Ninh Dĩ Tầm nắm Niên Ấu Dư không biết chạy bao lâu, đến lúc dừng lại ở một góc phố đã có chút thở hổn hển, nhưng là cô vẫn nắm chặt tay Niên Ấu Dư như trước không buông. Cô nhìn Niên Ấu Dư, lúc bốn mắt hai người giao nhau, liền không tự giác nở nụ cười, cô cảm thấy bản thân mình có chút điên cuồng, giống như trở lại tuổi nổi loạn. Niên Ấu Dư cũng nở nụ cười, cảm giác ngọt ngào khi cùng một chỗ với Ninh Dĩ Tầm đã trở lại, cảm giác hạnh phúc lại đến đột nhiên như vậy khiến Niên Ấu Dư cũng gắt gao nắm tay Ninh Dĩ Tầm, cảm giác được lòng bàn tay mình truyền đến độ ấm, mới có một chút cảm giác chân thật. “Dĩ Tầm…..” Niên Ấu Dư có rất nhiều điều muốn hỏi Ninh Dĩ Tầm, nhưng lời đến bên miệng cũng chỉ trở thành tên của Ninh Dĩ Tầm. “Cái gì cũng đừng nói, em để cho chị ôm em trước đã.” Ninh Dĩ Tầm nói xong liền đem Niên Ấu Dư ôm vào lòng, cô cảm giác mình đã mất đi Niên Ấu Dư rất lâu rất lâu, ôm Niên Ấu Dư, cô mới có cảm giác được thế nào là mất đi rồi có lại, loại vui sướиɠ này không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt được, cô chỉ biết mình đã ôm được Niên Ấu Dư, sẽ không mất đi nữa. Niên Ấu Dư bị Ninh Dĩ Tầm ôm vào trong lòng, nàng đem mặt dựa vào vai Ninh Dĩ Tầm, nghe hơi thở trêи người Ninh Dĩ Tầm khiến nàng mê muội, giống như tất cả ưu thương đều đã qua đi, miệng vết thương trong nháy mắt liền khép lại, Ninh Dĩ Tầm là lưỡi dao sắc bén nhất, cũng là thần dược tốt nhất, chỉ có Ninh Dĩ Tầm, mới là điều đặc biệt nhất trong lòng nàng. Niên Ấu Dư kiềm lòng không được ôm lại thắt lưng Ninh Dĩ Tầm, để cho bản thân mình càng gần Ninh Dĩ Tầm hơn. “Em biết không, tôi sợ em không đến, tôi cũng không biết nếu vạn nhất em không đến, tôi nên làm cái gì mới tốt?” Ninh Dĩ Tầm nhẹ giọng nói bên tai Niên Ấu Dư. “Những lời ở buổi biểu diễn là chị nói với em sao?” Niên Ấu Dư là người cực kỳ cẩn thận, nàng không cho phép bất cứ chuyện gì sai khả năng, nàng phải xác định được những lời Ninh Dĩ Tầm có phải là thật sự nói với chính nàng không, như vậy nàng mới an tâm được. “Chẳng lẽ đến bây giờ em còn không hiểu được lòng chị sao?” Ninh Dĩ Tầm hỏi ngược lại. “Em không biết, em vẫn có cảm giác có chút bất an.” Niên Ấu Dư không xác định nói, nàng vẫn thực sự không có cảm giác an toàn. “Vậy hiện tại chị cực kỳ trân trọng nói cho em biết, người chị yêu bây giờ là em, sau khi em chia tay với chị xong, chị cũng không có cùng Hàn Hân một chỗ.” Ninh Dĩ Tầm nhìn Niên Ấu Dư nghiêm túc nói. Niên Ấu Dư nghe được Ninh Dĩ Tầm nói không cùng Hàn Hân ở chung một chỗ, cảm giác có chút không thể tin nhìn Ninh Dĩ Tầm, trong lòng lại cực kỳ vui sướиɠ. “Ngày mai em liền chia tay với Tống Thanh Nam.” Ninh Dĩ Tầm nhớ đến Tống Thanh Nam không tự chủ được nhíu mày. Niên Ấu Dư dùng một bàn tay xoa mặt Ninh Dĩ Tầm. “Em cũng không cùng một chỗ với chị