“Vậy chị đối với cô ấy, chỉ là thích, không phải yêu, yêu là sẽ có ɖu͙ƈ vọng.” Ngữ khí Tống Thanh Vi kiên định nói, cô thực sự may mắn vì tỷ tỷ chưa từng sinh ra ɖu͙ƈ vọng với Niên Ấu Dư, như vậy thì chưa phải là yêu. “Không, tôi chỉ để ý đến sự phù hợp về mặt tinh thần thôi.” Hiển nhiên Tống Thanh Nam không ủng hộ cách nói của Tống Thanh Vi, nàng mới không nghĩ đến vì mấy câu nói của Tống Thanh Vi mà phủ nhận tình cảm hơn 20 năm của mình, Tống Thanh Nam vẫn cảm thấy thích Niên Ấu Dư, nhất là những chuyện tốt đẹp, mặc dù Ấu Dư không thể đáp lại cảm tình của nàng. “Nói chuyện tâm tình chỉ có trong sách mà thôi, bất quá là cầu mà không thể được nên tự an ủi mình thôi, yêu đương chân chính hẳn là không có lúc nào không muốn ở gần người đó, bất luận là đến gần tâm hồn hay là thân thể, nếu Niên Ấu Dư lên giường với Ninh Dĩ Tầm, rồi nói chuyện tâm tình với chị chị có chấp nhận được không? Nếu chị không tiếp thụ, chứng tỏ yêu đương bằng tâm hồn không có tồn tại, nếu chị chấp nhận, chứng tỏ đó không phải là tình yêu, điều kiện đầu tiên trong tình yêu là tính chiếm hữu, cô ấy cùng người khác da thịt chi thân thực sự khó có thể khiến cho bản thân chấp nhận được, vì tâm không thể nhìn thấy được, hành động mới là điều quan trọng nhất.” Ít nhất Tống Thanh Vi cảm thấy cảm xúc mình đối với tỷ tỷ là như vậy, là tâm hồn hay thân thể, cô điều muốn cho tỷ tỷ. Tống Thanh Nam cảm thấy lời nói của Tống Thanh Vi quả thật chính là cạm bẫy, nhưng lại vô cớ phản bác, trong khoản thời gian ngắn, Tống Thanh Nam cũng mờ mịt. “Em thích chị, thích đến mức không lúc nào không nghĩ đến chuyện gần chị, chị biết không, vừa rồi em làm chuyện xấu hổ khiến chị thấy, là trong đầu em đang tưởng tượng đến chị, em ảo tượng ngón tay thon dài mà xinh đẹp của chị vuốt ve toàn thân em, hoặc là môi chị hôn lên mỗi tấc da thịt trêи người em…” Tống Thanh Vi chậm rãi ôm lấy lưng Tống Thanh Nam, sau đó mê hoặc nói. Tống Thanh Nam bị Tống Thanh Vi ôm lấy, thân thể cứng đờ, nàng không nghĩ đến Tống Thanh Vi sẽ nói những lời khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ như vậy, nghĩ đến vừa rồi Tống Thanh Vi cọ xát gối đầu, ảo tưởng đến mình, bản thân mình lại quang lõa tắm rửa ở phòng tắm, nghĩ đến như vậy, Tống Thanh Nam cảm thấy mặt mình sắp bị thiêu cháy, hơn nữa nàng có thể cảm giác lưng mình chạm đến một mảng mềm mại của Tống Thanh Vi, loại cảm giác này cũng không thể nói là chán ghét, mà là cảm thấy rất thẹn, không nên như thế. “Tống Thanh Vi, em buông ra, nếu em như vậy, xin vui lòng trở lại phòng mình ngủ!” Tống Thanh Nam hạ giọng uy hϊế͙p͙. “Chị, em sẽ không làm gì, em chỉ muốn ôm chị một cái, em vẫn luôn ảo tưởng ôm chị như thế này, chị để cho em ôm một chút được không? Coi như em chỉ là em gái bình thường của chị là được.” Tống Thanh Vi cầu xin nói, kỳ thật những chuyện xảy ra đêm nay đã sớm vượt qua