Cốc...cốc... "Hân Nghiên?" Vưu Thục Ly vừa mới xem đồng hồ, đã gần đến giờ cử hành hôn lễ nên cô phải đến phòng giúp Ninh Hân Nghiên chuẩn bị để ra làm lễ. Cô dừng trước cửa phòng thay đồ gõ cửa nhiều lần nhưng chẳng thấy Ninh Hân Nghiên trả lời. Trong lòng Vưu Thục Ly đột nhiên dâng lên nỗi bất an. Cô đưa tay lên tay nắm cửa vặn nhẹ, cửa không khóa. Vưu Thục Ly bắt đầu thấy không ổn. Cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào bên trong. Căn phòng trống không, cô đưa mắt xung quanh nhưng chẳng thấy Ninh Hân Nghiên đâu. Rồi Vưu Thục Ly vô tình thấy xấp hình nằm bừa bộn dưới sàn, cô khẽ bước tới cầm chúng lên xem. Biểu cảm của Vưu Thục Ly lúc này không khác gì biểu cảm của Ninh Hân Nghiên lúc nãy: bất ngờ, hụt hẫng và đau lòng. Vưu Thục Ly ngã ngồi xuống ghế, đôi mắt không thể che giấu đi sự đau lòng và căm phẫn. Hứa Lập Thành đã phản bội bạn của cô, còn muốn giấu đi chuyện này để kết hôn với Ninh Hân Nghiên. Không, trong thời khắc này chuyện này không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng bây giờ là Ninh Hân Nghiên đã biến mất. Vưu Thục Ly lấy điện thoại ra cố gắng liên lạc với Ninh Hân Nghiên nhưng đều vô ích, điện thoại không ai bắt máy, chỉ để lại hộp thư thoại. Vưu Thục Ly không khỏi lo lắng, bất an. Bạn cô đã đi đâu? Liệu có phải chuyện này đã đả kích đến Ninh Hân Nghiên làm cô khó mà chống đỡ, đau lòng bỏ đi, không thể chấp nhận được hôn lễ này? Trong căn phòng tiệc rộng lớn... Chủ hôn vừa lên phát biểu, Hứa Lập Thành cũng đã đứng ở phía sân khấu, ánh mắt mong chờ và hạnh phúc hướng về cánh cửa lớn, hồi hộp chờ đợi cô gái mình yêu nhất, mặc trên người chiếc váy cưới tiến vào lễ đường cùng thề nguyện với anh, cùng nhau nắm tay đi đến hết phần đời còn lại. "Và bây giờ xin mời mọi người hướng về phía cửa, cô dâu sẽ xuất hiện ngay thôi." Mọi người trong phòng ai nấy đều háo hức, mong chờ dời tầm mắt về phía cánh cửa gỗ lớn. Chỉ trong phút chốc, cánh cửa lớn mở ra, một bản nhạc nhẹ nhàng được nghệ sĩ dương cầm tấu lên hòa cùng với ánh đèn tập trung tại cánh cửa để cùng chào đón sự xuất hiện của cô dâu. Một phút rồi hai phút, cảnh cửa lớn đã mở nhưng chẳng thấy sự xuất hiện của cô dâu. Tất cả khách quý đưa mắt nhìn nhau, những lời bàn tán bắt đầu nổi lên. "Cô dâu đâu rồi nhỉ? Tại sao không thấy xuất hiện?" "Chuyện gì xảy ra thế này?" "Cô dâu biến mất sao? Đúng là lần đầu tiên tôi thấy đấy." Những lời xầm xì to nhỏ không ngừng vang lên, cả gia đình Hứa Lập Thành đứng ngồi không yên, lo lắng cùng sốt ruột trước sự biến mất của Ninh Hân Nghiên. Nhưng chỉ vài giây sau, nơi đấy xuất hiện bóng dáng của một cô gái, có người vội vàng lên tiếng cứu nguy cho hoàn cảnh có chút khó xử này. "Cô dâu xuất hiện rồi. Cô dâu xuất hiện rồi." Các vị khách quý nghe thế liền dừng cuộc nói chuyện, xoay đầu hướng về phía cửa lần nữa. Đúng là nơi đó có xuất hiện bóng dáng của một cô gái, nhưng sao bộ dạng chẳng giống một cô dâu chút nào. Váy ôm đuôi cá, chẳng có khăn che đầu cũng chẳng cầm hoa, có thật sự là cô dâu không vậy? Ánh đèn tập trung hướng về cô gái đó, một thứ ánh sáng trắng bắt thẳng lên người cô gái, chỉ trong giây lát dung nhan của cô gái đó đã rõ ràng trước tất cả mọi người. Các vị khách quý ngỡ ngàng nhìn cô gái vừa bước vào ấy, không khỏi thắc mắc. Cô ấy không phải là cô dâu, vậy thì cô dâu đã biến mất sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Vưu Thục Ly từng bước tiến đến gần Hứa Lập Thành, gương mặt lạnh lùng đến sắc bén, trên tay là xấp hình mà Vương Khải Lam đã đưa cho Ninh Hân Nghiên. Cô dừng lại trước mặt Hứa Lập Thành, sự căm phẫn thể hiện rõ trên đôi mắt. Ngay lúc này cô muốn làm rõ mọi chuyện. Nhưng không phải trong hoàn cảnh này, cô không muốn làm mất mặt ba mẹ của anh, cũng không muốn mọi người biết Ninh Hân Nghiên đã bị Hứa Lập Thành phản bội. "Hân Nghiên đâu? Tại sao cô