“Chị như bây giờ không phải rất tốt sao, làm gì bình thường lại ăn mặc như quỷ vậy?” Tâm tư Tôn Lê rốt cục rời khỏi người Ninh Dĩ Tầm và Niên Ấu Dư. Lực chú ý lại chuyển về người Trần Tinh, cần cổ trắng nõn thon dài, dáng người dưới áo ngủ khêu gợi vừa nhìn cũng thấy là cực kỳ gợi cảm, xương quai xanh cực khêu gợi, đùi đẹp ẩn dấu dưới váy, trừ bỏ gọng kính màu đen có vẻ không ăn nhập kia, thì cả người đều tản ra mị lực nữ tính thành thục, điều này lại khiến cho Tôn Lê muốn tháo kính Trần Tinh xuống. “Tôi cảm thấy không có gì không tốt, tôi lại không muốn chiêu phong dẫn điệp.” Trần Tinh thấy thích như vậy, cũng cho rằng tuy mình nhìn rất khó tính, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy giỏi giang, khiến cho người khác tin tưởng mình, có thiện cảm với mình, mà điều cực quan trọng là thoát vận đào hoa cũng giảm đi không ít phiền toái. “Nữ nhân không phải đều thích làm cho mình xinh đẹp sao, chị lại làm ngược lại, thực sự là quái thai.” Trước kia Tôn Lê cảm thấy Trần Tinh tuyệt đối là chưa từng yêu đương, thậm chí còn là lão xử nữ chưa phá thân, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng như vậy, lại cảm thấy không giống, tương phản với bề ngoài vô cùng đứng đắn, kỳ thật bên trong lại thục nữ phong tao, kinh nghiệm phong phú. Trần Tinh không sao cả nhún vai, nàng thấy Tôn Lê không nói đến chuyện Ninh Dĩ Tầm nữa, thầm nghĩ bản thân mình có thể hạ lệnh đuổi khách hay không, nàng nhìn thời gian cũng đã sắp 3 giờ rồi, nàng thực sự rất buồn ngủ đây! “Uống rượu như vậy không vui, chúng ta chơi đoán chữ đi, nếu chị thua, tháo kính chị xuống, nếu tôi thua, phạt ba ly rượu nữa thế nào?” Tôn Lê đối với chuyện tháo kính Trần Tinh xuống như bị bắt buộc, cô sợ bản thân mình kiềm chế không được hành động thô lỗ, nên mới ra đề nghị này. “Không có hứng thú!” Trần Tinh không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, nàng mới lười chơi mấy trò nhàm chán như vậy với Tôn Lê, nàng đang lo lắng sao có thể mở miệng đuổi Tôn Lê đi được đây, nhìn Tôn Lê có vẻ như không có ý định muốn rời đi. “Chị sợ thua không dậy nổi đi!” Tôn Lê nhìn về phía Trần Tinh khêu khích nói. “Chỉ là cảm thấy nhàm chán mà thôi.” Trần Tinh thản nhiên nói, tư tưởng nàng trưởng thành thành thục, sao có thể bị khiêu khích bởi mấy lời như vậy? “Chị đang nói tôi nhàm chán sao?” Tôn Lê cảm thấy từ đầu đến cuối Trần Tinh đều thể hiện ra một bộ dáng lười quan tâm mình, giống như nhận thức của mình với nàng từ ban đầu, Tôn Lê có bệnh công chúa từ nhỏ đương nhiên khó chịu, cô chính là dạng có thể không để ý người khác chứ không muốn bị người khác không quan tâm. Trần Tinh cảm thấy Tôn Lê thực sự giống như đứa nhỏ thích làm trung tâm, một chút cũng không hiểu chăm sóc là cái gì, còn cố tình gây sự khắp nơi. Trần Tinh 