mong muốn của cô, cô biết chính mình có chút vội vàng, nhưng cô thực sự không có biện pháp, cô hoàn toàn không thể khắc chế được. Nghe ngữ khí khẩn cầu hèn mọn kia của Tống Thanh Vi, tâm tình của Tống Thanh Nam liền mềm nhũn, nhưng nàng biết bản thân mình không thể mềm lòng, Tống Thanh Vi tuyệt đối là loại người được một tấc lại tiến thêm một thước, từng bước ép sát, giống như lần trước, chỉ cần thỏa hiệp sau này sẽ có vô số lần. “Buông!” Ngữ khí Tống Thanh Nam hơi uy hϊế͙p͙ nói. Tống Thanh Vi cũng không muốn buông ra, nhưng ngữ khí của Tống Thanh Nam làm cô không thể không buông, cô đi đến được bước này đã không phải là dễ, không thể vì bản thân mình quá mức nóng vội mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ được. Tống Thanh Vi buông ra xong, Tống Thanh Nam mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cảm thấy Tống Thanh Vi rất có tính xâm lược, nàng sợ hãi khuynh hướng xâm lược của Tống Thanh Vi. Tống Thanh Nam không thích người quá sắc bén, nàng thích người ôn thuận, giống như Niên Ấu Dư, nghĩ đên Niên Ấu Dư, trong lòng Tống Thanh Nam lại thở dài một trận. “Tỷ tỷ.” Tống Thanh Vi ở sau lưng Tống Thanh Nam lại nhẹ giọng hô, Tống Thanh Nam không nghe thấy cũng không có đáp lại, Tống Thanh Nam cứ cảm thấy quan hệ của các nàng hình như có chút biến hóa vi diệu, loại cảm giác này khiến cho Tống Thanh Nam không biết phải làm sao. “Tỷ tỷ…” Tống Thanh Vi cũng không hết hy vọng lại kêu lên, cô biết tỷ tỷ vẫn chưa ngủ, chỉ là giả vờ ngủ mà thôi. “Chuyện gì?” Bị Tống Thanh Vi kêu vô số lần tỷ tỷ xong, rốt cục Tống Thanh Nam cũng có chút không kềm chế được mà lên tiếng. Nghe được âm thanh đáp lại của Tống Thanh Nam, trong lòng Tống Thanh Vi lại có một tia sung sướиɠ. “Tỷ tỷ, em thích chị.” Tống Thanh Vi cực kỳ thận trọng nghiêm túc nói. “Chúng ta là chị em.” Cũng không phải là lần đầu tiên Tống Thanh Nam nghe Tống Thanh Vi thổ lộ với mình, nhưng là lúc này đây dù cảm giác có hơi khác trước đây, nhưng là Tống Thanh Nam vẫn dùng lý do cự tuyệt y như trước. “Chúng ta không có quan hệ huyết thống.” Tống Thanh Vi giống như đã sớm liệu đến lý do từ chối này, may mắn là cô và tỷ tỷ không phải chị em ruột, nếu không chỉ cần lấy lý do có quan hệ huyết thống kia, thực sự là trở ngại chân chính. “Nhưng là tôi chỉ có thể xem em như em gái mà thôi.” Tống Thanh Nam nói, nhiều nhất mình cũng chỉ có thể nhìn nhận Tống Thanh Vi là em gái mình. “Chị có thể xem em là em gái em cũng rất vui vẻ, bởi vì em chỉ sợ trong cảm nhận của chị, ngay cả người xa lạ em cũng không đáng, dù sao em cũng là người đào ra thân thế của chị, hẳn sẽ làm cho chị thực tức giận. Không phải em cố ý muốn đả thương chị, bởi vì em chỉ muốn có quan hệ thân mật hơn cả mức chị em, chỉ có đánh vỡ được mối quan hệ kia mới có thế, là em quá ích kỷ, cũng quá có lòng tham…” Tống Thanh Vi giống như máy hát được mở