Ninh Dĩ Tầm nhìn hai nữ nhân gắt gao ôm cùng một chỗ, cô hy vọng hai người có thể lập tức buông ra, dù sao nữ nhân ôm nhau một chút cũng không có ý nghĩa gì nhiều, chỉ là cô cứ nhìn bao lâu, thì các nàng vẫn ôm bao lâu, tình cảm đến mức không nhận ra mình đã đến, nếu nói trước đó cô vẫn còn có một tia chần chờ, thì giờ phút này Ninh Dĩ Tầm đối với cảm giác của mình hiểu rõ không thể rõ ràng hơn, cô cảm giác mình ghen tị đến mức hận không thể hóa thành tia chớp bổ giữa hai nữ nhân đang ôm kia ra. Ghen tị đến mức Ninh Dĩ Tầm không thể chịu được các nàng tiếp tục ôm nhau, cô dùng sức bóp kèn, âm thanh bén nhọn vang lên trong đêm. Tống Thanh Nam và Niên Ấu Dư khổ sở ôm nhau quá nhiên bị bừng tỉnh, các nàng không hẹn mà cũng nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy được Ninh Dĩ Tầm đang ngồi trêи xe. Tống Thanh Nam không hiểu có chút chột dạ buông tay đang ôm trêи người Niên Ấu Dư, nàng có chút không biết phải làm sao, nàng có loại cảm giác chột dạ giống như đang trộm đồ của người khác. Đầu tiên Niên Ấu Dư cũng theo bản năng buông Tống Thanh Nam ra, không muốn khiến cho Ninh Dĩ Tầm hiểu lầm, nhưng sau đó lại phản ứng lại, nhịn xuống cảm giác muốn thu tay về, còn mạnh bạo nắm lại thân thể của Tống Thanh Nam. Mặc dù nội tâm nàng có chút vui sướиɠ, nàng biết Ninh Dĩ Tầm là đuổi theo mình đến đây, nhưng vui sướиɠ đó rất nhanh liền bị nội tâm nàng phản đối, nàng nhận định rằng, sở dĩ Ninh Dĩ Tầm đuổi theo đến đây, bất quá cũng là vì áy náy mà không nỡ bỏ mình. Niên Ấu Dư nhận định người Ninh Dĩ Tầm yêu là Hàn Hân, Niên Ấu Dư cũng không hy vọng Ninh Dĩ Tầm vì áy náy mà không buông được mình, một khi đã như vậy, nàng liền muốn cho Ninh Dĩ Tầm an tâm rời đi, không cần áy náy. Hiển nhiên là Ninh Dĩ Tầm chú ý đến, Tống Thanh Nam buông tay đang ôm Niên Ấu Dư ra, mà Niên Ấu Dư lại không có buông Tống Thanh Nam, chi tiết này khiến ánh mắt Ninh Dĩ Tầm muốn phát đau. Đương nhiên cô không tin Niên Ấu Dư trong một thời gian ngắn lại cùng một chỗ với Tống Thanh Nam, cho nên nàng lập tức xuống xe, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến trước mặt Niên Ấu Dư, dùng sức ngăn cản tay Niên Ấu Dư còn khoác trêи người Tống Thanh Nam, sau đó bắt lấy cổ tay Niên Ấu Dư, kéo đến bên người mình, trợn mắt nhìn Tống Thanh Nam, giờ phút này, Ninh Dĩ Tầm giống như sư tử nổi giận vì bị xâm phạm lãnh địa. Niên Ấu Dư bị Ninh Dĩ Tầm kéo đến một bên thầm nghĩ, nếu Ninh Dĩ Tầm yêu mình, như vậy cũng không tính là hành vi thô lỗ, trong mắt nàng còn có thể xem là đáng yêu, bản thân nàng thích tính cách bá đạo này của chị ấy. Nàng vẫn biết, Ninh Dĩ Tầm đại khái là người ngang ngược như vậy, đáng tiếc, người chị ấy yêu chung quy cũng không phải là mình, nghĩ đến đây trong lòng Niên Ấu Dư lại nổi lên một trận chua xót. Giờ phút này hành vi ngang ngược của Ninh