Niên niên hữu dư
Chương 78
Niên Ấu Dư biết mình không khống chế được cảm xúc, nên sau khi phát tiết ra xong, cảm xúc nàng mới dần dần bình phục lại, cảm xúc của nàng đã chồng chất rất lâu.
“Thanh Nam tỷ tỷ, thực xin lỗi, kéo chị vào chảo lửa này.” Cảm xúc Niên Ấu Dư khôi phục xong thật có lỗi nói với Tống Thanh Nam.
“Không sao, trước đó đều là em an ủi chị, chị có thể an ủi em một chút cảm thấy rất vui vẻ.” Tống Thanh Nam ôn nhu nói.
“Những lời vừa rồi…. Còn có cái kia…. Đều là kế tạm ứng…” Niên Ấu Dư nghĩ đến vừa rồi mình lại cường hôn Tống Thanh Nam liền thập phần ngượng ngùng nói, thế mà nàng cũng có một lúc không dùng đầu óc làm việc, tràn ngập áy náy với Tống Thanh Nam.
“Chị biết, lời của em cũng không phải là thật.” Tống Thanh Nam hy vọng những lời Niên Ấu Dư nói vừa rồi đều là sự thật, nhưng nàng cũng hiểu rõ đó chỉ là hy vọng xa vời, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy cảm xúc Ấu Dư tệ đến như vậy, ảnh hưởng của Ninh Dĩ Tầm đối với Niên Ấu Dư lớn hơn nàng nghĩ rất nhiều.
“Kỳ thật cũng không phải tất cả đều là giả, thật ra em đối với chị ấy vẫn có chút oán khí và không cam lòng…” Nếu là bình thường, căn bản nàng cũng sẽ không dám nói ra những lời làm tổn thương người như vậy, tự mượn cho mình cái cớ để chị ấy rời đi mà không áy náy, hợp tình hợp lý biểu đạt ra, thật ra thì bản thân mình cũng là một người dối trá đi.
“Không ai hoàn mỹ, em cần gì phải bức bản thân trở thành một người hoàn mỹ đây?” Tống Thanh Nam cười nói, tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng Tống Thanh Nam cũng cảm thấy hiểu cho Niên Ấu Dư, trong lòng nàng Niên Ấu Dư cũng là hoàn mỹ, nói nàng bao che khuyết điểm cũng được, dù sao nàng cũng là cảm thấy như vậy.
“Cảm ơn Thanh Nam tỷ tỷ.” Niên Ấu Dư biết nếu mình thích Tống Thanh Nam thì tốt rồi, đại khái sẽ không có lúc đau đớn đến như vậy, nhưng đồng thời, cũng sẽ không thấy ngọt ngào đến mức tận cùng như lúc ở cùng Ninh Dĩ Tầm. Niên Ấu Dư biết mình không giả làm người cực đoan được, nên nàng vẫn rất thích Ninh Dĩ Tầm mang đến cảm giác cực đoan với mình, nàng vẫn là không tự chủ nghĩ đến Ninh Dĩ Tầm, nàng biết không nên nghĩ đến nữa, chỉ cần nghĩ đến, trong lòng nàng liền đau.
“Đồ ngốc, nói cảm ơn với chị làm gì.” Tống Thanh Nam mỉm cười nhẹ nhàng sờ đầu Niên Ấu Dư một chút, giống như trước đây vậy, khi đó Niên Ấu Dư mới cao đến hông mình, mặc dù bây giờ đã cao bằng mình, nhưng mình vẫn nguyện ý sủng nàng.
“Khuya rồi, đêm nay chị ngủ lại nhà em đi.” Niên Ấu Dư thấy đứng ngoài cửa hoài cũng không hay lắm.
“Không được, giờ chị về. Bị hai người ép như vậy, chị không có cảm giác trong sáng lắm đâu. Chị cũng không hẳn là người yếu ớt, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, sự thật không thể thay đổi, chị nhất định phải đều chỉnh tâm tình của mình, chấp nhận sự thật.” Tống Thanh Nam muốn mạnh mẽ một chút, như vậy mới có khả năng bảo hộ người mình muốn, chứ không phải cần người khác bảo hộ.