sẳn, luôn luôn nói ra hết. Lúc ban đầu quả thật Tống Thanh Nam có hận Tống Thanh Vi, vì cô khiến cho hạnh phúc trở nên vỡ nát, người được yêu thương sủng ái như nàng lại biến thành một tồn tại đáng xấu hổ, bất luận là ai cũng không thể chấp nhận được sự thật như vậy. Nhưng sự thật chính là sự thật, ngoài chuyện chấp nhận sự thật, Tống Thanh Nam cũng không có cách gì, Tống Thanh Vi mới là con gái chân chính của ba ba, tất cả những gì nàng có được đều là của cô, cô muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình cũng là hợp lý thôi, cho nên dần dần, nàng không còn hận Tống Thanh Vi như trước nữa. Đương nhiên, chuyện nàng ghét nhất chính là Tống Thanh Vi cứ lấy chuyện của Ấu Dư ra uy hϊế͙p͙ nàng, tuy rằng nàng biết căn bản là nàng và Ấu Dư không có khả năng, vì Ấu Dư căn bản không buông được Ninh Dĩ Tầm, nhưng là bị ép buộc giữ khoảng cách vẫn là luôn có vài điểm không tình nguyện. “Đều đã qua rồi, chỉ là tôi không thích em làm những chuyện quá đáng với Ấu Dư.” Tống Thanh Nam nhẹ nhàng nói, nàng không có thói quen hận một ai đó, tuy rằng Tống Thanh Vi vẫn có nhiều chỗ đáng giận, nhưng cũng không đến mức cực kỳ tức giận. Kỳ thật ngẫu nhiên, nàng cũng sẽ cảm thấy Tống Thanh Vi có một số điểm đáng yêu, đương nhiên chỉ là ngẫu nhiên thôi. “Tỷ tỷ, một lòng em đều để trêи người chị, chị không để tâm lên người cô ấy, em mới lười quan tâm cô ấy, lần trước chị tức giận xong, em vốn không sai người theo dõi cô ấy nữa, em thực sự rất nghe lời chị.” Tống Thanh Vi tranh thủ tranh công nói, cô quả thật không phái người đi theo Niên Ấu Dư, bất quá chỉ là chú ý một chút tin tức của Ninh Dĩ Tầm mà thôi, từ sau khi hai người chia tay, Ninh Dĩ Tầm cũng không có quen lại bạn gái cũ là Hàn Hân, biểu hiện rõ ràng như vậy, hiển nhiên là chuẩn bị vì Niên Ấu Dư rồi, trong lòng Tống Thanh Vi có dự cảm, sau đêm biểu diễn, Ninh Dĩ Tầm và Niên Ấu Dư chắc chắn là hợp lại. Tống Thanh Vi đương nhiên là ngóng trông các nàng hợp lại, vậy tỷ tỷ sẽ không quan hệ đến nữa, tỷ tỷ sẽ mở cửa lòng mình ra. Sự thật chứng minh, Tống Thanh Vi nhìn chuyện này quả thật chuẩn, quả nhiên sau buổi Liveshow không bao lâu, Niên Ấu Dư liền điện thoại cho Tống Thanh Nam. “Thanh Nam tỷ tỷ, em với Ninh Dĩ Tầm hợp lại rồi.” Trong điện thoại, âm thanh Niên Ấu Dư không che dấu được vui sướиɠ, cái loại vui sướиɠ cùng ngọt ngào này hận không thể chia xẻ với người thân bên cạnh mình. Chỉ là nàng ảm đạm đau lòng, Thanh Nam tỷ tỷ vẫn lo lắng vì nàng, bây giờ nói cho Tống Thanh Nam biết, cũng là vì muốn để Tống Thanh Nam không lo lắng cho nàng nữa. Kỳ thật Niên Ấu Dư vẫn cảm thấy tình cảm của chị em nhà Tống Thanh Nam cũng vượt mức tình cảm chị em thông thường, thật giống như tình cảm yêu thích của nàng với Dĩ Tầm. “Vậy được rồi, Ấu Dư có thể vui vẻ như vậy, chị cũng thực vui vẻ.” Tâm tình Tống Thanh Nam phức tạp nói, nàng có