Niên niên hữu dư
Chương 97
“Tống Thanh Vi!” Tống Thanh Nam cảm thấy Tống Thanh Vi là tập hợp của các loại chán ghét, Tống Thanh Nam cảm thấy mình giống như chú thỏ bị nắm tai, rõ ràng cực kỳ chán ghét khi mình bị nắm trong tay như vậy, nhưng lại không cách nào thoát khỏi được Tống Thanh Vi trong hoàn cảnh này. Tống Thanh Nam biết giờ phút này tư thế của hai người rất thân mật, nàng không muốn một màn này bị Niên Ấu Dư nhìn thấy, nàng liếc về hướng Niên Ấu Dư, lại phát hiện Niên Ấu Dư cũng không phải đang nhìn các nàng, trong nội tâm Tống Thanh Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng cảm thấy thất vọng.
Tống Thanh Vi tất nhiên chú ý đến tầm mắt Tống Thanh Nam nhìn về Niên Ấu Dư, tất nhiên cũng biết rõ ràng hiện tại Tống Thanh Nam khẩn trương vì sợ bị Niên Ấu Dư nhìn đến chị ấy tiếp xúc thân mật với người khác, sau khi phát hiện Niên Ấu Dư căn bản không chú ý đến mình, cảm xúc cực kỳ mất mác, khiến cho trong lòng Tống Thanh Vi đau nhói. Nếu người tỷ tỷ yêu là mình, mình tuyệt đối sẽ không để cho nàng cảm thấy thất vọng.
“Tỷ tỷ đưa em về được không?” Vì thế Tống Thanh Vi nhẹ giọng nói với Tống Thanh Nam, cô không muốn cùng tỷ tỷ đứng trước mặt Niên Ấu Dư, không muốn tỷ tỷ đem lực chú ý phân tán đến người khác.
“Vậy về thôi.” Tống Thanh Nam không từ chối đề nghị này của Tống Thanh Vi, nàng cảm thấy đưa Tống Thanh Vi tránh xa hội trường đứng ở bên trong thì tốt hơn, trong lòng nàng luôn run sợ, chính yếu là, nàng phải tìm nơi mọi người không thấy đẩy Tống Thanh Vi ra.
“Em uống rượu nhiều lắm, cảm giác có chút vô lực, chị dìu em được không?” Tống Thanh Vi lại dùng âm thanh dịu dàng ngọt ngào thỉnh cầu.
Tống Thanh Nam nghi ngờ nhìn Tống Thanh Vi, phát hiện gương mặt Tống Thanh Vi bình thường trắng nõn đã ửng hồng lên, có lẽ vì uống không ít rượu. Tống Thanh Vi quả thật uống rượu không ít, nên Tống Thanh Nam dù không muốn, vẫn phải ngoan ngoãn giúp đỡ Tống Thanh Vi rời đi. Nguyên bản nàng định chào Niên Ấu Dư một tiếng, nhưng nhìn đến Niên Ấu Dư vừa lúc tiếp đón một người khác liền từ bỏ, nếu Tống Thanh Vi thực sự say, vẫn là không cần đối mặt với Ấu Dư thì tốt hơn.
Từ lúc Tống Thanh Nam và Tống Thanh Vi xuất hiện đến bây giờ, mọi người đều cố tình chú ý, nếu ban đầu người khác cho cảm thấy hai người diễn trò, ra vẻ đạo mạo, ngoài mặt hòa hoãn, thực tế lại đấu tranh khốc liệt, không nghĩ đến lúc sau, hai người ôm nhau, khẽ khẽ nói nhỏ, cực kỳ thân mật, không phải muốn diễn là diễn ra được, có lẽ hai chị em này cảm tình cũng thật là tốt đi. Ngay cả Tôn Lê nhìn thấy cũng thể hiện là biểu tình như gặp quỷ, bộ dáng cô em gái tâm cơ Tống Thanh Vi ngọt ngào thẹn thùng dán lên người Tống Thanh Nam, sau đó Tống Thanh Nam cũng không từ chối là cái gì chứ.
“Thanh Nam tỷ tỷ của cậu với cô em gái tâm cơ kia thật đúng là thâm tình.” Tôn Lê nhắc nhở Niên Ấu Dư, trong lòng cô Tống Thanh Nam vẫn là thuộc về Niên Ấu Dư, vẫn cảm thấy cô em gái tâm cơ kia có ý đồ muốn nhúng chàm người khác, cảm thấy Niên Ấu Dư cần phải nhắc nhở Tống Thanh Nam dè chừng Tống Thanh Vi, đâu ai biết Tống Thanh Vi là thật tình hay giả ý.