“Thanh Nam tỷ tỷ nhất định có thể làm được.” Niên Ấu Dư thấy cảm xúc của Tống Thanh Nam quả thật tốt hơn lúc nãy rất nhiều, tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay nàng, nàng biết Thanh Nam tỷ tỷ tao nhã đã muốn khắc vào khung, sẽ không để bản thân chật vật quá lâu.
“Em cũng nhất định có thể vượt qua được nhưng chuyện không vui.” Tống Thanh Nam nhẹ nhàng ôm Niên Ấu Dư một cái.
“Vâng.” Niên Ấu Dư gật đầu.
Sau khi Tống Thanh Nam rời đi, Niên Ấu Dư cảm giác gương mặt kiên cường của mình liền suy sụp, kỳ thật chỉ có nàng tự hiểu rõ, nội tâm nàng vẫn là một mảng tường đổ nát, chỉ là nàng không muốn người khác lo lắng vì mình.
Niên Ấu Dư vào nhà, nhưng vẫn không được đi đến phòng Ninh Dĩ Tầm, Ninh Dĩ Tầm thích lấy nước hoa xịt phòng, nên trong phòng tràn ngập hơi thở đặc hữu trêи người Ninh Dĩ Tầm, bị hơi thở quen thuộc mê luyến vây quanh, Niên Ấu Dư có loại ảo giác, hình như bản thân mình còn chưa mất đi Ninh Dĩ Tầm. Nàng biết bản thân mình đang lừa mình dối người, nhưng nàng không nhịn được, gắt gao ôm lấy gối đầu của Ninh Dĩ Tầm, trong đầu vẫn không nhịn được mà suy nghĩ, có phải chị ấy đã quay về bên người Hàn Hân, giờ phút này có phải đang thân mật với nhau hay không, nghĩ đến khả năng này, Niên Ấu Dư liền cảm thấy mình sắp bị ghen tị bao phủ.
Lúc Tống Thanh Nam trở về Tống gia, liền nhìn thấy Khương Diệc Văn đang đợi nàng.
“Đã trễ thế này, con đi đâu?” Vẻ mặt Khương Diệc Văn lo lắng hỏi, bà đối với Tống Dực không hề áy náy, nhưng lại tràn ngập áy náy với con gái mình, tuy rằng bề ngoài Thanh Nam không thể hiện bất mãn với mình, nhưng Khương Diệc Văn biết, nội tâm con gái nhất định rất khó chịu.
“Con đi tìm Ấu Dư, tâm sự với nàng một chút, mẹ không cần lo lắng, cảm giác con đã tốt hơn rất nhiều, khuya rồi, con về phòng ngủ, mẹ cũng ngủ sớm một chút.” Tống Thanh Nam ôn nhu nói với Khương Diệc Văn.
Khương Diệc Văn nghe con gái đi tìm Niên Ấu Dư, liền hơi hơi yên tâm, bà biết con gái mình từ nhỏ đã thích thân cận Niên Ấu Dư, Niên Ấu Dư lại là cô gái cực kỳ nhu thuận, bà cũng an tâm để con gái mình qua lại với Niên Ấu Dư. Hơn nữa vừa nhìn, thấy con gái đến chỗ Niên Ấu Dư, được Niên Ấu Dư an ủi xong, tâm tình hình như tốt lên nhiều lắm, điều này làm cho bà an tâm không ít.
“Hai con cảm tình tốt từ nhỏ, nên tâm sự giải tỏa nhiều một chút, vậy mẹ trở về phòng trước, con cũng ngủ sớm một chút.” Kỳ thật Khương Diệc Văn có rất nhiều lời muốn nói với Tống Thanh Nam, nhưng cũng không biết phải nói từ đâu, nên đành phải cho con gái về phòng nghỉ ngơi.