ấy.” Niên Ấu Dư lại đem mặt tựa vào Ninh Dĩ Tầm nhẹ giọng nói, Ninh Dĩ Tầm không có cùng một chỗ với Hàn Hân cảm giác thật tốt, nàng cảm thấy hôm nay mình nhận được rất nhiều kinh hỉ. “Những lời em nói ngày đó đều là gạt chị?” Ninh Dĩ Tầm vui sướиɠ hỏi, từ lúc chia tay đến bây giờ, cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu giấm, bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy chua đây. “Uhm, khi đó ghen tị rất khổ sở, có chút không khống chế được mình, nói những lời quá đáng, thực xin lỗi.” Niên Ấu Dư giải thích với Ninh Dĩ Tầm, kỳ thật sau đó nàng rất hối hận, sau này mặc kệ là tình huống gì, cũng sẽ không nói những lời tổn thương đến Ninh Dĩ Tầm. “Em cũng không biết chị khổ sở bao nhiêu, ghen tị Tống Thanh Nam bao nhiêu, chị ta vừa xinh đẹp, vừa có khí chất lại vừa có tiền!” Ninh Dĩ Tầm nghĩ đến tự mình uống giấm chua nhiều như vậy, nếu không phải là Tống Thanh Nam, Ninh Dĩ Tầm nghĩ bản thân mình sẽ ít ghen tị đi một chút. “Em không thiếu xinh đẹp, không thiếu tiền cũng không thiếu khí chất, chỉ thiếu mình Ninh Dĩ Tầm.” Niên Ấu Dư cười nói, thì ra cũng có lúc Ninh Dĩ Tầm không tự tin, nàng nghĩ đến Ninh Dĩ Tầm phải thực tự tin về dung mạo của mình mới đúng, hướng về giá trị nhan sắc của Ninh Dĩ Tầm, fan có thể xếp hàng dài như Vạn Lý Trường Thành, được mọi người công nhận nhan sắc lại không tự tin về khoảng nhan sắc đúng là có vấn đề đi. Ninh Dĩ Tầm nghe vậy nở nụ cười, hiếm thấy Niên Ấu Dư nói lời kiêu ngạo như vậy, nghe vào tai lại ngọt ngào muốn chết, quả nhiên Niên Ấu Dư có kỹ năng tán tỉnh thượng thừa mà. Ninh Dĩ Tầm lại ôm Niên Ấu Dư chặt hơn nữa, cô cảm thấy hôm nay đại khái là sẽ vui vẻ đến mức mất ngủ. “Chị là người của công chúng, lỡ như bị nhận ra thì không tốt lắm, chúng ta nên tìm một chỗ trước…..” Đến bây giờ Niên Ấu Dư mới ý thức được nàng và Ninh Dĩ Tầm ôm ở ngoài đường như vậy là rất nguy hiểm, lỡ như bị người chụp ảnh lại sẽ không tốt lắm. “Đột nhiên thực chán ghét thân phận của mình.” Ninh Dĩ Tầm buồn bực nói, bất quá cô cũng sợ bị chụp được, không chỉ có bản thân mình phiền toái, mà cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Niên Ấu Dư, ai bảo mình lại từng là mẹ kế của nàng đây? “Không sao, em không để ý những chuyện này. Nhà của em ở gần đây, đi đến đó có được không?” Niên Ấu Dư thực am hiểu ý người nói. “Uhm.” Giờ phút này Ninh Dĩ Tầm đặc biệt muốn cùng Niên Ấu Dư một chỗ, đi đến chỗ gần đây tất nhiên là không có gì tốt hơn rồi. Vì thế Ninh Dĩ Tầm lại nắm tay Niên Ấu Dư, mười ngón tay tương khấu, cùng Niên Ấu Dư về nhà của nàng trước. Tuy rằng Niên Ấu Dư không có ở đây, nhưng định kỳ vẫn cho người đến dọn dẹp, phòng ốc giữ gìn vô cùng sạch sẽ, nên lúc nào cũng có thể đến đây. Hai người vào cửa, cửa vừa đóng xong, lại liền gắt gao ôm nhau, thân thể thϊế͙p͙ hợp