“Thanh Nam tỷ tỷ vĩ đại như vậy, có người thích cũng là chuyện bình thường.” Niên Ấu Dư nhìn thoáng qua bóng dángTống Thanh Nam giúp Tống Thanh Vi rời đi, ngữ khí thản nhiên, cũng không có vẻ gì đặc biệt để ý nói.
“Lỡ như cô em gái tâm cơ kia có ý đồ khác thì sao?” Tôn Lê cảm thấy Tống Thanh Nam chỉ học nhạc đơn thuận, con người lại quá tốt, hoàn toàn không phải là đối thủ của em gái tâm cơ đâu a!
“Cảm giác không giống, cô ấy hẳn là thực sự thích Thanh Nam tỷ tỷ.” Cỗ ɖu͙ƈ vọng muốn giữ lấy mãnh liệt không che dấu được, trong mắt chỉ có người kia, không nhìn thấy được người khác đó, Niên Ấu Dư cũng biết, nàng từng đối với Ninh Dĩ Tầm như vậy.
“Cậu không sợ Thanh Nam tỷ tỷ của cậu bị cô ta cướp đi sao?” Tôn Lê nói với Niên Ấu Dư, cô cảm thấy nếu Niên Ấu Dư có thể thích Tống Thanh Nam, thì cô em gái tâm cơ kia muốn làm thế nào cũng không được.
“Nếu mình không đáp lại được tình cảm của chị ấy, thì cần gì phải giữ chị ấy lại bên người đây?” Niên Ấu Dư hy vọng Tống Thanh Vi có thể mang lại hạnh phúc cho Thanh Nam tỷ tỷ, nếu các nàng có thể cùng một chỗ, cũng là rất tốt.
“Cậu thực sự không có tiền đồ, sao mình cứ cảm thấy Thanh Nam hợp với cậu hơn Ninh Dĩ Tầm nhiều….” Tôn Lê thở dài nói.
“Mình cũng biết có lẽ chị ấy thích hợp hơn, nhưng thực sự mình không buông bỏ Ninh Dĩ Tầm được, cũng không biết bao lâu mới có thể buông xuống, không thể ước hẹn xa vời với chị ấy được….” Không biết để cho Thanh Nam tỷ tỷ chờ bao lâu, đối với Thanh Nam tỷ tỷ là không công bằng.……//……
Tống Thanh Nam đưa Tống Thanh Vi trở lại xe, toàn bộ quá trình Tống Thanh Vi vẫn dán lên người nàng, làm cả người Tống Thanh Nam không được tự nhiên, đưa Tống Thanh Vi đến ghế phó lái xong, Tống Thanh Nam mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cảm thấy Tống Thanh Nam có lẽ là say, nhưng cũng không say đến mức độ như vậy, nhưng Tống Thanh Vi muốn mượn rượu giả say, Tống Thanh Nam cũng không có biện pháp.
Tống Thanh Vi quả thật là không có một chút say, nhưng nếu không giả say làm sao có cơ hội thân cận tỷ tỷ được đây? Tống Thanh Nam lái xe, Tống Thanh Vi hơi nheo mắt, ánh mắt có chút mê ly nhìn Tống Thanh Nam, tỷ tỷ thật xinh đẹp, bất luận là nhìn chị ấy ở góc độ nào, đều xinh đẹp như vậy, Tống Thanh Vi cảm thấy chỉ cần nhìn Tống Thanh Nam, liền đã thấy thật thỏa mãn.
Tống Thanh Nam chuyên tâm lái xe, chỉ là ngẫu nhiên mới đem tầm mắt chuyển qua người Tống Thanh Vi, tầm mắt mê ly của Tống Thanh Vi quả thật giống như người say bình thường, chỉ là nàng không biết, Tống Thanh Vi là nhìn nàng đến say.
“Đến nhà, xuống xe.” Xe đi vào nhà Tống gia xong, Tống Thanh Nam lên tiếng nói với Tống Thanh Vi, chỉ là giờ phút này Tống Thanh Vi nhắm mắt, giống như là đã ngủ rồi.
“Đến nhà rồi!” Tống Thanh Nam không thể không đề cao âm lượng một chút.