34 tuổi so với Tôn Lê 26 tuổi lớn hơn đến 8 tuổi, quả thật cũng xem Tôn Lê thành muội muội có bệnh của mình. “Cô thật muốn chơi sao?” Trần Tinh hỏi. “Không chơi cũng được, chị tháo kính ra đi, tôi nhìn thấy chướng mắt.” Tôn Lê cũng không hiểu vì sao khi gặp Trần Tinh cô lại luôn tự động cố tình gây sự. Trần Tinh cảm thấy Tôn Lê thật quái gở, mình mang kính liên quan gì đến cô, hơn nữa, nàng cận thị nặng, nếu tháo kính ra cơ bản chỉ có thể nhìn thấy mơ mơ hồ hồ. “Tôi thà chơi với cô!” Đương nhiên Trần Tinh cũng biết chơi đoán chữ, nàng ở giới giải trí 10 năm, kiến thức nào chưa từng học qua, đoán chữ cái gì đối với nàng mà nói cũng chỉ đơn giản là kỹ năng để chắn rượu mà thôi. “Ba lần định thắng thua.” Tôn Lê đối với chỉ số thông minh của mình vẫn có thể tin được. Trần Tinh không ý kiến. Tôn Lê thua hai lần liên tiếp, lại quấn quít lấy Trần Tinh chơi thêm lần nữa, lần nữa vẫn thua, ngay cả thua đến ba lần liên tiếp, Tôn Lê vẫn không chấp nhận sự thật, uống tiếp ba ly rượu xong, quấn quít lấy Trần Tinh đòi chơi đếm số, sao đó lại tiếp tục thua thêm ba lần. Tôn Lê cảm giác chỉ số thông minh của mình giống như bị nghiền ép, rõ ràng từ tiểu học đến đại học cô học cũng rất được mà, tuy rằng không phải là dạng học cực kỳ giỏi, nhưng học cái gì cũng qua rất nhẹ nhàng, sao có thể dễ dàng bị người khác đè ép như thế, cô không tin là mình không có một lần thắng lại được. Trần Tinh thấy Tôn Lê nhây, da đầu có điểm run lên, khó trách mình lại ghét người vừa không thành thục, vừa nhây, vừa bá đạo thế này. Tôn Lê lại thua, rồi lại uống thêm 3 ly rượu, cho dù tửu lượng cô có tốt đến mấy, uống kiểu này cũng không chịu nổi, Trần Tinh thấy Tôn Lê đã có chút say, cũng không thể tiếp tục nghe theo yêu cầu của cô nữa. “Cô đừng uống nữa, uống nữa sẽ say, tôi không muốn cô say đến không biết gì ở nhà tôi.” Trần Tinh thấy Tôn Lê tiếp tục rót một ly rượu nữa, không thể không ra tay lấy lại. “Không được, hôm nay thế nào tôi cũng phải thắng, dù sao tôi cũng tự phạt rượu, chị cũng không thể nói tôi nhây!” Tôn Lê quyết tâm lấy lại mặt mũi. Trần Tinh hết chỗ nói rồi, đây không phải là nhây thì là gì? Trần Tinh không thể không rót nước, cô muốn xem mình cởi kính thì xem đi, dù sao mình cũng chỉ muốn nhanh chóng đuổi người không nên ở nhà mình đi. “Chị rót nước làm gì, chị xem thường chỉ số thông minh của tôi có phải không?” Tôn Lê cảm giác trí thông minh của mình bị miệt thị, hành động rót nước rõ ràng như vậy, chẳng lẽ mình không đoán ra được sao? “Tôn đại tiểu thư, rốt cục cô muốn thế nào, bây giờ đã sắp 4 giờ, cô không về nhà ngủ, nhưng tôi còn muốn đi ngủ!” Tính tình Trần Tinh vốn tốt rốt cục cũng nhịn không được tức giận nói. “Lâu lâu thức một hai đêm cũng không sao, hơn nữa muốn trách thì trách Ninh Dĩ Tầm nhà chị, hôm