Nịnh Thần
Chương 44
Bị thương
Trong đầu Tư Đồ Bích ngay lúc này chỉ có một vài hình ảnh rời rạc, y phải rất gian nan mới có thể ghép nối lại những hình ảnh ấy để hiểu được tình hình, có thể bởi vì tình hình lúc đó quá mức nguy hiểm, cũng có thể là do thân thể của y đã đến điểm chống đỡ cực hạn, thật sự y không có cách nào để tập trung tinh lực nữa. Vì vậy Tư Đồ Bích chỉ lờ mờ biết con ngựa mình đang cưỡi kinh hoảng chạy loạn, sau đó là tiếng kinh hô lo lắng của Quân Thụy, dường như hắn đang ra lệnh những người bên cạnh cố gắng chặn ngựa, lại dường như đang bảo y phải nắm chặt dây cương, dù như thế nào cũng không được buông ra, thế nhưng trước mắt Tư Đồ Bích hiện giờ cảnh vật đã có chút mơ hồ, thanh âm cũng càng lúc càng xa xôi. Bất quá rất nhanh sau đã có người phi thân nhảy lên ngựa, từ phía sau ôm chặt lấy y, một đôi tay ấm áp phủ lên bàn tay y, bắt lấy dây cương, vững vàng trấn an con ngựa đang hoảng loạn
Tư Đồ Bích đột nhiên cảm thấy rất an tâm, thế nhưng đột nhiên lại xảy ra một trận xóc nảy, cả trời đất trong mắt y đột nhiên đều trở nên nghiêng ngã, mọi thứ trở lại trạng thái xa xôi mơ hồ. Tư Đồ Bích cảm thấy cả người dần dần trở nên vô lực, thân thể cũng chậm rãi lạnh đi, mệt mỏi rã rời, loại cảm giác hư thoát này khiến đầu óc của y không có cách nào vận chuyển, y chỉ có thể âm thầm cảm khái trong lòng: Quả nhiên là đã đến cực hạn. Có lẽ từ khi bắt đầu y đã không nên cuốn vào trong những chuyện phiền lòng này, ngay từ đầu không nên trêu chọc Hoàng đế, nếu ngày đó không có chuyện gì phát sinh, hiện tại sợ rằng thế cục đã… có một bộ dạng khác đi? Những việc rối loạn phiền não đang diễn ra trong đầu Tư Đồ Bích khiến y cảm thấy kiệt sức, giống như người đang chết đuối chậm rãi bị cuốn vào vòng xoáy đen đặc, cái gì cũng không thể nhận biết nữa.
Tư Đồ Bích mơ tới rất nhiều việc vụn vặt của trước kia, khi đó y cũng chỉ khoảng chín, mười tuổi1, tiến đế tuần du ngang qua Giang Châu, nghỉ chân tại trạch viện của Tư Đồ gia, lúc ấy có một vài Hoàng tử cũng được tiên đế đặc ân tùy giá, vốn là muốn bồi dưỡng kinh nghiệm cùng với tập cho họ thói quen quan sát dân tình. Khi đó, Quân Thụy cũng là một trong những Hoàng tử được tiên đế dẫn theo, thời điểm đó hắn vẫn chưa có chiến công gì nhưng lại luôn được mọi người tán thưởng, học vấn của hắn thâm sâu, võ nghệ lại xuất chúng, binh pháp sách luận cũng có thể nghị luận đến không sai, chỉ bất quá tính tình lại là một mản thanh lãnh cao ngạo. Thậm chí có người từng trộm nói qua, nếu không phải do tích cách quái gở đó của hắn, đại khái Quân Thụy so với Thái tử còn xuất sắc hơn, thích hợp trở thành đế vương hơn.
Những thứ trong mộng hết thảy đều hư vô mờ mịt, thế nhưng những thứ đó cũng chính là hình ảnh được khắc sâu nhất vào trong ký ức, mong manh như bọt biển, chỉ cần chạm mạnh liền lập tức tan biến. Tư Đồ Bích rụt rè cẩn thận đứng nấp trong một góc khuất, đơn độc một người ngồi trong phòng sách của gia tộc, các hài tử khác của Tư Đồ gia đều đã chạy đến tạo quan hệ với những Hoàng tử cao quý kia, chỉ duy một mình ở lại nơi đây học bài. Không thể hòa nhập với những hài tử khác chỉ là một lý do, sự thực chính là chỉ có cố gắng học tập, tạo được “danh tiếng” xuất sắc hơn những hài tử khác thì y mới có cơ hội khiến cho người nhà nhìn nhận. Cho nên nói, trong lúc những hài tử đó vui vẻ chơi đùa thì y lại quyết tâm tu chí học tập.