Dĩ tầm giống như một đứa trẻ bá đạo, mặc dù là món đồ chơi mình không cần, cũng không muốn đưa cho người khác. “Em không nên cho chị một chút giải thích nào sao?” Ninh Dĩ Tầm không nhìn Tống Thanh Nam, trực tiếp hỏi Niên Ấu Dư, cô tin tưởng Niên Ấu Dư, chỉ cần Niên Ấu Dư giải thích, cô liền tin tưởng. “Không có gì để giải thích, giống như chị nhìn thấy vậy, vừa rồi tôi mới quyết định cùng một chỗ với chị ấy.” Ngữ khí Niên Ấu Dư trong trẻo lạnh lùng nói, Niên Ấu Dư cố tình tận lực làm cho bản thân mình vô tình với Ninh Dĩ Tầm hơn một chút. Trừ bỏ lần điện thoại mới vừa rồi ra, Niên Ấu Dư chưa từng dùng ngữ khí lạnh lùng như vậy với mình, điều này làm cho Ninh Dĩ Tầm như sắp phát điên rồi. “Chẳng lẽ chỉ mới vừa rời khỏi, mà em lại khẩn cấp muốn nhào vào lòng người khác như vậy sao?” Hiển nhiên là Ninh Dĩ Tầm bị quỷ ghen tị khống chế, nói mà không suy nghĩ chất vấn Niên Ấu Dư. “Ninh Dĩ Tầm, chị dựa vào cái gì mà có thể chất vấn tôi như lẽ đương nhiên vậy, chị hỏi lương tâm mình một chút, lúc chị hôn Hàn Hân, chị có nghĩ đến cảm thụ của tôi không?” Niên Ấu Dư đỏ ửng ánh mắt hỏi ngược lại, ngữ khí của nàng không bức người như Ninh Dĩ Tầm, nhưng lời này đối với Ninh Dĩ Tầm mà nói cũng là sắc bén chói tai. Niên Ấu Dư phát giác, mình không có nửa điểm oán hận Ninh Dĩ Tầm, hoặc có lẽ là do chính nàng giữ quá sâu, chất vấn như thật như giả thế này, chính bản thân nàng cũng không còn nhận ra nữa. “Cho nên em là đang ghen tị, muốn trả thù chị đúng không, kỳ thật em vẫn để ý chị đúng không?” Ninh Dĩ Tầm đuối lý, không thể nào phản bác, không phải cô sợ nội dung Niên Ấu Dư nói với mình, mà là sợ thái độ Niên Ấu Dư đối với mình, người hiền dịu ôn thuận như Niên Ấu Dư đột nhiên lại biến thành sắc bén như thế, bén đến độ khiến tâm cô sinh đau. “Tôi mệt mỏi, tôi muốn rời đi, tôi không muốn một tình cảm không thuần túy, tôi cũng muốn yêu một người hoàn chỉnh thuộc về riêng mình, có thể để cho tôi thấy ấm áp cùng an tâm lần nữa, những điều này Thanh Nam tỷ có thể cho tôi, mà chị chỉ làm tôi thêm khổ sở mà thôi.” Ngữ khí của Niên Ấu Dư có chút mệt mỏi nói. “Không, trước đó chị thực là dao động, nhưng sau này sẽ không….” Ninh Dĩ Tầm có chút lo lắng nói, cô muốn nói cho Niên Ấu Dư đáp án trong lòng mình, nhưng cô chưa kịp nói, đã bị Niên Ấu Dư chặn lại. “Tôi và Hàn Hân cũng rơi xuống nước, chị sẽ cứu ai?” Niên Ấu Dư dùng một câu hỏi vô cùng ấu trĩ hỏi Ninh Dĩ Tầm. “Chị sẽ cứu Hàn Hân trước, sau đó chết cùng với em.” Tuy rằng đáp án này không phải là đáp án sáng suốt, nhưng Ninh Dĩ Tầm cảm thấy bản thân cô sẽ thực sự lựa chọn như vậy. “Chị vẫn nguyện ý đem sự sống cho nàng, đây nói rằng chị vẫn là để ý nàng nhất, chị muốn chết cùng tôi, có lẽ chính là không muốn áy náy mà thôi.” Niên Ấu Dư không tin, nàng chỉ chú ý đến một thoáng chần chờ bé nhỏ của Ninh Dĩ Tầm, nàng