“Cho nên, chị ấy thật sự là một chút cũng không thích mình?” Tôn Lê hỏi. “Không biết, có lẽ là có chút hảo cảm, chỉ là thấy cậu không thích hợp với chị ấy chăng, mà đây cũng là mình đoán, mình cũng không phải Trần Tinh, rốt cục chị ấy nghĩ như thế nào, mình cũng không hiểu được.” Niên Ấu Dư buông tay nói, nàng cảm thấy nói như vậy có lẽ Tôn Lê sẽ không khổ sở. “Nói không thích hợp chỉ là lấy cớ mà thôi, chẳng phải cậu với Ninh Dĩ Tầm cũng không thích hợp sao, cậu còn một đầu đâm xuống, nói trắng ra là chị ấy không thích mình.” Tôn Lê cảm thấy chỉ cần thích, vấn đề gì cũng không là vấn đề, là vì không thích, cho nên tất cả các vấn đề đều trở thành vấn đề. “Mình và Ninh Dĩ Tầm đã chia tay.” Niên Ấu Dư thản nhiên nói, kỳ thật Tôn Lê nói cũng đúng, lúc trước biết rõ Ninh Dĩ Tầm là mẹ kế của mình, bản thân mình vẫn nghĩa vô phản cố lao đầu vào, bản thân thậm chí còn chưa bao giờ cảm thấy thân phận Ninh Dĩ Tầm là vấn đề gì lớn lao. Chỉ có thể nói Trần Tinh thật sự không có khả năng thích Tôn Lê, cho nên không đủ dung túng khuyết điểm của Tôn Lê. “Thật xin lỗi, mình không phải cố ý nói đến chuyện của cậu.” Tôn Lê uể oải giải thích với Niên Ấu Dư, chưa từng có một người khiến cô cảm thấy thất bại như vậy, cô cảm giác rất khó chịu. “Mình vẫn ổn vậy thì Tôn Lê không có lý do gì vì một chuyện thất tình nho nhỏ mà ủ rủ như vậy đúng không?” Niên Ấu Dư trấn an nói. “Cậu thực sự không thèm để ý đến Ninh Dĩ Tầm sao?” Tôn Lê hỏi, cô cảm thấy Niên Ấu Dư hình như cũng không dễ dàng thoát khỏi mê chướng của Ninh Dĩ Tầm như vậy. “Chị ấy tốt, mình liền vui vẻ thay chị ấy đi.” Niên Ấu Dư thản nhiên nói, có lẽ có một ngày tình cảm có sâu đậm cỡ nào, cũng sẽ dần dần phai nhạt đi. “Tâm tính giống cậu mình không làm được. Nhưng mà lần này thật sự không giống, mình chưa từng để ý ai đến như vậy, cũng chưa từng có cảm giác khó chịu đến như vậy….” Nghĩ đến lời nói lạnh như băng của Trần Tinh với mình, trong lòng Tôn Lê cũng rất khó chịu. Nhìn Tôn Lê như vậy, trong lòng Niên Ấu Dư cũng chịu không nổi, nàng nghĩ lần này có lẽ Tôn Lê động chân tình thật, ở trình độ nào đó nói lên, nàng và Tôn Lê cũng giống nhau, đều là không được người mình yêu đáp lại. “Sẽ tốt thôi.” Niên Ấu Dư cũng không biết là đang nói với Tôn Lê hay là nói với chính mình, nhưng cũng đã lâu như vậy rồi, vì sao mình vẫn không tốt lên được đây? “Có chút không cam lòng.” Tôn Lê buồn bực nói, nghĩ đến những cố gắng trước đó đều thành công cốc, cũng rất không cam lòng, dù sao cô thực sự chưa từng dụng tâm với người nào như vậy. “Không cam lòng, vậy theo đuổi thêm lần nữa.” Niên Ấu Dư nói, nàng cảm thấy ít nhất trong lòng Trần Tinh còn không có người khác, có lẽ còn có thể thử một lần. “Không cần, da mặt mình cũng không