“Tỷ tỷ dìu em…” Tống Thanh Vi lúc này mới hơi hơi mở mắt, làm nũng nói với Tống Thanh Vi.
“Tự cô đi không được sao?” Ở tiệc sinh nhật Niên Ấu Dư, Tống Thanh Vi xấu xa, nhưng Tống Thanh Nam không có cách nào không dìu cô, nghĩ đến chuyện vừa rồi cùng tiếp xúc thân mật với Tống Thanh Vi, Tống Thanh Nam rất không được tự nhiên, cũng không muốn đi đến dìu cô.
“Toàn thân người ta như nhũn ra….. Không bước đi được……” Dáng vẻ Tống Thanh Vi cực kỳ đáng thương nhìn Tống Thanh Nam, chưng ra một bộ mặt bất lực.
Tống Thanh Nam chưa từng thấy người nào diễn xuất hay như Tống Thanh Vi, rõ ràng thân thể không yếu đuối đến mức như vậy, nhưng lại thể hiện một cách vi diệu, khiến người khác không thể không tin. Nếu tính cách Tống Thanh Nam lạnh lùng một chút, đại khái là nàng sẽ tự mình xuống xe, mặc kệ Tống Thanh Vi sống chết, nhưng cố ý tình tính cách Tống Thanh Nam lại rất mềm lòng, rất thiện lương, biết rõ Tống Thanh Vi có khả năng diễn trò, vẫn là do dự, lỡ như Tống Thanh Vi say thật thì sao?
Tống Thanh Nam thở dài một hơi xong, vẫn là đến dìu Tống Thanh Vi, thân thể Tống Thanh Vi quả nhiên lại dán sát thân thể mình, hơi thở trêи người Tống Thanh Vi nóng rực, xúc cảm mềm mại, ấm áp, làm cho thân thể Tống Thanh Nam lại trở nên cứng ngắt.
Khương Diệc Văn nhìn Tống Thanh Nam dìu Tống Thanh Vi say khướt, bộ dáng thập phần thân mật khiến cho tâm lý Khương Diệc Văn cảm thấy cực kỳ quái dị, đã nói cho Thanh Nam đề phòng sự thân cận của Tống Thanh Vi rồi mà.
“Sao vậy?” Khương Diệc Văn có chút biết rõ còn cố hỏi, ánh mắt sắc bén của bà quét qua người Tống Thanh Nam và Tống Thanh Vi, muốn tìm ra chút manh mối.
“Chị…. Em rất thích chị….” Tống Thanh Vi mơ mơ hồ hồ nói, còn dùng thân thể cọ cọ lên người Tống Thanh Nam.
Khương Diệc Văn nghe được Tống Thanh Vi nói những lời này, loại cảm giác quái dị không ngừng mở rộng, từ lúc Tống Thanh Vi vào nhà liền lấy lòng Thanh Nam, bắt đầu từ lúc thân phận Thanh Nam chưa người nào biết cô đã lấy lòng, đến hiện tại thái độ Tống Thanh Vi vẫn chưa hề thay đổi. Bà có thể cảm giác được thái độ Tống Thanh Vi với Thanh Nam so với người khác cách xa rất nhiều. Đối với người khác, tầm mắt Tống Thanh Vi rất nhiều lúc điều thể hiện sâu kín, lộ ra một cỗ cô lãnh, như là người xa lạ lãnh mạc, thậm chí là đối với Tống Dực cũng không ngoại lệ, đại khái tự bản thân Tống Dực cũng phát hiện. Thanh Nam tuy rằng không phải con ruột của Tống Dực, nhưng tình cảm lại là thật, cho nên Tống Dực mới không đem tất cả cổ phần đưa cho Tống Thanh Vi.