nay khiến cho tôi bị kϊƈɦ thích quá lớn!” Tôn Lê hợp tình hợp lý nói, bất quá lực chú ý lại dời khỏi chuyện tháo kính của Trần Tinh ra, cô cảm thấy Trần Tinh tức giận hình như cũng rất vui vẻ. “Cái gì Ninh Dĩ Tầm nhà tôi,em ấy là người trưởng thành rồi, em ấy đương đâu có liên quan gì tới tôi chứ, tôi cũng đâu phải mẹ của em ấy!” Hiện tại Trần Tinh hận không thể phủi sạch quan hệ với Ninh Dĩ tầm, quả nhiên phiền toái đều là do Ninh Dĩ Tầm mang đến. “Dù sao tôi cũng mặc kệ, chị với cô ta cùng chung một chiếc thuyền. Chị muốn ngủ thì đi ngủ đi, mà trước khi đi ngủ lấy cho tôi một bộ đồ ngủ mới với qυầи ɭót mới, đêm nay tôi ngủ nhà chị!” Tôn Lê nói như chuyện đương nhiên. “Tôi có nói cô có thể ngủ ở nhà tôi sao?” Trần Tinh nhíu mày hỏi, nhất định Tôn Lê là nữ nhân bá đạo nhất mà nàng đã từng gặp qua. “Chị cũng đã nói sắp 4 giờ sáng, tôi còn uống không ít rượu, phải lái xe thế nào? Bộ dạng tôi như hoa như ngọc vậy, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao, chị có chịu trách nhiệm không?” Tôn Lê nhìn về phía Trần Tinh, vô tội nheo mắt hỏi. Trần Tinh trợn mắt nhìn Tôn Lê, quả nhiên là người đáng ghét càng ngày càng đáng ghét hơn. Nhưng ai bảo nàng luôn là lão gà mái đây, thật đúng là không có cách nào đuổi một người say rượu ra khỏi nhà lúc nửa đêm được, nàng nhận mệnh đi về phòng lấy đồ ngủ và qυầи ɭót mới. “Không có áo ngủ mới, cô mặc thì mặc, không mặc thì thôi.” Trần Tinh đưa áo ngủ với qυầи ɭót cho Tôn Lê. “Tôi không có thói quen mặc quần áo người khác.” Tôn Lê chỉ lấy qυầи ɭót, không lấy áo ngủ, dù sao cô cũng có thói quen ngủ lõa thể. “Cô ngủ phòng dành cho khách.” Trần Tinh để áo ngủ trêи sô pha, nàng nghĩ với tập tính tiểu thư của Tôn lê, không chấp nhận cũng phải chịu, cô không thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở nhà người khác đi. “Ò.” Tôn Lê không ý kiến lên tiếng. “Tôi đi ngủ, cô tắm xong cũng đi ngủ sớm một chút.” Trần Tinh thật sự là muốn đi ngủ, nàng bỏ áo ngủ xuống xong liền đi vào phòng mình, sau đó đóng cửa lại, không hề quan tâm đến Tôn Lê. Tôn Lê còn chưa buồn ngủ, cô đi lòng vòng nhà Trần Tinh, lúc nãy không có tâm tình quan sát, giờ phút này mới phát hiện, Trần Tinh nhìn có vẻ đứng đắn như vậy mà cuộc sống lại rất phóng khoáng. Phòng bếp nhìn có vẻ như không thường dùng, nhưng vẫn là có chút dấu vết sử dụng qua, trong tủ lạnh đều là thực phẩm tốt cho sức khỏe, còn có phòng tập thể ɖu͙ƈ nhỏ, phòng đọc sách, đại sảnh có tủ trang trí còn thu thập rất nhiều nến, không định hẹn hò với người yêu rồi dùng nến làm cái gì đó đi, nghĩ đến như vậy, quả nhiên cảm thấy bề ngoài đứng đắn vô cùng, bên trong lại vô cùng phóng đãng. Nếu Trần Tinh biết Tôn Lê nghĩ về mình như thế, nhất định sẽ phản bác lời cô, trong ngoài nàng đều rất đứng đắn có được không!