vô phùng, cảm giác được độ ấm nóng rực trêи người đối phương, cơ hồ muốn đem bản thân mình làm phỏng. Cánh môi lại càng ngày càng gần, thϊế͙p͙ hợp cùng một chỗ, ban đầu là ôn nhu, từ từ lại hóa thành cuồng nhiệt, như là muốn đem tình cảm vài tháng nay truyền lại cho đối phương, đến mức hít thở không thông mới tách nhau ra, không tách ra bao lâu, nhìn đối phương lại nhịn không được mà hôn tiếp. Tâm ý tương thông kìm lòng không được là cảm giác tuyệt vời như vậy, giờ phút này các nàng chỉ muốn thân mật với đối phương, thân mật như vậy vĩnh viễn cũng không đủ, nhiệt độ lại càng nóng hơn, đến mức như sôi trào. Đúng lúc này, di động Niên Ấu Dư vang lên, khiến cho Niên Ấu Dư có chút ý loạn tình mê kéo về một tia lý trí. Trong lòng Niên Ấu Dư có dự cảm, sẽ là điện thoại của ba ba nàng, cho nên nàng không thể không tìm điện thoại, vừa thấy, quả nhiên là ba nàng gọi.” Khuya rồi, khi nào con trở về?” Niên Tông Hán chờ hơn hai tiếng, hắn luôn chờ con gái về, nhưng cũng cố đợi đến 12 giờ mới gọi điện thoại. Tuy rằng Niên Ấu Dư nhận điện thoại, nhưng động tác Ninh Dĩ Tầm lại không có ngừng, còn cảm thấy bất mãn khi giờ khắc này lại nhận điện thoại, cô hôn cằm Niên Ấu Dư, một tay lại vuốt ve ʍôиɠ Niên Ấu Dư, sau đó từ ʍôиɠ lần lên đùi, chậm rãi vuốt lấy. Niên Ấu Dư vẫn còn là xử nữ nên rất thẹn thùng, thân thể cũng rất mẫn cảm, làm sao chịu được kϊƈɦ thích như vậy, Niên Ấu Dư cảm thấy hơi thở của mình sắp không xong, thực sự là bất kính, nên mới nhanh chóng bình ổn tâm tình, Ninh Dĩ Tầm như vậy, nàng căn bản không thể nói chuyện được, Niên Ấu Dư đành phải đè lại bàn tay hạnh kiểm xấu của Ninh Dĩ Tầm, không để cô tiếp tục làm chuyện xấu. “Ba ba, có lẽ hôm nay con sẽ không về nhà.” Lần đầu tiên qua đêm bên ngoài Niên Ấu Dư lại có thể nói thành thực và ngữ khí cũng cực kỳ bình thản như thế. Ninh Dĩ Tầm vừa nghe là Niên Tông Hán, cũng không dám táy máy chân tay, bất quá vẫn là gắt gao ôm Niên Ấu Dư, không có buông ra. Con gái qua đêm bên ngoài, nội tâm người làm ba tất nhiên là hỏng mất, mặc dù hắn biết con gái luôn có chừng mực, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Kỳ thật điều lo lắng nhất trong lòng hắn là con gái đang ở cùng ai, mà thực tế, hắn cũng hỏi ra miệng. “Bây giờ con đang ở cùng ai?” Ngữ khí Niên Tông Hán có chút ngưng trọng hỏi, hắn cũng không quên, con gái mình không đi dự tiệc với mình, mà đi đến buổi biểu diễn của Ninh Dĩ Tầm, bây giờ còn định qua đêm ở bên ngoài, khiến cho Niên Tông Hán có dự cảm xấu. “Có lẽ ba ba đã đoán được một chút, bây giờ con cùng Ninh Dĩ Tầm một chỗ, sau này cũng sẽ ở cùng một chỗ.” Niên Ấu Dư lại nói rất rõ ràng, trực tiếp thừa nhận chuyện mình và Ninh Dĩ Tầm đang ở cùng một chỗ, nàng cho rằng, trong lòng ba ba đã có nhận thức trước, hẳn là dễ dàng chấp nhận hơn một chút. Niên