Ngày hôm đó, trời có chút âm u, mặt trời bị mây đen che khuất, Tư Đồ Bích nhìn thấy Quân Thụy dẫn theo Quân Tiễn chơi đùa ngoài hoa viên. Thời điểm đó Quân Tiễn vẫn chỉ là một tiểu oa nhi còn đang lắp bắp học nói, vừa thích khóc vừa thích làm nũng khiến Quân Thụy vừa thương tiếc lại có chút nóng nảy. Hắn trực tiếp cho cung nữ phục vụu bên cạnh lui xống, cúi người ôm lấy Quân Tiễn bước đến trước hồ sen, miệng thì thao thao bất tuyệt nói bừa một vài cố sự ly kỳ để dỗ dành đệ đệ. Tư Đồ Bích ngồi ở trong phòng từ xa nhìn thấy cảnh ấy, y nhìn thấy Quân Thụy luôn lạnh lùng trước mặt người khác lại biểu hiện một mặt ôn nhu đối với Quân Tiễn, loại ôn nhu này tựa hồ khiến cho bầu trời đang ôn nhu cũng trở nên sang tỏ. Khi đó Tư Đồ Bích đã cảm thấy kỳ thực Quân Thụy chính là một người ôn nhu lại tịch mịch, nếu y có thể giống như đệ đệ của hắn, được một người như vậy quan tâm, săn sóc hoặc là thẳng thắng trở thành ái nhân được hắn bảo vệ yêu chiều thì sẽ là một việc hạnh phúc đến nhường nào.
Cho nên nói, sau này khi rất nhiều năm đã trôi qua, Tư Đồ Bích vẫn như cũ nhớ kỹ một Quân Thụy ôn nhu của ngày hôm đó. Thời điểm vừa mới nhập kinh, y cũng nhiều lần vô tình cố ý hỏi thăm tin tức của Quân Thụy, thế nhưng ngoài ý muốn lại biết được hắn vẫn luông trường kỳ trú đóng ở biên cương rất ít quay về kinh thành. Ngay lúc Quân Thái nói với y Quân Thụy sắp trở về, tâm tình của y phi thường khẩn trương cùng chờ mong, thế nhưng vào lúc gặp mặt, tiếng gọi “Thụy ca” của y lại chỉ đổi về được một tiếng hừ lạnh khinh thường. Điều này khiến cho một Tư Đồ Bích non nớt vừa mới nhập kinh vô cùng luống cuống, cũng vô cùng thất vọng, chỉ bất quá loại tâm tình này chưa kịp nguôi ngoai thì đã có rất nhiều nan đề xuất hiện cần y đến giải quyết. Những người thân thiết bên cạnh vì quyền lợi mà đấu đá, tính toán lẫn nhau, người thoạt nhìn hiền lành hòa ái nói không chừng ngay một khắc sau sẽ đâm cho ngươi một dao chí tử, có vài người bình thường vô cùng đáng tín nhiệm, nói không chừng cũng sẽ nửa đường phản bội, vì vậy y chỉ có thể cố gắng xốc lại tâm tình, bỏ qua một việc như thế mà đem hết toàn lực ban trợ Thái ca. Hai người cứ thế, vì một lần âm xoa dương thác2 mà suốt nhiều năm sau đó không hề chân chính gặp gỡ thêm một lần nào nữa.
Có đôi khi Tư Đồ Bích cũng hay suy nghĩ, nếu như mình không phải một người tinh thông quỷ kế mà chỉ là một công tử Tư Đồ gia thuần phát đơn giản giống như huynh trưởng Tư Đồ Giác, suốt ngày ngâm thơ tác đối không quản chuyện chính sự hỗn loạn, liệu Quân Thụy có đối với mình gia tang thêm vài phân kính trọng hay không? Liệu hắn có lại xem mình như một quân cờ để lợi dụng không? Thế nhưng nếu thật như vậy, chỉ sợ y từ sớm đã không có vị trí đặt chân trong gia tộc rồi. Những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn trong gia tộc khiến y ngoài ý muốn mà thuận buồm xuôi gió trong đấu tranh chính trị, thậm chí có thể trở thành tâm phúc của Thái ca, thế nhưng bởi vì mình là tâm phúc của Thái ca, bởi vì mình quật cường không chịu thua mới khiến hai người không thể cùng nhau gặp gỡ. Rốt cuộc như vật là tốt hay là xấu chứ? Thật sự rất khó đoán mà…
Tư Đồ Bích càng nghĩ càng thấy chán nản, đôi mắt lên men, ngực cũng đau nhói, rất nhiều tình huống trong quá khứ không ngừng tái diễn trong đầu khiến y không khỏi cảm thấy đau nhói, cơn đau mãnh liệt gần như muốn xé rách cả người của y. Tư Đồ Bích cảm giác hình như mình đã thét lên một tiếng, sau đó một đạo ánh sáng nổ tung trước mắt, y liền nương theo đó mà bật người ngồi dậy
“Ngươi đã tỉnh?” Quân Thụy ngồi trên một tảng đá lớn cách đó không xa yên lặng nhìn y. Tư Đồ Bích hỗn hển thở dốc, cảm thấy cánh tay của mình có chút không đúng liền cúi đầu nhìn xuống, cánh tay đang bị quấn chặt bằng vải, chỉ cần có chút cử động liền trở nên đau đớn, đại khái là đã gãy xương đi, mặt trên của mấy mảnh vải đang cố định tay y có không ít đồ án thêu tinh xảo, nhìn kỹ một chút hóa ra là được xé từ bộ áo ngoài của Quân Thụy. Lại nhìn xung quanh một vòng, bọn họ hiện giờ đang ở trong một sơn động, dây leo chằng chịt từ bên trên phủ xuống vừa vặn che khuất cửa động, thuận tiện làm nơi cho bọn họ ẩn nấp.
