Không khí vốn đang im lặng nhưng Sở Úc tới một cái liền trở nên náo nhiệt, người còn chưa thấy đã nghe thấy tiếng kêu của hắn: “Hứa Kiệt, Hứa Kiệt!” Vào cửa lại nhìn thấy Hứa Kiệt cùng Sở Ưu đang ngồi trên sa lông, thoáng cái liền bổ nhào vào ***g ngực hắn: “Ca, Ca, ngươi về rồi, như thế nào lại không báo cho ta biết, ngược lại còn chạy tới chỗ Hứa Kiệt, thật thiên vị mà.” Sở Ưu ôm ấy hắn: “Ngươi lại không có việc gì, ta ở bên kia nghe tin Hứa Kiệt bị đau răng, đương nhiên muốn tới xem như thế nào mới có thể yên tâm chứ, ngươi cũng có việc gì đâu? Lỗi Lạc có khi dễ ngươi không?” Sở Úc cười: “Không! Không, không có, không biết hắn ăn trúng cái gì, hôm nay lại đối với ta vô cùng tốt.” Sở Ưu giận tới tái mặt, vỗ một cái vào đầu hắn: “Ngươi ít nói bậy một chút được không, có ai lại đi nói như ngươi chứ” Sở Úc giả làm mặt quỷ, lại đi gây chiến với Hứa Kiệt: “Này nghe nói Lâm Tiếu thích ngươi, có phải hay không vậy?” Hứa Kiệt lại đỏ mặt, không nói lời nào, chỉ hung hăng trừng hắn. Sở Ưu lại cảm thấy hứng thú: “Tiểu Úc, ngươi nghe ai nói vậy?” Sở Úc cười đắc chí: “Lỗi lạc nha, hắn còn nói Lâm Tiếu rất tốt đấy.” Sở Ưu cười nói: “Ừ, đúng là hắn rất tốt mà, nhìn ánh mắt hắn ta cũng đoán được phần nào.” Còn nói: “Tiểu Úc, muộn như vậy ngươi còn chạy tới đây làm cái gì? Lỗi Lạc đêm nay sao lại thả cho ngươi đi vây?” Sở Úc lại ở trong ***g ngực Sở Ưu bóp bóp cổ hắn, cười nói: “Lỗi Lạc có buổi tiệc thân cận gì đó nên đi rồi, ngày đó Hứa Kiệt tới tìm ta có viêc, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi nên ta tới đây thôi. Như thế nào Lâm Tiếu lại không ở nhà? Vốn muốn hỏi hắn chút việc.” Sở Ưu cả kinh: “Tiệc thân cận? Là có ý gì?” Sở Úc không thèm để ý cười: “Hắn nói cái gì tiệc tối, còn nói cái gì toàn anh em thân cận, bảo ta đi cùng hắn, nhưng ta không thích, nên mới không đi, đành để hắn đi một mình rồi.” Lời nói nửa giả nửa thật, Hứa Kiệt nghe được liền hỏi hắn: “Tiệc tối gì vậy?” Sở Ưu biết rõ Sở Úc nói chuyện không có chừng mực, sợ Hứa Kiệt hiểu lầm, vội nói: “Còn không phải những cái kia thật nhàm chán, chắc lại có mấy nhân vật nổi tiếng, không đi sẽ mất mặt cho bọn họ.” Hứa Kiệt gật gật đầu, nghe sở Ưu nói vậy thì chính là như vậy đi, cũng không để vào lòng. Sở Ưu lại giáo huấn Sở Úc: “Ngươi ít nói đi một vài câu, cái gì chưa hiểu rõ thì đừng nói, tốt hơn hết là lo cho chính bản thân mình trước đi, ngươi tới đây nói bậy bạ gì vậy, người ta cùng ngươi không giống nhau đâu.” Sở Úc bĩu môi, thập phần không cho là đúng, bất quá ca ca nói thì phải nghe thôi: “Lần này là Hứa Kiệt có chuyện muốn hỏi ta, cũng không phải