dày lắm, không muốn đi đến trước mặt để chị ta vẽ rùa nữa.” Tôn Lê cảm thấy lòng của mình như vừa bị giẫm lên, sao có khả năng đi đến trước mặt Trần Tinh nữa, không chỉ sợ bị Trần Tinh từ chối, còn sợ tự mình đánh vào mặt mình. “Nhưng là thử sẽ luôn có cơ hội, không thử một chút cơ hội cũng không có.” Niên Ấu Dư cổ động nói, tất nhiên là với điều kiện Trần Tinh có thể nhận lấy. “Không phải cậu cũng giống mình sao, chỉ là bạn gái cũ thôi, bản thân cậu cũng không chiến mà bại. Nếu là mình mình phải trước mặt bạn gái tranh người chết ta sống mới được, tuy rằng cảm thấy Ninh Dĩ Tầm không đáng để cậu dành lại, nhưng là bị người khác cướp đi làm sao được. Chúng ta có thể không cần, nhưng cũng không muốn người khác cướp lấy, nói cái gì cũng phải cướp về.” Tôn Lê nghiêm túc nói. “Tình huống chúng ta không giống nhau, Trần Tinh đáng giá để cậu thử một lần.” Niên Ấu Dư yếu ớt phản bác. “Đều giống nhau, nói trắng ra, chỉ là sợ thua hoàn toàn mà thôi, cậu sợ, mình cũng sợ, sợ đến một lần, lại bị từ chối, khẳng định càng khó chịu hơn.” Tôn Lê một châm thấy máu nói. “Vậy tùy cậu đi.” Niên Ấu Dư phát hiện chính mình thực sự không có cách nào, sợ thua hoàn toàn? Có lẽ thực sự là như vậy, có đôi khi nàng hy vọng bản thân mình có tính cách giống như Tôn Lê, liều lĩnh cướp về, hình như cũng là một chủ ý tốt, đương nhiên, Niên Ấu Dư cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Niên Ấu Dư không khuyên, Tôn Lê càng cảm giác đây không phải là điều mình muốn, ẩn ẩn hy vọng Niên Ấu Dư cũng sẽ có lý do thuyết phục cô không cần buông tha. “Giận sao?” Tôn Lê kéo tay áo Niên Ấu Dư một chút, cô cảm thấy bản thân mình hôm nay nói có chút quá đáng. “Mình cũng không nhỏ nhen như vậy, mình cũng hy vọng có thể an ủi cậu, nhưng mà bản thân mình còn không an ủi được, sợ không đưa ra đề nghị gì tốt đẹp.” Niên Ấu Dư chi tiết nói, sự thật nàng cảm thấy Tôn Lê cũng không có nói gì sai, nên cũng không có gì phải tức giận. “Tâm tình mình thực sự rất kém, lời nói có chút không ngăn được, hình như cái gì cũng không dậy nổi.” Tôn Lê nằm lên giường Niên Ấu Dư, sâu kín nói. “Mình hiểu.” Niên Ấu Dư vỗ nhẹ bả vai Tôn Lê, lúc nàng và Ninh Dĩ Tầm chia tay cũng vậy, đối với mọi thú vui trêи đời đều không còn hứng thú, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại được. Nhưng mà bây giờ tâm trạng thật ra đã bình tĩnh lại khá nhiều, có lẽ thích cũng không nhất định phải có được, không chờ mong sẽ không thất vọng, có lẽ để hồi phục như lúc đầu, chỉ cần thời gian mà thôi. Tình yêu giống như một loại chất độc, xâm nhập nhanh chóng hung hãn, muốn giải khỏi cũng phải tốn khá nhiều sức lực.