“Bệ hạ… Chuyện gì xảy ra?” Tư Đồ Bích nhẹ giọng hỏi, lại thử cử động cánh tay một chút, một cơn đau đớn truyền đến khiến trước mắt y cũng tối sầm lại.
“Con ngựa ngươi cưỡi bị hoảng sợ nơi nơi chạy loạn, sau đó lao xuống sườn núi.” Quân Thụy hời hợt thuyết, “Ngươi bị thương nhẹ, chỉ gãy xương chứ không nghiêm trọng, ta đã giúp ngươi cố định lại được rồi, không nên lộn xộn.”
“Ừ…” Tư Đồ Bích gật đầu mở to mắt nhìn Quân Thụy, y đang định nói lời cảm ơn lại bị sắc mặt người kia làm hoảng sợ. Làn da của Quân Thụy tương đối ngăm đen, vốn chính là màu da tiểu mạch khỏe mạnh được ánh mặt hun đúc, thế nhưng sắc mặt của hắn bây giờ vô cùng tái nhợt, trên trán cũng có không ít mồ hôi. Tư Đồ Bích lại nhìn kỹ Quân Thụy một chút, phát hiện bả vai có vết máu, trong lòng đại khái đã xác định người kia hẳn là bị thương đi.
“Bệ hạ… Người…” Tư Đồ Bích có chút hoang mang nhìn Quân Thụy, chống tường đứng dậy tiến đến gần, đến khi nhìn rõ mới phát hiện trên người của Quân Thụy xuất hiện không ít vết thương, tựa hồ do lúc rơi xuống sườn núi ma sát mà thành, còn vết thương nghiêm trọng nhất chính là hai đường đao chém ở phía sau lưng.
“Hiện tại hai bên đều đang đi tìm chúng ta.” Quân Thụy mở miệng nói, “Đối phương áng chừng có thể quen thuộc địa hình hơn một chút vì vậy liền tiếp cận nơi này trước, bất quá đều bị ta giải quyết rồi.” Quân Thụy nói, dùng chân đá đá hai cổ thi thể đang nằm một bên, lại tiếp tục thuyết: “Ta nghĩ bọn họ nếu đã tìm đến nơi này thì người của chúng ta cũng rất nhanh có thể tìm tới. Bất quá, hiện tại không thể phân rõ nhân lực hai phía… chúng ta không thể nhóm lửa, không thể cầu cứu, nếu lỡ bị đối phương phát hiện ra…
“Đúng vậy…” Tư Đồ Bích suy nghĩ một trận, sau đó chậm rãi mở miệng, “Bất quá không thể nhóm lửa cầu cứu không có nghĩa không thể ra ngoài.” Y nhìn hai cổ thi thể bên cạnh một chút, trên người hai kẻ đó đều có vết thương đồng dạng, một dao cắt đứt động mạch cổ, vì vậy y phục trên người coi như hoàn hảo.
“Bệ hạ, chúng ta thay y phục của bọn họ trà trộn vào đó, không chừng có thể lừa dối qua ải.” Tư Đồ Bích nói xong liền cúi đầu thu thập y phục trên thi thể, tuy rằng tay đã bị thương nhưng động tác của y cũng không chậm, y hiểu rõ sơn động này tuy thoạt nhìn ẩn mật nhưng cũng không quá an toàn, lúc nào cũng có thể bị phát hiện.