“Tỷ tỷ.” Lúc Tống Thanh Nam trở về đến cửa phòng ngủ của mình, bị Tống Thanh Vi đột nhiên xuất hiện gọi lại.
“Có việc sao?” Thái độ Tống Thanh Nam với Tống Thanh Vi có chút lãnh đạm, nhưng cũng không đến mức lạnh lùng, đại khái chính là khách khí xa lạ.
“Chị ghét em lắm sao?” Giọng Tống Thanh Vi mềm nhẹ cẩn thận hỏi, bộ dáng cẩn thận này cơ hồ làm cho Tống Thanh Nam sinh ra ảo giác, nếu mình nói chán ghét, cô sẽ có biểu hiện cực kỳ thất vọng. Nhưng Tống Thanh Nam cũng nhớ rõ, đây là lần thứ hai Tống Thanh Vi hỏi mình như vậy, lần đầu tiên là lúc cô mới vào Tống gia, hôm sau cũng cẩn thận hỏi mình như thế. Khi đó, Tống Thanh Nam đối với cô không đến mức thích, nhưng cũng không đến mức chán ghét. Lúc này đây, Tống Thanh Nam cũng không thể hiểu được, sao cô còn có thể hỏi ra miệng những lời này được, khiến gia đình mỹ mãn của mình loạn thành một đoàn, đem mình ném từ thiên đàng xuống địa ngục, mình sao có thể thờ ơ mà nhìn cô được nữa đây? Mặc dù trong mắt Tống Thanh Nam, Tống Thanh Vi cũng không phải là người có lỗi gì quá lớn, cô chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về cô mà thôi.
Bộ dáng của Tống Thanh Vi rất được, cô xinh đẹp tuyệt đối không thua Tống Thanh Nam, đương nhiên khí chất tao nhã ôn nhu như Tống Thanh Nam, Tống Thanh Vi không có được, nhưng ngũ quan cô thuộc loại tinh xảo, khiến cho người khác vừa nhìn liền cảm thấy đây là cô gái mỹ mạo không phải bình thường. Cô đợi Tống Thanh Nam cả một buổi tối, Tống Thanh Nam vừa về cô liền biết, cô thậm chí còn nghe lén đoạn đối thoại của Tống Thanh Nam cùng Khương Diệc Văn. Nghĩ đến chuyện Tống Thanh Nam đi tìm Niên Ấu Dư, Niên Ấu Dư khiến chị ấy cảm thấy an ổn, cô liền ghen tị có loại muốn hủy diệt Niên Ấu Dư.
Tống Thanh Nam liếc mắt nhìn Tống Thanh Vi một cái, mỉm cười, cũng không trả lời vấn đề này, được giáo dưỡng tốt khiến cho nàng không thể nói ra lời nào xấu xa.
Tống Thanh Nam cam chịu làm cho trong lòng Tống Thanh Vi có chút khổ sở, nước cờ cô đi quả thật rất đắng, nhưng cô không thể không đi từng bước như vậy được, cô muốn phá bỏ cấm chế trong mối quan hệ hai người, bản thân cô không để ý đến chút cấm kỵ này, nhưng Tống Thanh Nam lại là người tam quan đoan chính, hơn nữa cô phải đứng vững ở Tống gia, trở thành chủ nhân Tống gia, mới có thể thay đổi vận mệnh của Tống Thanh Nam.
“Chị chán ghét em, thật sự rất đau, bất quá không sao, em thích chị là được rồi.” Tống Thanh Vi cười nói.
Tống Thanh Nam không thể tin nìn Tống Thanh Vi, cô lại có thể dùng biểu tình chân thành để nói ra những lời như vậy, thật sự lại có thể tròn mắt nói dối như vậy sao? Nàng cảm thấy Tống Thanh Vi quả thật rất khác với người thường, ít nhất là không thể dùng lý lẽ bình thường để đối đãi với cô được.