chút vui mừng thay cho Niên Ấu Dư, đã lâu lắm rồi chưa thấy được Ấu Dư vui vẻ đến như vậy, lại có chút cô đơn, cô gái mình nhìn từ nhỏ đến lớn, rốt cục vẫn thuộc về người khác. “Chị ấy giống như mặt trời của em vậy, chỉ cần nhìn em một cái, tất cả đều có cảm giác như trời nắng, bây giờ em rất hạnh phúc, nhưng cũng có chút bất an, sợ đây chỉ là một giấc mộng.” Niên Ấu Dư nói xong, mỗi lúc cảm thấy rất hạnh phúc, lại ngay lập tức cảm thấy không đúng lắm, mỗi lần như vậy nàng đều vụng trộm nhéo mình một cái, đôi khi nghĩ lại đều cảm thấy mình quá ngốc. “Ấu Dư nhất định có thể hạnh phúc.” Tống Thanh Nam mỉm cười nói, lúc nàng nói ra những lời này, hình như tâm trạng lại bình thường trở lại, đột nhiên có thể lý giải được câu nói kia, nếu em vui vẻ, đó là trời nắng. “Uhm, Thanh Nam tỷ tỷ nhất định cũng phải hạnh phúc.” Niên Ấu Dư từ tận đáy lòng nói. “Sẽ.” Tống Thanh Nam gật đầu, nàng nhìn ra ngoài cửa số, Tống Thanh Vi đang phơi nắng dưới bãi cỏ, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống gương mặt trắng nõn của cô, cô mỉm cười đưa tay ngoắc nàng, nàng cảm thấy trêи người Tống Thanh Vi có cảm giác lo lắng, nháy mắt đều tan biến, khiến nàng không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó tắt điện thoại, đi đến chỗ Tống Thanh Vi. “Tỷ tỷ muốn phơi nắng với em không? Mùa đông phơi nắng rất thoải mái.” Tống Thanh Vi hỏi Tống Thanh Nam, mùa hè phơi nắng sẽ làm tổn thương làn da, cho nên cô chọn phơi nắng vào mùa đông, đơn giản là Tống Thanh Nam nói trong lúc vô tình, làn da của cô quá trắng, một chút huyết sắc sinh khí đều không có, nên phơi nắng nhiều một chút mới tốt. Cho nên hiện tại mỗi ngày Tống Thanh Vi đều dành một chút thời gian để phơi nắng, nhưng thể chất của cô thực sự là không bắt nắng, nên thực sự không có hiệu quả quá rõ ràng, cô thấy tỷ tỷ đang luyện đàn tiếp điện thoại, cho nên mới nhanh chóng ngoắc ngoắc tỷ tỷ. Tống Thanh Nam cảm giác giờ phút này trong lòng nàng trống trơn, không biết làm gì, cho nên khi Tống Thanh Vi kéo, nàng cũng không có từ chối, mặc cho Tống Thanh Vi kéo nàng ra ngoài. Đại khái là Tống Thanh Vi vừa mới phơi nắng xong, bàn tay luôn lạnh như băng của cô giờ phút này lại có chút ấm áp khó có được. Tống Thanh Vi đi đến phía trước, cầm tay Tống Thanh Nam, thấy Tống Thanh Nam không có rút lại, liền đem ngón tay Tống Thanh Nam gắt gao nắm lại trong lòng bàn tay. Tống Thanh Nam nhìn Tống Thanh Vi một cái, cảm thấy Tống Thanh Vi thật đúng là có tinh thần bám riết không buông, mọi lúc luôn là thích chiếm tiện nghi người khác, khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Tống Thanh Vi thấy Tống Thanh Nam nhìn về phía mình, liền lộ ra nụ cười sán lạng vui vẻ, ngũ quan của cô xinh xắn, đã có thêm chút huyết khí, thật sự rất kinh diễm, lần đầu tiên, Tống Thanh Nam cảm thấy Tống Thanh Vi cũng đẹp không thua gì Niên Ấu Dư.