“Để ta làm cho, tay ngươi bị thương không nên lộn xộn.” Quân Thụy vừa nói vừa đẩy y ra, nguyên bản đế vương cần kiêng kỵ những thứ chết choc này đó, thế nhưng bây giờ chính là không còn biện pháp nào.
“Bệ hạ cũng bị đang thương, cũng không tốt hơn so với ta.” Lưng của Quân Thụy đối diện với Tư Đồ Bích khiến y có thể nhìn rõ vết thương dữ tợn phía sau, nơi miệng vết thương lộ ra bên ngoài vẫn còn đang rỉ máu.
“Nhưng ta không giống người nào đó, hở chút liền hôn mê.” Quân Thụy buồn bực đáp trả.
“Chuyện này cũng nhờ phúc của bệ hạ, nếu hiện tại thần vẫn ngồi yên trong phủ nha Cảnh Nguyên, hoặc cứ bình thản ở nhà chính Tư Đồ gia, chắc chắn sẽ không trở nên chật vật như bây giờ.” Tư Đồ Bích nói.
“Ngươi cứ phải đối chọi với ta thì trong lòng mới thấy vui vẻ đúng không?” Thanh âm của Quân Thụy cao lên không ít, có vẻ sắp không nhịn được nữa. Hắn “hừ” nhẹ một tiếng rồi xoay người nhìn thẳng vào Tư Đồ Bích, gương mặt đầy tức giận, “Lúc này là thời khác phi thường, ngươi không thể đừng tiếp tục chống đối với ta sao? “
Tư Đồ Bích sửng sốt bĩu môi, thế nhưng cũng không nói thêm gì nữa, Quân Thụy tức giận trừng y thêm vài lần rồi mới quay đầu loay hoay lột y phục trên người hai thi thể kia. Thế nhưng Tư Đồ Bích đột nhiên thấy hắn ngã về hướng vách đá liền vội vã chạy qua đỡ lấy, không ngờ lại đè lên cánh tay bị thương, làm y đau đến suýt ngất.
“Bệ… Bệ hạ…” Tư Đồ Bích cố gắng chịu đau gọi vài tiếng, chốc lát sau liền nghe được Quân Thụy thở hắt ra một tiếng, rồi mới chậm rãi chống đỡ thân thể ngòi dậy.
“Người để thần giúp băng bó miệng vết thường lại đã, vẫn còn đang chảy máu.” Tư Đồ Bích yếu giọng nói, cánh tay của y thực sự rất đau, cả người cũng như đang nhũn ra. Thế nhưng hiện tại Quân Thụy cũng bị thương, y phải cố gắng chống đỡ.
Quân Thụy vẫn không lên tiếng, đại khái là do mất máu quá nhiều nên sắc mặt của hắn lại trắng hơn lúc nãy một ít, tự mình nhắm mắt tựa vào vách đá điều tức. Tư Đồ Bích yên lặng quan sát xung quanh một chút, nhìn thấy trên đai lưng của một thi thể có cột theo bầu rượu liền vội vã lấy qua, sau đó còn cố gắng xé một mảnh vải sạch từ áo trong của mình, sau khi chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy mới xoay lại nhìn về hướng Quân Thụy. Thấy đối phương đã tỉnh táo hơn không ít, Tư Đồ Bích bước qua quỳ ở bên cạnh Quân Thụy, hơi xoay vai của hắn để nhìn thấy vết thương trên lưng, xong rồi liền bắt tay vào xử lý vết thương. bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt còn hơn hồi nãy nữa yếu bạch một ít, chính nhắm mắt lại tựa ở trên tường điều chỉnh, Tư Đồ Bích nhìn hắn một trận, yên lặng đứng dậy mọi nơi nhìn một chút, nhìn thấy thi thể đai lưng thượng cột bầu rượu, vội vã kéo xuống, hựu tê nhất khối lớn chính bên trong mặc sạch sẻ áo sơ mi, chuẩn bị cho tốt mấy thứ này lúc xoay người lại nhìn một chút Quân Thụy, thấy hắn dần dần vững vàng, tài nửa quỳ ở bên cạnh hắn ban quá bờ vai của hắn nhượng hắn bối đối với mình, bắt tay vào làm cho hắn xử lý vết thương.
———————-
1/ Nguyên văn tác giả để mười một mười hai tuổi, thế nhưng đầu truyện tác giả viết mười hai tuổi Tư Đồ Bích nhập kinh, như vậy thời gian liền không khớp. Ta mạo muội sửa lại đôi chút chỗ này, ai có ý kiến gì xin cứ đóng góp.
2/ Âm xoa dương thác: trùng hợp, đúng lúc.
Published by: ổ mèo lười đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
240 chương
169 chương
6 chương
27 chương
14 chương
15 chương