……//……. Ninh Dĩ Tầm bắt đầu nhập tâm chuẩn bị cho Liveshows, cô cố gắng luyện ca, còn thực sự cùng đạo diễn bàn đến chi tiết, từng ngọn đèn trang trí, bố trí vũ đài, phòng chờ trang phục đều tham gia vào. Ninh Dĩ Tầm chưa từng dụng tâm làm việc như vậy, giống như dùng hoàn toàn tâm lực để chuẩn bị biểu diễn. Trần Tinh cảm thấy Ninh Dĩ Tầm không giống chuẩn bị cho biểu diễn, mà ngược lại giống như chuẩn bị cho hôn lễ của mình, nàng còn nghĩ Ninh Dĩ Tầm đại khái là muốn đứng trước mặt Niên Ấu Dư lãng mạn thông báo. Trần Tinh còn biết, Ninh Dĩ Tầm thậm chí còn tự viết một ca khúc, hát vào buổi tối cuối cùng, nội dung ca từ Trần Tinh không thể nào biết được, bất quá nàng không chỉ nhắc nhở Ninh Dĩ Tầm một lần, không cần viết quá rõ ràng, cũng không nên tiết lộ quá nhiều thứ không nên tiết lộ, ca khúc này thực sự khiến cho Trần Tinh cảm thấy rất lo lắng. Ninh Dĩ Tầm bề bộn nhiều việc, nhưng một khi có thời gian rảnh Ninh Dĩ Tầm sẽ vẽ Niên Ấu Dư, tập tranh trước kia đã để lại Niên gia, lần này Ninh Dĩ Tầm lại mua thêm tập khác. Hiện tại cô đã có thể vẽ Niên Ấu Dư một cách nhuần nhuyễn, cô muốn vẽ thật nhiều hình ảnh của Niên Ấu Dư, vẽ xong tập tranh, ở buổi biểu diễn sẽ dâng cho Niên Ấu Dư. Chỉ có khi mọi cố gắng đều hoàn thành xong, Ninh Dĩ Tầm mới cảm thấy bản thân mình mới có thể tình nguyện cam lòng mà buông tha cho, bởi vì theo bản năng cô vẫn không tin tưởng sự thật, nên không muốn buông tha, cô vẫn tin tưởng vào trực giác của mình.….//…. “Ấu Dư, sinh nhật con sắp đến rồi, con muốn quà gì đây?” Trêи bàn cơm, Niên Tông Hán hỏi con gái, hắn đột nhiên nhớ đến sinh nhật Niên Ấu Dư lần trước, Ninh Dĩ Tầm hát cho Ấu Dư nghe, dành hết nổi bật, hắn suy nghĩ có phải là bắt đầu từ lúc đó, Ninh Dĩ Tầm đã tán tỉnh tâm Ấu Dư, dù sao Ấu Dư cũng từng là fan của Ninh Dĩ Tầm. Nghĩ đến đây, Niên Tông Hán rất buồn bực, nói cái gì năm nay hắn cũng muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng hơn năm ngoái mới được. “Ba ba đưa cái gì con cũng thích.” Niên Ấu Dư lúc này mới nhớ đến sinh nhật 27 tuổi của mình, thì ra đã trôi qua một năm rồi, nhớ đến sinh nhật năm trước Ninh Dĩ Tầm vì mình mà hát, Niên Ấu Dư có cảm giác bừng tỉnh như cách cả một thế hệ, đến giờ nàng vẫn còn cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay của Ninh Dĩ Tầm. “Ba ba định năm nay mời bạn nhiều một chút, tổ chức một buổi tiệc lớn, ba ba muốn giới thiệu con cho mọi người biết, con thấy thế nào?” Niên Tông Hán cảm thấy mình làm như vậy là nhất cữ lưỡng tiện, người làm ăn với mình đến lúc đó đều sẽ biết đến Ấu Dư, lại có thể cho con gái một buổi tiệc sinh nhật giống như công chúa, trêи thực tế, Niên Tông Hán cảm thấy con gái mình cũng giống như là công chúa rồi. “Ba không cần, con không thích tiệc sinh nhật quá lớn, chỉ cần con với ba ba là được rồi.” Niên Ấu Dư quả thật không muốn