cảm thấy bản thân mình và Hàn Hân đều là người cầm đầu dây trong lòng Ninh Dĩ Tầm, làm cho Ninh Dĩ Tầm không biết phải đi về phía nào, nàng thực sự không muốn để Ninh Dĩ Tầm khó xử. “Không, không phải như thế…..” Ninh Dĩ Tầm muốn phản bác, cô cảm thấy vấn đề này tuyệt đối không xong, mặc kệ đáp như thế nào đều có lỗ hổng. “Có lẽ chúng ta thực sự không thích hợp, kỳ thật tôi không có rộng lượng như chị nghĩ, tôi nghĩ đến trí nhớ mười năm qua của trị đều khắc về Hàn Hân, vẫn còn có cảm giác như bị dao găm. Cho dù chị lựa chọn tôi, tôi cũng nghĩ đến chị từng yêu Hàn Hân như vậy, tôi sẽ không thể cứ mãi chui rúc vào một xó, giả vờ như mình không biết, tôi sẽ nghĩ chị có yêu tôi như chị từng yêu Hàn Hân không, tôi sẽ để ý, có lẽ mỗi một chi tiết nhỏ tôi đều đang là tra tấn chính mình, tôi thực sự không muốn để mình biến thành người như vậy….” Niên Ấu Dư chưa từng nghĩ đến, diễn xuất mình có thể tốt đến như vậy, trong nháy mắt kia, nàng cơ hồ lừa gạt cả bản thân mình. Ninh Dĩ Tầm lại không có lời gì mà chống đỡ, cô biết bản thân mình hiện tại yêu Niên Ấu Dư, nhưng cô quả thật cũng không nắm chắc có thể yêu Niên Ấu Dư sâu đậm như yêu Hàn Hân hay không, người trước yêu sâu bao nhiêu, người sau lại càng dễ tổn thương bấy nhiêu. Hơn nữa 10 năm ký ức, trừ phi có thể tẩy xóa hết tất cả, bằng không vẫn sẽ lưu lại trong trí nhớ của cô, mặc dù bây giờ Hàn Hân không phải là tình yêu, nhưng thủy chung vẫn là một tồn tại rất quan trọng, điều này đối với Niên Ấu Dư quả thật không công bằng. Nhưng Ninh Dĩ Tầm lại không muốn để Niên Ấu Dư cứ như vậy mà rời đi, hơn nữa cô cũng cảm thấy đây không phải là ý tưởng chân thật của Niên Ấu Dư. “Kỳ thật là em sợ chị khó xử với nàng đúng không? Kỳ thật em vẫn nguyện ý ở cùng một chỗ với chị, vẫn còn yêu chị đúng không?” Lòng Ninh Dĩ Tầm cực kỳ bối rối hỏi. “Tôi chỉ muốn thông báo cho chị thôi, giống như mỗi người đều thích dùng đồ mới, cảm tình cũng không ngoại lệ, vì cái gì tôi nhất định phải chia sẻ tình cảm với người khác, tự ủy khuất chính mình đây? Rõ ràng tôi có rất nhiều sự lựa chọn.” Niên Ấu Dư nhẹ giọng hỏi. Niên Ấu Dư so sánh tình cảm với Ninh Dĩ Tầm, giống như Ninh Dĩ Tầm so sánh tình cảm với Hàn Hân, thật sự quá đồng điệu, ngay cả lực sát thương cũng đều mạnh mẽ như nhau, Ninh Dĩ Tầm nghe xong sắc mặt trở nên trắng xanh, cô thực sự không thể tin được lời nói tàn nhẫn như vậy lại từ miệng Niên Ấu Dư nói ra. Chính là nàng vẫn không tin Niên Ấu Dư chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể chuẩn bị đến bên cạnh người khác, nhưng Tống Thanh Nam xuất hiện ở đây cũng không khỏi quá trùng hợp đi, đặc biệt trước đó Niên Ấu Dư còn kêu một câu Thanh Nam tỷ tỷ tình cảm đến mức khiến Ninh Dĩ Tầm cảm thấy cực chói tai. “Chị không tin, chị không tin….” Ninh Dĩ Tầm lặp đi lặp lại lời nói này. “Tính cách