Niệm nô kiều
Chương 4
CHƯƠNG 4
“Uy. . . . . . Ngươi buông a!”Tấn nhã xuất môn, không…chút nào lưu tình giãy ra khỏi ma trảo của Tễ Hồng Lẫm.
Hồng Lẫm dường như cũng đã sớm dự đoán được sẽ như thế, rõ ràng buông tay còn nói mát, “Tiểu Nhã, ngươi thật đúng là không thành thật! Mới vừa rồi còn thân thiết bảo ta ‘ Lẫm ca ca’, như thế nào chỉ chớp mắt liền trở mặt !”
Tấn nhã cười nhạt nói: “Hừ, vừa rồi là bởi vì ở trước mặt ba ba, phụ thân cho ngươi chút mặt mũi! Hiện tại tất sẽ không có!”
“Ha hả. . . . . . Tiểu Nhã, như vậy xem ra, ngươi đối với ta không phải vô tình sao?”Hồng Lẫm theo dõi hắn nhìn nhìn.
“Ngươi không cần xem ta như vậy!”Tấn Nhã chà xát cánh tay, da gà của hắn đều nổi lên, “Chúng ta hai người đều đã ra hẹn không phải sao?”
“Ra hẹn?”Hồng Lẫm lặp lại nói.
“Ngươi sao lại mau quên như vậy?”Tấn Nhã mau chóng chịu không nổi , “Chúng ta đâu có thật sự đi! Ba năm ta sẽ sắm hảo vai ‘ thái tử phi’ sẽ không cắm sừng ngươi, tuyệt đối không để cho ngươi và hoàng gia mất mặt!”
“!”Hồng Lẫm đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền hiểu được, hắn lộ ra một tia cười nhu hòa, sờ sờ tóc Tấn Nhã, “Tiểu Nhã rất giống Ngân di, thật là một người tốt!”
“Ngươi lại nói bậy !”Tấn nhã Nhìn nụ cười của hắn, cảm thấy hai má hơi hơi nóng lên, hắn không được tự nhiên cúi đầu nói.”Ai cũng biết, ta trừ bỏ ánh mắt, cái khác đều giống như cha ta! Ta và nương quả thực không thể có gì để so sánh!”
“Không có! Người không thể chỉ nhìn đến bề ngoài! Tinh tế thẩm thấu bên trong, mới có thể nhìn ra chân chính phẩm tính!”Hồng Lẫm không nhìn hắn, đi ra đằng sau nói.
“A?”Hắn như thế nào cảm thấy được ác ma thái tử trong lời nói còn có gì đó?
Hồng Lẫm xoay người, vẫn là biểu tình thường thấy, “Tiểu Nhã còn quá nhỏ, nói này đó còn quá sớm chút!”
“Sách!” Nói đến tuổi, Tấn Nhã sẽ nộ khí (tức giận), “Biết ta nhỏ tuổi còn lấy ta. . . . . .”
“Ha hả. . . . . . Đó là bởi vì ta chờ không kịp a!”Hồng Lẫm nửa đùa nửa thật nói, “Tiểu Nhã càng ngày càng xinh đẹp, ta sợ tương lai sẽ bị người khác cướp đi a!”
“Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái ngốc gì đó!” Khuôn mặt Tấn Nhã đã có thể cùng cà chua so sánh, ” Tiểu Tứ nhà ngươi mới gọi là xinh đẹp! Ta cùng hắn so ra còn kém hơn!”Hắn nói đúng là sự thật, năm đó lần đầu tiên mắt nhìn đến Tiểu Tứ, cả người đều ngây ngốc! Nếu không phải tận mắt đến, đánh chết hắn cũng không tin tưởng trên thế giới sẽ có người bộ dạng xinh đẹp như vậy!
“Tiểu Tứ a. . . . . .”Hồng Lẫm để ý đầu của mình, bỗng nhiên toát ra một câu, “Tiểu nhã, ngươi đối với người nhà của ta có ý kiến gì không?”
“A?”Tấn Nhã không biết hắn hỏi cái này để làm gì, “Hoàn hảo, chính là. . . . . . Bọn họ có điểm. . . . . . Ân. . . . . . Kỳ quái. . . . . .”
Hồng Lẫm nghe vậy liền tiếp tục hỏi: “Như vậy ngươi thích bọn họ sao?” Điểm này rất trọng yếu.
“Này. . . . . . Chờ chúng ta để về sau sống chung nói không chừng sẽ thích. . . . . .”Tấn Nhã né tránh nói, nói thật, hắn đối người nhà này đều có điểm đau đầu!
Đáp án của hắn đổi lấy chính là một cái nhìn thật sâu của thái tử, “Bọn họ là người nhà tối trọng yếu của ta, ta hy vọng ngươi có thể thích bọn họ, cũng cùng bọn họ ở chung hòa thuận! Ba ba của ta ở trước mặt ngươi không xưng ‘ trẫm’, mà xưng ‘ ta’, thuyết minh bọn họ đã đem ngươi làm người trong nhà mà đối đãi! Hy vọng ngươi cũng có thể như thế. . . . . . Dù sao chúng ta còn có ba năm thời gian phải ở chung không phải sao?”
Hồi tưởng lại lúc ấy hoàng đế một nhà gây cho hắn thực “ngoài ý muốn”, khóe miệng Tấn Nhã không khỏi nổi lên ý cười, “Ta thật ra chưa bao giờ nghĩ tới có hòang gia nào như vậy !”
Nhìn hắn cười, biểu tình Hồng Lẫm cũng trầm tĩnh lại, ôm lên vai Tấn Nhã, “Cho nên nói ngươi không cần lo lắng vẫn đề cùng bọn họ ở chung! Này còn muốn cùng bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa của ba ba. . . . . . Chúng ta đi trước chuẩn bị thưởng thức!”