Tông Hán nghe con gái thừa nhận rõ ràng như vậy, quả nhiên là dự cảm xấu trở thành sự thật, ngay cả dấu cũng không muốn, xem ra là quyết tâm ở cùng một chỗ với Ninh Dĩ Tầm, quả thật giống như bị Ninh Dĩ Tầm hạ cổ vậy, nghĩ đến con gái bây giờ đang ở cùng với Ninh Dĩ Tầm, nội tâm Niên Tống Hán lại đầy u ám, cảm xúc xuống thấp đến cực điểm. “Bây giờ con trở về nhà liền, phải trở về!” Thái độ Niên Tông Hán cực kỳ cường ngạnh nói, hắn rất ít khi tỏ ra thái độ cường ngạnh như vậy. Trong chuyện Niên Ấu Dư và Ninh Dĩ Tầm, Niên Tông Hán cũng quyết tâm không cho hai người cùng một chỗ, chuyện các nàng nếu bị truyền ra ngoài, mặt mũi cha mẹ hai người còn để được ở đâu nữa. “Khuya rồi, ba ba ngủ sớm một chút, chuyện của con ngày mai về nhà lại nói sau?” Niên Ấu Dư hiển nhiên không bị thái độ cường ngạnh của ba ba uy hϊế͙p͙ đến, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói. “Niên Ấu Dư!” Lần đầu tiên Niên Tông Hán kêu cả tên lẫn họ Niên Ấu Dư ra như vậy, Niên Tông Hán hiện tại muốn tức chết, cảm giác giờ phút này như đang đánh vào không khí, căn bản đều không mang lại chút hiệu quả nào. Trêи thực tế, Niên Tông Hán hiểu rất rõ con gái mình, rất có chủ kiến, có chủ kiến khiến người khác bớt lo, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là nàng không dễ dàng bị người khác ảnh hưởng. “Ba ba, ngủ ngon!” Niên Ấu Dư tắt điện thoại, nàng cảm thấy điện thoại quả là phát minh vĩ đại, đặc biệt là lúc ý kiến không đồng nhất, không cần phải đối mặt cũng có thể truyền tải, hơn nữa nàng cũng muốn để cho ba ba nàng có thời gian tiêu hóa, tuy rằng tạm thời chắc là không tiêu hóa được. Ninh Dĩ Tầm nghe Niên Ấu Dư nói chuyện điện thoại, mười phần đã đoán được tám chín phần, cô cực kỳ ngoài ý muốn, tính cách Niên Ấu Dư thoạt nhìn có vẻ mềm yếu, nhưng khi làm việc lại quyết đoán như vậy. Ngữ khí khi em ấy nói chuyện với ba ba lại kiên điịnh, lạnh nhạt tĩnh lặng như vậy, hoàn toàn không có nửa điểm nhượng bộ, loại khí tràng vô hình này áp bách cả không gian, bức đối phương không thể không nhượng bộ, trong nháy mắt đó, Ninh Dĩ Tầm cảm thấy Niên Ấu Dư thật sự cường đại. “Em ngả bài với ba ba thực sự không sao chứ?” Ninh Dĩ Tầm còn không biết Niên Tông Hán đã sớm biết quan hệ của cô với Niên Ấu Dư, cho nên giờ phút này cực kỳ lo lắng cho Niên Ấu Dư. “Chị sợ sao?” Niên Ấu Dư nhẹ giọng hỏi, nàng nghĩ ba ba nàng thấy tình huống không ổn, sẽ quay sang đối phó với Ninh Dĩ Tầm. “Không phải chỉ là comeout thôi sao, có cái gì phải sợ?” Ninh Dĩ Tầm căn bản là người không biết sợ là gì. Niên Ấu Dư nghe Ninh Dĩ Tầm có chút không tim không phổi nói, thật đúng là không lo Ninh Dĩ Tầm bị áp lực gì, Ninh Dĩ Tầm phản xạ có chút chậm, nói không hay chính là lợn chết không sợ nước sôi, nhưng mà vì thế mà đôi khi khuyết điểm lại biến thành ưu điểm.