“Tôi đi ngủ, em cũng ngủ sớm một chút.” Tuy rằng Tống Thanh Vi đem cuộc sống của nàng đánh vào địa ngục, nhưng Tống Thanh Nam vẫn rất lễ phép chấm dứt đối thoại với Tống Thanh Vi.
Quả nhiên là tỷ tỷ tao nhã, mặc dù chán ghét một người như vậy, vẫn có thể bảo trì thong dong lịch sự, thật sự là khí chất khiến cho người khác mê luyến. Tống Thanh Vi biết rõ mình đối với Tống Thanh Nam có một loại bệnh gần như là mê luyến, từ lần đầu tiên gặp Tống Thanh Nam, đã bắt đầu mê luyến.
Tống Thanh Vi từ nhỏ đã biết mình là con riêng, hơn nữa một lần mẹ cô cũng nói cho cô, cô là con gái Tống Dực. Trong lòng Tống Thanh Vi cũng không có cảm giác gì quá lớn, đức hạnh của Giang San mẹ cô thế nào cô rất rõ ràng, hám giàu hư vinh, hơn nữa còn bộc lộ phẩm chất không tốt của mình ra ngoài, đương nhiên, bà không phải là không có ưu điểm, ít nhất bộ dáng bà còn đặc biệt xinh đẹp, xinh đẹp không thua Khương Diệc Văn, nếu không cũng không trở thành đối tượng được Tống Dực bao dưỡng ở ngoài.
Hiển nhiên Tống Dực chỉ là mê sắc đẹp của bà, đối với phẩm chất của bà cũng hiểu rõ, chỉ xem bà là đối tượng đùa bỡn mà thôi. Nhưng Giang San vẫn muốn như chim sẻ bay lên đầu phượng hơn, lúc yêu đương với Tống Dực bà có động một chút chân tay, giữ lại Tống Thanh Vi, sau khi Tống Dực biết, cưỡng chế bà bỏ đứa bé, Giang San lại chơi trò mất tích. Chờ Tống Thanh Vi sinh xong, bà liền ôm đứa nhỏ đi tìm Tống Dực, hiển nhiên Tống Dực không phải ngu ngốc, hắn không thể để cho Giang San tiếp tục quấy phá, nên mới cung cấp phí sinh hoạt xa xỉ hàng tháng, hắn cũng không nhận đứa con gái này, thậm chí không cho các nàng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Tuy rằng hằng tháng Giang San đều được chu cấp phí sinh hoạt xa xỉ, nhưng bà vẫn không thỏa mãn, bà vẫn mê tài sản của Tống gia, đặc biết khi nhìn đến hai mẹ con Khương Diệc Văn phú quý tao nhã, bà cảm thấy đây đều thuộc về mẹ con các nàng. Đặc biệt khi phát hiện con gái mình thông minh hơn người bình thường, hơn nữa bộ dáng lại càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng ngày càng giống Tống Dực, hơn nữa nếu mọi chuyện vỡ ra, bà sẽ không từ thủ đoạn để Tống Dực chia tài sản cho Tống Thanh Vi.
Đối với tài sản Tống gia, Tống Thanh Vi nguyên bản không có hứng thú, cho nên đối với âm mưu đoạt tài sản của của Tống gia, cô chỉ cười nhạt, chỉ có kẻ yếu mới cần tình thương của người khác. Cô không cần lo cơm áo qua ngày, cô cũng không nghĩ là Tống Dực thiếu mình cái gì, dù sao đối với Tống Dực, cô cũng chỉ là do Giang San tự ý lưu lại mà thôi. Về phần thân tình, cô cũng chưa từng chờ mong cái gì, cô cảm thấy mình thừa kế phần ghen ác liệt, lãnh khốc vô tình của mẹ, cô cũng cảm thấy bản thân mình bạc tình bạc nghĩa, đối với người gọi là cha mẹ kia cũng không có cảm tình gì quá lớn. Thân tình trong mắt cô có cũng được mà không có cũng không sao, đối với bất kỳ kẻ nào cũng không có cảm tình gì nhiều, giống như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì.