ấy không đến?", Hứa Lập Thành lo lắng hỏi thăm Ninh Hân Nghiên. Vốn từ đầu đã nhận ra nét khác lạ trên gương mặt Vưu Thục Ly, như muốn trả thù anh vậy. Nhưng bây giờ Ninh Hân Nghiên biến mất mới là điều anh quan tâm nhất. "Không đến sao? Anh thử hỏi bản thân đã làm gì khiến cậu ấy ngay cả lễ đường của mình cũng không muốn bước vào?", Vưu Thục Ly thấp giọng lên tiếng, từng câu từng chữ làm cô đau lòng. Ninh Hân Nghiên tin tưởng Hứa Lập Thành như thế, mong muốn gửi gắm cả cuộc đời cho anh như thế vậy mà anh lại phản bội cô, đạp đổ đi niềm tin tưởng của cô. Hứa Lập Thành, anh làm tôi quá thất vọng rồi. "Thục Ly, ý em là sao? Chẳng lẽ Hân Nghiên xảy ra chuyện gì?", câu nói lấp lửng của Vưu Thục Ly càng làm Hứa Lập Thành lo lắng, trong lòng không khỏi như bị lửa đốt, vội vàng hỏi thêm. "Anh vẫn chưa biết mình đã làm gì sao? Vậy thì hãy nhìn cho kĩ vào, nghĩ lại tại sao lại phản bội một cô gái tốt như tiểu Nghiên!" Vưu Thục Ly ném xấp hình lên người Hứa Lập Thành, những tấm hình đó không có điểm tựa liền rơi xuống đất, nằm chổng chơ trên sàn. Sau đó cô xoay lưng bỏ đi, một giọt nước mắt khẽ rơi. Vưu Thục Ly liền đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đó. Tiểu Nghiên, cậu đang ở đâu? Tớ xin lỗi, là tớ không tốt, là tớ đã gián tiếp hại cậu. Tiểu Nghiên, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì... Tại một căn biệt thự ngoại ô thành phố... Ninh Hân Nghiên trong cơn đau đầu tỉnh lại, mơ mơ màng màng đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng tối mịch, không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào bên trong mà thôi. Ninh Hân Nghiên cố gắng ngồi dậy, mệt mỏi nhớ lại những gì mình đã gặp phải. Khi nãy cô ngồi trong phòng thay đồ, vẫn còn đau lòng khi nhìn những tấm ảnh đó. Đột nhiên cửa phòng mở ra, có tiếng bước chân tiến đến gần cô. Cô chỉ vừa xoay đầu lại xem là ai thì đã bị người đó lấy chiếc khăn tay có tẩm thuốc mê bịt miệng mũi cô lại, sau đó thì cô ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở trong căn phòng này, vừa tối vừa lạnh, cô không khỏi sợ hãi. "Tỉnh rồi sao?" Một câu nói vang lên, khi câu nói ấy vừa dứt thì đèn trong phòng cũng theo đó mà bật sáng. Ninh Hân Nghiên giật mình, ánh sáng chói lóa làm cô khó chịu, nheo mắt lại đưa tay lên che đi thứ ánh sáng ấy. Vài giây sau khi cô đã ổn định, cô hạ tay xuống. Vừa hạ tay, đối diện với cô là một gương mặt vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến ngỡ ngàng. Là Âu Trạch Dương. Ninh Hân Nghiên ngồi sững người, tại sao cô lại ở cùng một chỗ với hắn. Khoan đã, hắn vừa hỏi cô đã tỉnh? Vậy không phải chính hắn đã làm ra việc này hay sao? Bắt cóc cô đến đây? Hắn có ý đồ gì? "Đừng nhìn tôi như thế, ánh mắt không đáng yêu chút nào cả." Âu Trạch Dương thong thả ngồi trên ghế sofa đối diện chiếc giường mà Ninh Hân Nghiên đang ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp đang mặc trên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, gương mặt đầy giận dữ nhìn hắn. Bộ dạng này của cô làm Âu Trạch Dương không thích một chút nào. Chướng mắt nhất vẫn là chiếc váy cưới trắng đó, ngay lúc này hắn thật sự chỉ muốn xé rách nó, nhìn thấy cô còn mặc nó, lòng hắn vẫn không thể nguôi giận. "Âu Trạch Dương, anh điên rồi sao? Sao lại bắt tôi đến đây. Anh biết anh đang làm gì không hả?" Ninh Hân Nghiên trèo xuống giường, hai tay cầm lấy đuôi váy tức giận đi đến chất vấn Âu Trạch Dương. Hắn điên hay sao mà bắt cô đến đây? Còn dùng thuốc mê đối với cô? Cuối cùng hắn có âm mưu gì, hắn muốn làm gì chứ? Âu Trạch Dương đứng dậy, hai tay đút vào túi quần bước tới trước mặt cô, hắn nhếch miệng, đôi mắt sâu thẳm che giấu nhiều cảm xúc khó tả khiến người khác không thể biết được, hắn thấp giọng nói với cô, giọng nói tuy có vẻ là bỡn cợt nhưng lại ẩn chứa sự nghiêm túc, chắc chắn. "Biết. Tôi là đang cướp dâu." ....