tổ chức sinh nhật quá hoành tráng, có mấy người chân chính biết nàng đâu, cũng có mấy người thật tình chúc sinh nhật vui vẻ đâu? Nàng cảm thấy đơn giản là được rồi. “Ba ba cũng muốn giới thiệu nhiều người cho con biết, để tiện cho con đường đi của con sau này.” Niên Tông Hán không phải nhất định là con gái phải kế thừa gia nghiệp, nhưng nếu con gái không từ chối việc kế thừa gia nghiệp, như vậy còn có một con đường dài cần phải đi, Niên Tông Hán muốn dùng hết khả năng dọn đường cho con gái mình, để đường đi của con có thể thuận lợi hơn một chút. “Vậy ba ba sắp xếp đi.” Nếu vì mục đích kinh doanh, Niên Ấu Dư không có lý do từ chối, có lẽ nàng thực sự chỉ thích sinh nhật ở nhà, có người thân thương, nếu chỉ là như vậy thôi thì cũng đủ tốt rồi. Buổi tối trước ngày sinh nhật, nàng luôn luôn nhìn di động, chờ đến khi sinh nhật mình, nàng cũng không biết mình đang chờ cái gì, chỉ là ẩn ẩn có chút chờ mong, chờ mong người kia còn nhớ rõ sinh nhật của mình, dù sao hẳn là người đó cũng đã từng thích mình. Cho dù chia tay, có lẽ cũng có thể giống như bạn bè, gửi đến một lời chúc mừng sinh nhật đơn giản, có lẽ bản thân nàng cũng có thể giả vờ như một người bạn, nhanh chóng cảm ơn, sau đó gửi lại một biểu cảm tươi cười. Thời gian một giây một giây trôi đến 12 giờ, Niên Ấu Dư vẫn chờ đợi, rốt cục qua 12h, lúc 12:00:05, nhận được một tin nhắn chúc mừng, không có gì bất ngờ, là tin nhắn từ Tống Thanh Nam, không khó đoán đây là Tống Thanh Nam tự viết tin nhắn. “Sinh nhật vui vẻ, cô gái của mình lại lớn thêm một tuổi.” Niên Ấu Dư gửi tin nhắn cảm ơn cho Tống Thanh Nam, liền nhận được tin tiếp theo từ Tôn Lê. Thời gian trôi dần đi, những người gửi sau đó cũng đều là bạn bè của nàng, người theo đuổi Niên Ấu Dư cũng không thiếu, nên nàng nhận được rất nhiều tin mừng sinh nhật, nhưng tất cả đều không có người mà nàng chờ mong. Nhưng là Niên Ấu Dư vẫn rất đúng trình tự cảm ơn mọi người gửi tin. Mắt thấy cũng đã lâu, Niên Ấu Dư cũng không đợi được người mình muốn đợi, liền buông tha việc chờ đợi, có lẽ người kia quên, cũng có lẽ, người kia cảm thấy mình không quan trọng đến như vậy, ngay cả làm bạn cũng không cần. Niên Ấu Dư cảm thấy mình đặc biệt mặc kệ mọi chuyện, rõ ràng đã chia tay rõ ràng với Ninh Dĩ Tầm như vậy, mà vẫn còn hy vọng xa vời cái gì, tự cấp cho mình một chút hy vọng mơ hồ, sau đó lại tự thất vọng một lần nữa. Niên Ấu Dư quyết tâm tắt điện thoại đi ngủ, nhưng là tắt điện thoại không được 5 phút đồng hồ, lại mở lại máy, nàng sợ bỏ lỡ tin nhắn của Ninh Dĩ Tầm, nhưng khi mở điện thoai lại thất vọng lần nữa, lặp đi lặp lại như vậy hết mấy lần, Niên Ấu dư rốt cục mới tắt điện thoại, chỉ là đêm nay, nàng không có cách nào ngủ được. Đương nhiên Ninh Dĩ Tầm nhớ rõ sinh nhật của Niên Ấu dư, tay cô đánh ra hàng chục tin nhắn sinh nhật vui vẻ, cũng xóa rồi viết viết rồi xóa, cuối cùng tin nhắn dừng lại ở tên Niên Ấu Dư mà không có gửi đi, cô có chút sợ hãi, sợ khi mình gửi đi, em ấy không muốn đáp lại thì làm sao bây giờ? Cô vất vả lắm mới lấy hết dũng khí chuẩn bị buổi biểu diễn này, cô sợ bản thân mình vì một tin nhắn mà có tinh thần hăng hái, có thêm dũng khí, cũng sợ vì không được đáp lại mà tâm trạng càng hạ thấp hơn. Nếu không gửi, sợ Niên Ấu Dư nghĩ rằng mình không để ý đến em ấy, đồng thời cũng rất muốn mượn cơ hội này trò chuyện với Niên Ấu Dư, mình nhớ em ấy như vậy, khẳng định là em ấy không biết. Cuối cùng Ninh Dĩ Tầm quyết định chờ tối mai sẽ gửi tin cho Niên Ấu Dư, nàng cảm thấy nếu Niên Ấu Dư không thèm để ý mình, cũng sẽ không để ý mình có nhắn tin hay không, sớm hay muộn cũng giống như nhau, còn nếu vẫn để ý mình, Ninh Dĩ Tầm liền muốn cho Niên Ấu Dư để ý thêm một chút. Nếu Niên Ấu Dư không trả lời tin của mình, coi như mình nhắn tin trễ làm em ấy giận, xem như là như vậy đi, tự lừa mình dối người như vậy cũng tốt. Ninh Dĩ Tầm sợ mình khắc chế không được sẽ gửi tin nhắn, cuối cùng cô đem điện thoại tắt đi, cũng không có gửi. Ngày hôm sau, tâm tư của Ninh Dĩ Tầm cả ngày đều đặt trêи chuyện sinh nhật của Niên Ấu Dư, cô suy nghĩ, tối nay nên gửi tin nhắn cho Niên Ấu Dư thế nào, nhắn cái gì mới có thể để Niên Ấu Dư trả lời tin nhắn của mình đây? Vì thế, cả ngày này, Ninh Dĩ Tầm đều không chút yên lòng.……//…… “Hôm nay là sinh nhật của Niên Ấu Dư.” Tống Thanh Vi làm như chỉ sợ Tống Thanh Nam quên, không ngừng đứng trước mặt Tống Thanh Nam nhắc nhở. “Tôi biết, không cần cô nhắc thêm lần nữa.” Tống Thanh Nam bị ngữ khí của Tống Thanh Vi làm phiền xong, có chút lãnh đạm nói với cô. “Cũng đúng, sinh nhật ai chị cũng có thể quên, duy chỉ có sinh nhật Niên Ấu Dư tuyệt đối không quên, không biết chị đã chuẩn bị quà chưa?” Tống Thanh Vi biết còn cố hỏi, thậm chí còn đem quà sinh nhật Tống Thanh Nam vụng trộm chuẩn bị ra. “Đưa trả nó cho tôi.” Tống Thanh Nam thấy Tống Thanh Vi đem quà sinh nhật của mình định tặng cho Niên Ấu Dư cầm trong tay, liền muốn đưa tay bắt trở về. Tống Thanh Vi giống như nghe lời trả lại quà cho Tống Thanh Nam, nhưng đột nhiên ngay lúc Tống Thanh Nam đưa tay ra, Tống Thanh Vi liền buông tay, món quà cứ như vậy rơi xuống mặt đất. Tống Thanh Nam nhìn món quà rơi xuống, mặt đều tái xanh, nàng nhanh chóng ngồi xuống xem quà tặng, món quà bằng thủy tinh chế tác tinh xảo cứ như vậy liền hỏng rồi. “Cô!” Tống Thanh Nam giận dữ trừng mắt nhìn Tống Thanh Vi. Tống Thanh Vi cũng biết mình làm như vậy, tỷ tỷ sẽ càng ghét mình hơn, nhưng là cô không thể nào khống chế được tâm trạng ghen tỵ của mình.