con người vốn ích kỷ, đều có thói quen lựa chọn điều tốt cho mình, lựa chọn Thanh Nam tỷ tỷ đối với tôi hiện tại mà nói là lựa chọn tối ưu nhất.” Niên Ấu Dư cực kỳ bình tĩnh nói với Ninh Dĩ Tầm. “Em không phải người như thế!” Ninh Dĩ Tầm quả quyết nói. “Ngay cả tôi thích cái gì, chị cũng không biết, chị thực sự hiểu được tôi sao?” Niên Ấu Dư nheo mắt hỏi. Ninh Dĩ Tầm không có lời gì mà chống đỡ, cô thực sự nửa câu đều không thể phản bác lại Niên Ấu Dư, Niên Ấu Dư trước mắt mình lại xa lạ như thế, có lẽ giống như lời em ấy nói, mình căn bản chưa từng hiểu em ấy. Nhưng Niên Ấu Dư đã từng yêu cô như vậy, chẳng lẽ là bản thân mình hiểu nhầm sao? Mặc dù cô thực sự không hiểu hết nàng, nhưng cảm giác một người mang lại cho mình là không lầm được! “Em nhìn thẳng vào mắt chị nói em không yêu chị, nói em yêu nàng, muốn cùng một chỗ với nàng, chị liền tin tưởng em.” Ninh Dĩ Tầm nắm chặt cổ tay Niên Ấu Dư, cô vẫn không tin lời Niên Ấu Dư nói, cô thủy chung cho rằng Niên Ấu Dư sẽ không tùy ý yêu đương như vậy, tất nhiên nàng sẽ không thể nói ra những lời này. Niên Ấu Dư nhìn về phía Ninh Dĩ Tầm, nàng muốn mở miệng nói, nhưng phát hiện mình thế nào cũng không nói ra miệng được, nhìn Ninh Dĩ Tầm mang bộ dáng ‘tôi chỉ biết em yêu tôi’, Niên Ấu Dư nghiêng người hôn lên Tống Thanh Nam vẫn đang đứng một bên tự trách không dám nói lời nào. Tựa hồ sợ Ninh Dĩ Tầm không tin, Niên Ấu Dư đem đầu lưỡi chui vào miệng Tống Thanh Nam, hôn nhiệt liệt. Hiển nhiên Tống Thanh Nam choáng váng, nàng không nghĩ tới Niên Ấu Dư sẽ hôn mình như vậy, điều này làm cho Tống Thanh Nam không biết phải làm sao, nàng không biết có nên đẩy Ấu Dư ra hay không, tư tâm nàng luyến tiếc đẩy ra nụ hôn này, mặc dù nàng cũng hiểu rõ nụ hôn này không có ý nghĩa. Nàng không biết Ấu Dư và Ninh Dĩ Tầm đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cảm giác được những lời Ấu Dư nói với Ninh Dĩ Tầm đều là trái lương tâm. Không ai hiểu biết Ấu Dư hơn nàng, Ấu Dư chưa bao giờ là cô gái tính toán chi li, cũng không phải người góc cạnh như vậy. Hơn nữa, nàng cảm giác được, Ấu Dư thực sự yêu Ninh Dĩ Tầm, yêu đến mức nàng có thể cảm giác được trong lòng Ấu Dư đang rỉ máu. Niên Ấu Dư nhìn hai người hôn nồng nhiệt, một màn này khiến cho cô cảm giác lạnh từ đầu đến chân, không có gì thuyết phục hơn hành động, Ninh Dĩ Tầm suy sụp buông cổ tay Niên Ấu Dư ra, cô cảm giác khí lực trêи người mình bị rút cạn hoàn toàn, giống như bóng cao su bị xì hơi, không thể động đậy được. Ninh Dĩ Tầm biết, vô luận yêu một người bao nhiêu, cũng không đại biểu cho chuyện không thay đổi, giống như lúc trước cô đối với Hàn Hân như vậy, còn nghĩ bản thân mình yêu Hàn Hân như thế, yêu đến mức không thể dễ dàng yêu người khác, nhưng là cô vẫn thay lòng đổi dạ yêu Niên Ấu Dư. Có lẽ Niên Ấu Dư cũng từng yêu mình thực sự, nhưng