Giờ phút này lại nghe Tống Thanh Vi nói những lời này, trong lòng Khương Diệc Văn không khỏi liên tưởng đến tính hướng của con gái, không biết bắt đầu từ khi nào, Khương Diệc Văn ẩn ẩn cảm thấy Thanh Nam không quá giống những cô gái khác, đều đã hơn 30 tuổi, bộ dạng lại xinh đẹp, tính cách lại ôn nhu, người theo đuổi có thể sắp dài cả một con phố, mà cố tình con gái chưa bao giờ đưa nam nhân về nhà. Khương Diệc Văn muốn không nghi ngờ cũng không được, đặc biệt con gái lại rất để ý Niên Ấu Dư, mỗi lần từ nước ngoài trở về, trừ bỏ quà cho cha mẹ, còn lại đều là quà của Niên Ấu Dư. Nếu tính hướng con gái có vấn đề, Khương Diệc Văn cũng không dám chứng thực, làm bộ như không biết gì, dù sao ai cũng có bí mật riêng, thân thế con gái từng là bí mật lớn nhất trong lòng bà. Con gái có khả năng thích nữ nhân, vậy Tống Thanh Vi có phải như vậy hay không? Trước đó Khương Diệc Văn ít nhiều có thể cảm giác được con gái mình mãnh liệt bài xích Tống Thanh Vi, nhưng bây giờ lại không có cảm giác mãnh liệt bài xích như vậy. Nói thật ra, nếu tính hướng Thanh Nam có vấn đề, Khương Diệc Văn thực sự vừa lòng Niên Ấu Dư hơn, môn đăng hộ đối không nói, Niên Ấu Dư lớn lên vẫn là cô gái khiến người ta yên tâm hơn rất nhiều. Tống Thanh Vi âm u như thế, có tâm tư như vậy hay không cũng khiến Khương Diệc Văn không yên tâm, nên nói con gái giữ khoảng cách với Tống Thanh Vi mới được.
Tống Thanh Nam nghe vậy, cảm giác thực sự rất là xấu hổ, Tống Thanh Vi thật đúng là không cấm kỵ gì cả, đặc biệt tầm mắt của mẹ nàng lại luôn luôn có thâm ý khác.
“Em ấy uống rượu, con dìu em ấy lên lầu trước.” Tống Thanh Nam giải thích nói, nàng biết mẹ nàng không thích mình và Tống Thanh Vi thân cận quá, nàng cũng không muốn, nhưng thực sự không có cách nào, bởi vì ba cũng hy vọng mình và Tống Thanh Vi có thể có quan hệ tốt hơn một chút, vì thế nàng không thể mặc kệ Tống Thanh Vi say xỉn không hình tượng. Có lẽ là do biết được thân thế của mình, Tống Thanh Nam lúc nào cũng cảm thấy áy náy với Tống Dực.
Lúc này Tống Dực cũng vừa đi ra, nhìn thấy Tống Thanh Nam dìu Tống Thanh Vi đi, khẽ nhíu mày, hiển nhiên là đối với chuyện say rượu của Tống Thanh Vi có chút bất mãn, nhưng cái gì cũng không nói.
“Vậy nhanh chóng đưa em gái con lên lầu đi.” Vốn dĩ Khương Diệc Văn muốn con gái đưa Tống Thanh Vi lên lầu xong thì xuống nói chuyện với mình, nhưng là trước mặt Tống Dực, bà cũng không muốn nói nhiều.
Tống Thanh Nam tiếp tục dìu Tống Thanh Vi lên lầu, rốt cục đưa Tống Thanh Vi lên giường của cô xong, liền muốn rời đi, lại bị Tống Thanh Vi ôm chặt lấy, không cho Tống Thanh Nam rời đi.
“Cô buông tay!” Hiển nhiên Tống Thanh Nam không quen chuyện Tống Thanh Vi cứ ôm mình như vậy, lập tức kêu Tống Thanh Vi buông mình ra.
“Chị, ở lại với em được không?” Ngữ khí Tống Thanh Vi có chút hèn mọn cầu xin.
“Cô say rồi, hẳn là nên đi ngủ.” Tống Thanh Nam cảm thấy đưa Tống Thanh Vi lên được trêи giường đã xem là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
“Chị thực sự rất chán ghét em có đúng hay không, ghét em giống như những người khác có đúng hay không, nói em là con rơi, mà em lại không dám nói ba mình là Tống Dực, lúc còn rất nhỏ em đã biết mình là con rơi, một đứa nhỏ vĩnh viễn không thể thấy được ánh sáng…..” Tống Thanh Vi nói xong nước mắt liền rơi xuống, vì muốn để tỷ tỷ mềm lòng mà đau lòng cho mình, cô phải diễn đến mức này.
Lời nói của Tống Thanh Vi khiến cho Tống Thanh Nam chột dạ một trận, nàng mới chân chính là con riêng, bản thân mình giống như đoạt lấy hạnh phúc của Tống Thanh Vi rồi.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
13 chương
50 chương
109 chương
50 chương
19 chương
105 chương