là ta chen miệng vào, có phải hay không Hứa Kiệt? Ngươi phải đòi lại công bằng cho ta.” Hứa Kiệt cúi đầu, suy nghĩ nửa ngày, nhất thời nói không ra. Sở Ưu thấy buồn cười, biết rõ nguyên nhân là vì Lâm Tiếu, không biết có gì phức tạp phải tìm Sở Úc tính kế chứ? Nhìn y cúi đầu, lộ rõ cần cổ tuyết trắng, xinh đẹp, trên mặt lại có chút đỏ ửng, thật là làm cho người khác yêu thương, Sở Ưu trong nội tâm cảm thây mềm nhũn: “Tiểu Kiệt, đến cùng là làm sao vậy? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi giải quyết, sẽ không để cho ngươi phải khổ sở đâu.” Hứa Kiệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Không đúng, ta chỉ muốn hỏi Tiểu Úc một chút, nếu là hắn, có phải Lỗi Lạc làm cái gì ngươi cũng cao hứng phải không?” Sở Úc nghĩ ngợi nửa ngày rồi nói: “Không biết, nếu hắn thực tâm làm cho ta, thì tất nhiên là ta rất cao hứng rồi.” Hứa Kiệt nghĩ tới suy nghĩ của mình cũng không cảm thấy gì, ngược lại Sở Ưu lại thấy trong nội tâm đau xót, trìu mến sờ sờ gương mặt Tiểu Úc. Sở Úc nắm tay ca ca, đối với Hứa Kiệt nói: “Cái đó rất khó nói, nếu như hắn cứ làm phiền ngươi để làm hài lòng hắn, như vậy loại người này thật không đáng để nhắc tới. Huống chi hắn đã vì ngươi mà hao tâm tổn trí suốt mười năm qua chỉ để làm ngươi không phiền long, hôm nay ta cũng muốn qua đây xem có gì vui không, ta phải xem hết mới được.” Sở Ưu vội nói: “Tiểu Úc, ngươi như thế nào lại có thể nói như vậy? Cảm tình là chuyện của hai người, tự nhiên muốn hai người đều phải hao tâm tổn trí đấu qua đấu lại chục năm làm cái gì, như thế sao có thể tìm được niềm vui chứ? Tiểu Kiệt phải như vậy mới đúng.” Hứa Kiệt vẫn còn cúi đầu, không nói lời nào. Sở Úc nháy mắt mấy cái, hỏi Hứa Kiệt: “Ngươi tới cùng là muốn hắn phải như thế nào mới đáp ứng hắn?” Hứa Kiệt chậm rã nói ra: “Mấy ngày gần đây hắn dường như không được vui, thỉnh thoảng ngồi ngơ ngác một mình, có đôi khi phải gọi vài ba tiếng hắn mới có phản ứng, hỏi hắn vừa rồi đang nghĩ gì, hắn đều lắc đầu, thật là…” Sở Úc cười nói: “Đơn giản thôi, ngươi suy nghĩ lại xem hắn mấy ngày hôm trước muốn cái gì, hoặc là trong lúc vô tình có đưa ra đòi hỏi gì không?” Hứa Kiệt nói: “Ta có nghĩ ra cũng sẽ không nói cho ngươi biết, chắc chắn ngươi sẽ chê cười ta cho xem.” Lại nhịn không được hung hăng trừng hắn. Sở Ưu ngồi một bên cười, tiếp tục im lặng không nói lời nào để cho hai tên tiểu tử này đấu khẩu cùng nhau. Sở Ưu nghĩ nghĩ, đắc ý nói: “Vậy trước khi hắn mất hứng là vì lý do gì, ngươi suy nghĩ thật kỹ, hắn ngày đó vẫn còn cao hứng, sau đó tự nhiên lại mất hứng, thử xem lúc đó có chuyện gì kỳ quái