cũng không đại biểu cho chuyện bị mình tổn thương thấu tâm xong sẽ không yêu người khác, rõ ràng cô còn chưa kịp nói cho nàng, cô yêu nàng, nhưng mà giờ, hết thảy có lẽ cũng không cần nữa. Hình ảnh Niên Ấu Dư cùng Tống Thanh Nam hôn nhau, khiến cho cô cảm thấy khó có thể chịu được, ngay cả một khắc đều không muốn nhìn, trái tim đau đến độ muốn chết lặng, thì ra, Niên Ấu Dư cũng có thể khiến cô đau đến mức thế này! Ninh Dĩ Tầm lái xe không mục đích, cô cảm giác trái tim mình thực sự khó chịu, cô sắp khóc, cô muốn nhịn xuống, nhưng căn bản không nhịn được, bắt đầu chỉ là yên lặng rơi lệ, nhưng sau đó cô lại ghé xe vào ven đường, gục đầu xuống vô lăng mà khóc lớn, hình tượng cái gì đều không cần để ý. Cô cảm thấy đêm nay đại khái là màn kịch đau đớn nhất trong cuộc sống của mình, cô vừa mới chia tay dứt khoát với Hàn Hân, bây giờ lại bị Niên Ấu Dư đá. Nghĩ đến hình ảnh Niên Ấu Dư hôn Tống Thanh Nam, Ninh Dĩ Tầm liền cảm thấy ngực mình bị một thanh dao sắc bén khoáy động, máu thịt mơ hồ, ghen tị đến đau, loại ghen tị mãnh liệt này thủy chung không áp chế được. Càng nhìn giống như người vô hại, càng có thể hung hăng đâm cho ngươi một đao, một chiêu chí mạng, càng là người cảm thấy sẽ không thể mất đi, càng dễ mất đi mà trở tay không kịp. Kỳ thật suy bụng ta ra bụng người, Niên Ấu Dư lúc ấy nhìn đến mình và Hàn Hân hôn đại khái cũng sẽ thống khổ như vậy đi, cô nghĩ Niên Ấu Dư sỡ dĩ lãnh khốc với mình như vậy, đại khái có lẽ là do bị mình tổn thương đến thấu tâm rồi đi. Niên Ấu Dư nhìn thấy Ninh Dĩ Tầm xoay người rời đi, nàng mới buông Tống Thanh Nam ra, nước mắt không khống chế được rơi xuống, giống như chuỗi trân châu bị cắt đứt. Giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống đầu ngón tay Tống Thanh Nam, làm cho Tống Thanh Nam cực kỳ đau lòng. Tống Thanh Nam không biết rốt cục các nàng có chuyện gì, nàng cũng hiểu chuyện không hỏi đến, nàng biết bây giờ Ấu Dư cũng sẽ không nói cho mình. Nàng nghĩ nếu người Niên Ấu Dư yêu là nàng, bản thân nàng nhất định sẽ không để Ấu Dư đau khổ như vậy, sẽ không giống như Ninh Dĩ Tầm căn bản không phân rõ cảm xúc chân chính của Ấu Dư, cũng nhất định có thể nghe ra được những lời Ấu Dư nói đều là trái lương tâm. Nhưng là Tống Thanh Nam biết rõ, người Niên Ấu Dư yêu cũng không phải là mình. Niên Ấu Dư cảm giác trái tim mình đau quá, đau rất đau, nghĩ đến bây giờ Ninh Dĩ Tầm về bên người Hàn Hân, nghĩ đến Ninh Dĩ Tầm sẽ không còn áy náy với mình nữa, thậm chí còn có điểm hận mình, có lẽ gặp lại chỉ như người quá đường, không hề quen biết lòng nàng lại càng đau đớn hơn, thì ra thành toàn có người khác lại là chuyện thống khổ đến như vậy. Lần đầu tiên Niên Ấu Dư hy vọng mình có thể ích kỷ một chút, nếu có thể ích kỷ một chút, liều lĩnh giữ Ninh Dĩ Tầm ở bên người, có phải là sẽ không đau như vậy hay không?