưỡi chung ngựa với bản tướng không?” Tư Đồ Kình Vũ vừa nói vừa chìa tay mời Ninh Thư lên ngựa mình.
Ninh Thư thủng não mới cưỡi chung ngựa với loại người này.
Ninh Thư trả lời bình tĩnh: “Bản tiểu thư tự đi.”
“Ha ha ha…” Tư Đồ Kình Vũ cười nhạt, “Đã thế ngươi chạy theo hàng ngũ đi. Chẳng phải ngươi chạy rất nhanh à, nếu không theo kịp hàng ngũ thì?” Tư Đồ Kình Vũ chỉ vào Nguyệt Lan, “Nha đầu bên cạnh ngươi phải trở thành quân kỹ.”
“Tiểu thư ơi.” Nguyệt Lan run giọng, nhìn Ninh Thư chực chờ khóc. Ninh Thư an ủi: “Yên tâm không sao đâu, tiểu thư em có thể theo kịp hàng ngũ.”
“Người đâu, trói lại cho bản tướng.” Tư Đồ Kình Vũ cười hở hàm răng trắng với Ninh Thư, “Bản tướng tự kéo.”
Ninh Thư: …
Lại lên cơn gì nữa vậy?
Một tên thị vệ lấy dây thừng ra trói, siết chặt, buộc chắc cổ tay Ninh Thư, sau đó đưa đầu còn lại cho Tư Đồ Kình Vũ.
“Ngươi chạy theo sau bản tướng, nếu không chạy nhanh, bản tướng đành phải kéo ngươi đi thôi. Thế thì tiếc cái cơ thể trắng như ngọc này lắm.” Tư Đồ Kình Vũ thản nhiên như đang bình luận thời tiết hôm nay không đẹp lắm.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
10 chương
10 chương
37 chương
55 chương
75 chương
201 chương
28 chương