không?” Hứa Kiệt đột nhiên chăm chú, trầm mặc một lúc. Sở Úc một bên cười. Sở Ưu thấy thú vị, trong nội tâm cũng cảm thấy thật cao hứng, Tiểu Kiệt có lẽ cuối cùng cũng đã hiểu ra, Tiểu Ảnh cả chục năm nay hao tâm tổn trí, cay đắng trong tình yêu này cuối cùng có lẽ cũng đã có kết quả, hắn sẽ nhanh chóng vui vẻ lại thôi, Tiểu Kiệt tính tình đơn thuần như vậy, cũng chỉ có thể giao cho Tiểu Ảnh hắn mới thật sự yên tâm. Qua một hồi rất lâu, Hứa Kiệt thoáng cái kêu lên: “Ah, ta đã biết, hắn thật sự là quỷ hẹp hòi mà.” Sở Úc vội chen vào: “Như thế nào, là cái gì vậy? Nói thử ta nghe xem?” Hứa Kiệt nói: “Hắn muốn gọi ta về làm vệ sĩ cho hắn, ta bảo ta đã là bảo tiêu của Ưu thiếu gia rồi, làm sao có thể đáp ứng, hắn tức giận mà, thật là keo kiệt quá đi.” Sở Úc cười rộ lên: “Ta còn tưởng chuyện gì quan trọng, đại sự lắm chứ, nguyên lai là hắn ghen, ngươi nếu muốn hắn vui vẻ, ta nghĩ nên đáp ứng hắn đi, như vậy không phải tốt sao.” Sở Ưu cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy? Lâm Tiếu không phải là dạng người này, thường ngày hắn yêu thương chiều chuộng Tiểu Kiệt như vậy, hiện tại sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi với y. Chuyện không phải như thế chứ? Nghĩ tới trước kia, Lâm Tiếu luôn muốn y tự do, mới chạy tới chỗ hắn dùng tất cả các biện pháp dụ dỗ, lôi kéo, nhưng Hứa Kiệt cũng không quay đầu lại, hắn còn không sinh khí, chỉ nói: “Chỉ cần y vui vẻ, mọi thứ khác đều không quan trọng.” Chuyện này chắc chắn là Hứa Kiệt hiểu sai ý rồi. Nhất thời không nghĩ ra, nhưng chỉ đối với Hứa Kiệt nói: “Tiểu Ảnh làm chuyện gì cũng nghĩ tốt cho ngươi, ngươi nhường hắn một chút cũng không có gì là thiệt thòi, ta hiện giờ cũng đã ổn định rất nhiều rồi cũng không cần ngươi phải vất vả nguy hiểm như ngày xưa nữa, ta thấy Mục Vân đang rất bận rộn lo chuyện công ty, bên hắn giờ cũng đang thiếu người, ngươi ở bên cạnh hắn cũng tốt, như vậy ta có thể yên tâm một chút.” Hứa Kiệt có chút do dự: “Cái này chẳng phải là quá dung túng hắn hay sao?” Sở Ưu cười nói: “Nói bậy, Tiểu Ảnh sao có thể là người như vậy, ngươi chỉ cần vui vẻ là hắn cao hứng rồi, người tốt như vậy, cẩn thận người ta cướp đi mất đấy.” Hứa Kiệt nhăn nhăn cái mũi: “Cướp thì cướp đi, ai bảo hắn khinh địch, bị người ta cướp đi cũng không có gì lạ.” Nói thì nói như thế, rốt cuộc là y vẫn đồng ý, chỉ có thể nói: “Cứ để cho hắn sinh khí mấy ngày nữa ta mới cho hắn biết.” Sở Úc vỗ tay tán thưởng. Sở Ưu cười, dù sao cũng nuông chiều y quá đáng, lại biết rõ Lâm Tiếu đối với y cũng một bộ dạng như thế, tốt hơn hết là nên đi theo Tiểu Ảnh đi, hắn cũng lười quản. __