Bọn hắn ngồi nói chuyện một lúc, tới lúc muộn cũng chưa thấy Lâm Tiếu trở về, Lỗi Lạc ngược lại lại tới đón người, Hứa Kiệt nhớ kỹ trước kia Lỗi Lạc là một người không tốt, cho nên cũng không để ý tới hắn lắm, Tiểu Úc nhìn thấy hắn liền bừng bừng không để ý ai cả chạy vào ***g ngực hắn, thấy Hứa Kiệt buồn cười, Tiểu Úc nghĩ, nếu hắn có một cái đuôi lúc này nhất định sẽ quất mạnh cho Hứa Kiệt một cái. Lỗi Lạc ôm lấy hắn cười nói: “Đã muộn như vậy, trở về được chưa?” Tiểu Úc nói: “Được!!!Dù sao Tiểu Kiệt gặp lại ngươi liền trưng cái bộ mặt thối kia, chúng ta không cần để ý tới y nữa, đi thôi.” Sở Ưu cũng nói: “Tiểu Kiệt, ta hôm nay cũng vừa bay về, hiện tại cũng đã cảm thấy hơi mệt ta cũng nên về rồi, ngươi ở lại ngoan ngoãn nha.” Lại quay đầu nói với Lỗi Lạc: “Hôm nay ngươi vận khí tốt, ta đây liền cho ngươi một cơ hội, ngươi lái xe đưa ta về đi.” Tiểu Úc cùng Lỗi Lạc đồng loạt cười rộ lên, Lỗi Lạc nói: “Ca ca đã phân phó, ta đây nào dám trái ý.” Hứa Kiệt trong lòng cũng thấy không thoải mái, liền phất phất tay, ý bảo bọn họ rời đi đi. Trong phòng khách lại trở nên yên lặng, Hứa Kiệt vẫn bộ dạng như lúc đầu, cuộn tròn người nằm trên sa lông, ôm gối, nghĩ nghĩ một lúc trên mặt liền hiện lên nét cười, nghĩ tới chờ một thời gian ngắn Sở Ưu chuẩn bị cho y một căn phòng cùng đồ đạc tốt, liền muốn kéo Lâm Tiếu tới đấy, đi tới căn phòng đó ở, lúc đó… … … Tưởng tượng thấy dáng vẻ đầy kinh hỉ của Lâm Tiếu, trong nội tâm y chợt trở nên ngọt ngào muốn chết, trên mặt càng cười rộ lên, không ngừng vui vẻ, tại đêm yên tĩnh này lại đang có một luồng sóng rạo rực của y. Lâm Tiếu sau khi vào của liền chứng kiến được cảnh này, người nọ đang ôm một cái gối mềm, im lặng nằm trên sa lông, đầu hơi nghiêng không biết là đang nghĩ tới cái gì, gương mặt cười tươi, ở dưới ánh đèn của phòng khách càng thêm nhu hòa, xinh đẹp không gì sánh bằng. Nhất thời không thể bước tiếp, chỉ biết chôn chân ở cửa yên lặng ngắm nhìn y, trong nội tâm lại bắt đầu đau đớn, chỉ cảm thấy như hàng nghìn cái kim nhọn đang đâm vào trái tim hắn, càng ngày càng đau đớn, sắp không thở nổi, lại không thể giãy dụa được. Mấy ngày qua hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, mọi chuyện cũng đã minh bạch rồi, hắn biết rõ mình phải làm như thế nào, nhưng mà vẫn không thể ngăn được những cơn đau này. Cũng không biết hắn đã im lặng đứng đó bao lâu, Hứa Kiệt ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đang đứng ở của chăm chú nhìn mình,liền không nhịn được cười: “Ngươi đã trở về.” Lâm Tiếu lúc này mới bước qua chỗ y, ngồi xuống bên cạnh y cười nói: “Muộn như vậy, tại sao còn chưa đi ngủ? Không buồn ngủ sao?” Hứa Kiệt nói: “Vừa rồi Ưu thiểu gia cùng Úc thiếu gia tới chơi, vừa mới đi xong, bên kia có một ít đồ do Ưu thiếu gia mang tới đấy.” Lâm Tiếu gật đầu, quả nhiên, không trách y lại vui vẻ như thế. Mình cũng phải vui vẻ lên, chỉ cần y vui là mình vui mà. Hứa Kiệt ghé sát vào người hắn, nhăn mày hỏi: “Ngươi uống rượu sao? Một thân toàn mùi rượu, thật là thối chết đi được, nhanh đi tắm đi.” Lâm Tiếu không khỏi thấy kỳ quái: “Ta uống một ít rượu đỏ ở chỗ tiệc mà thôi, làm sao lại nghiêm trọng như thế được, ngươi một chút rượu cũng chưa bao giờ uống qua sao?” Hứa Kiệt gật đầu: “Ừm, ta tuyệt đối chưa uống rượu bao giờ, ta không thích bộ dạng lúc say rượu.” Lâm Tiếu cười rộ lên: “Ta nhất định phải nhìn ngươi uống rượu mới được, thật muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc say rượu của ngươi.” Hứa Kiệt trừng hắn: “Sẽ nổi điên lên đánh người, ngươi còn muốn xem hay không?” Lâm Tiếu cười tới nỗi gập cả lưng. Chờ hắn cười đủ rồi, Hứa Kiệt liền dục hắn đi tắm rửa: “Nhanh đi tắm rửa đi, ta buồn ngủ lắm rồi, biết thế sẽ không chờ ngươi về nữa.” Lâm Tiếu liên đứng dậy cùng y lên phòng ngủ trên lầu, một bên lơ đãng nói: “Ngươi không phải là ngồi chơi với bọn Sở Ưu sao, tại sao lại bảo là đang chờ ta chứ.” Hứa Kiệt quay đầu, hai mắt sáng long lanh nhìn hắn: “Đương nhiên là chờ ngươi rồi, bọn hắn là cái gì mà dám quản giấc ngủ của ta chứ.” Lâm Tiếu không nói ra lời, chỉ cảm thấy trong nội tâm mềm nhũn, có chút vui vẻ. Nếu không phải đã sớm biết rõ sự tình, chỉ sợ liền nghĩ Hứa Kiệt cũng có tình cảm với mình. Đáng tiếc… Hết lần này tới lần khác hắn đã hiểu rõ tất cả. __