Kỳ thật Giang San biết Tống Thanh Vi trưởng thành sớm, bà cũng có chút sợ Tống Thanh Vi, đặc biệt là lúc Tống Thanh Vi cười như không cười nhìn bà, bà cảm thấy bản thân mình bị xem thấu. Bà cảm thấy Tống Thanh Vi như yêu quái, quá mức xinh đẹp, lại đặc biệt âm u, bà sợ Tống Thanh Vi, nhưng bà lại không bỏ Tống Thanh Vi, vì bà còn mong yêu quái này đi đối phó với hai mẹ con Khương Diệc Văn làm bà ghen tị đến chết kia.
Năm 14 tuổi, cô được Giang San đưa đến trường quý tộc của Tống Thanh Nam đang theo học, chính là muốn cho cô thấy được cuộc sống đại tiểu thư của Tống Thanh Nam. Được xe đưa đón, trường học tiêu chuẩn, bộ dạng xinh đẹp, khí chất lại tốt, quả thật là khiến cho bao người phải ghen tị hâm mộ. Giang San hy vọng Tống Thanh Vi có thể ghen tị cuộc sống đại tiểu thư của Tống Thanh Nam, trong mắt Giang San nhìn thấy, đó là chuyện sáng suốt nhất bà làm, bởi vì từ ngày đó, bà rõ ràng cảm nhận được, Tống Thanh Vi trở nên cực kỳ tích cực đối với chuyện quay trở về Tống gia.
Lần đầu tiên Tống Thanh Vi nhìn thấy Tống Thanh Nam, tầm mắt cô liền cực kỳ nóng rực, Tống Thanh Nam cực kỳ xinh đẹp, ôn nhu tao nhã, cao quý điềm tĩnh, giống như được vầng thái dương ấm áp bao quanh, thật sự khiến cho người ta không tự chủ được muốn đến gần. Đặc biệt nhìn đến bộ dáng ôn nhu săn sóc của Tống Thanh Nam với Niên Ấu Dư, lần đầu tiên Tống Thanh Vi biết được ganh tỵ là tư vị gì, cô mới là em gái ruột của Tống Thanh Nam, mặc dù cùng cha khác mẹ, ôn nhu của Tống Thanh Nam dành cho Niên Ấu Dư nên thuộc về mình mới đúng. Tống Thanh Vi bị ý nghĩ của mình dọa sợ, nhưng chưa từng có người khiến cô mãnh liệt yêu thích như thế, khi Tống Thanh Vi phát hiện mình có thể để ý đến một người như vậy, còn cực kỳ vui sướиɠ. Tống Thanh Vi lãnh khốc, đối với người khác bạc tình lạnh lùng, đối với Tống Thanh Nam lại càng cuồng nhiệt, gần như biến thành bệnh trạng.
Từ đó về sau, Tống Thanh Vi không hề có hứng thú với bất kỳ đều gì, lại có một mục tiêu cụ thể, là phải tiếp cận được Tống Thanh Nam, có được Tống Thanh Nam, cô có thể không từ bỏ thủ đoạn, bất kể đại giới.
Tuy rằng chị ấy có điểm ghét mình, khiến cho mình có chút khổ sở, nhưng mình với Tống Thanh Nam đã ở cùng một nhà rồi. Tống Thanh Vi hít lấy không khí, trong không khí giống như còn lưu lại hơi thở của Tống Thanh Nam, cô cảm thấy ngay cả thở cũng khiến cho người ta cảm thấy sung sướиɠ.
Tống Thanh Nam trở lại phòng nhẹ nhõm thở ra một hơi, kỳ thật nàng không thích ở cùng một chỗ với Tống Thanh Vi, không phải chỉ vì những chuyện Tống Tanh Vi làm, mà còn vì Tống Thanh Vi mang đến cảm giác áp bách không hiểu được cho nàng.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
439 chương
11 chương