“Di?”Tấn Nhã còn tưởng rằng vừa rồi bọn họ nói giỡn. . . . . .”Ba ba thật sự muốn đích thân xuống bếp?”
“Lừa ngươi gì chứ?”Hồng Lẫm chỉ biết hắn kinh ngạc, “Ba ba của ta thường thường nấu cơm phụ thân vui vẻ! Có thể nói làm không biết mệt a!”
“. . . . . .”Bọn họ một nhà quả nhiên không bình thường a! ! ! ! !
.
.
.
.
.
Trải qua mấy tháng ở chung, Tấn Nhã xem như chân chính mở rộng tầm mắt. Hoàng đế sợ vợ, chủ nhà lại là hoàng hậu, thích chỉnh các hoàng tử. . . . . . Đám người kia thật đúng là “vật họp theo loài”. A! Bất quá tổng thể mà nói, bọn họ tuy rằng kỳ quái, nhưng mỗi người đều có mị lực độc đáo của riêng mình, làm cho người ta không thể bỏ qua, càng làm cho người ta cảm thấy khó có được chính là hoàng gia phụ tử từ hiếu, quan hệ hòa thuận, không có cái gì tranh quyền đoạt lợi, cũng không có chuyện con giết cha, đệ giết huynh tồn tại!
Tấn Nhã cùng bọn họ ở chung coi như thống khoái, đương nhiên trong đó không tính đến tên ác ma Tễ Hồng Lẫm! Này ma quỷ, thường xuyên đem Tấn Nhã kéo đến nơi đông người, ngạnh bức hắn gọi một tiếng “Lẫm ca ca”, sau đó nhìn Tấn Nhã mặt không cam lòng thì cười cả buổi. . . . . . Hắn quả thực khinh người quá đáng! ! ! Nhưng thời điểm này, “ăn nhờ ở đậu” Tấn Nhã cũng không khỏi cố nén xuống dưới. . . . . .
Gần đây vài ngày, Tấn Nhã phát giác có chút kỳ quái, ác ma thái tử kia đến trêu chọc hắn thời gian dường như ít hơn. Trước kia thái tử cơ hồ lúc nào cũng khắc khắc đem mình mang theo trên người, mà mấy ngày nay, thái tử sáng sớm sẽ không có bóng người, buổi tối cũng là đêm hôm khuya khoắt mới trở về, một ngày gặp mặt số lần mười cái ngón tay còn chưa đến! Hắn là làm sao vậy? Chẳng lẽ ác ma thái tử thay đổi chú ý tính toán phóng chính mình trở về? Hay là. . . . . . Hắn có người khác? Ôm mối nghi hoặc như vậy, Tấn Nhã quyết định hôm nay tự mình đi thư phòng thái tử tìm tòi đến tột cùng! (chồng mới bận tí mà vợ đã lo ngoại tình òi =))))))))
Từ mấy tháng trước, trong hoàng cung cơ bản nhất định có mấy cái đường Tấn Nhã vẫn là nhớ rõ chỗ! Hắn chính là một mình một người đi đến thư phòng thái tử, trên đường, chợt nghe trong rừng bên cạnh truyền ra “lả tả bá” thanh âm luyện kiếm. Hắn trong đầu đương nhiên hiện ra một cái dấu chấm hỏi, là ai ở trong này luyện kiếm? Bởi lòng hiếu kỳ, Tấn Nhã chuyển hướng trong rừng đi đến. . . . . .
Trong rừng, bạch y thiếu niên cầm trong tay trường kiếm, xuyên qua ở trong rừng múa kiếm. Mỗi chiêu thức đều rất có tư thế, vừa thấy liền biết hắn võ nghệ bất phàm. Hắn sử dụng kiếm khi tản mát ra kiếm khí lại kéo quanh mình cả hướng đi của dòng khí, lá cây, phong trần đều theo trường kiếm hắn vũ động(múa) . Người này không phải người nào khác, đúng là tam đệ của Tễ Hồng Lẫm – Tễ Tường Phong!
“Ba!” Tấn Nhã ở thời điểm xem chăm chú, sau lui bước một bước, giẫm lên một đoạn nhánh cây.
Một tiếng này đủ để cho Tễ Tường Phong chú ý tới hắn. Chỉ thấy hắn thu hồi trường kiếm, chạy đến bên cạnh Tấn Nhã hỏi: “Nhã ca ca, ngươi sao lại ở chỗ này? Đại ca bất hòa với ngươi sao?”
Tấn Nhã cảm thấy được dường như. . . . . . có điểm kỳ quái, “Ta là tính toán đi thư phòng tìm hắn. . . . . . Trên đường nghe được thanh âm, cho nên mới nhìn xem. . . . . . Không nghĩ tới là ngươi. . . . . . Tường Phong.”
“Như vậy a. . . . . .”Tễ Tường Phong nở nụ cười, chính là khuôn mặt tươi cười kia làm cho Tấn Nhã cảm thấy có chút khổ sở.
“A! Đúng rồi!” Hắn biết làm sao kỳ quái , “Vũ Thần đâu? Các ngươi không ở cùng một chỗ sao?” Trong ấn tượng của hắn, song bào thai luôn cùng một chỗ, chưa từng tách ra!
“Hắn đi ra ngoài!” Tường Phong cười khổ nói, “Đi thượng thư phủ!”
“Ngươi không cùng hắn cùng đi?” Đây chính là chuyện lạ nhất a!
Tễ Tường Phong lại khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có gì, chúng ta một ngày nào đó sẽ phải tách ra tự mình thành thân. . . . . . Hiện giờ chẳng qua là cái mở đầu mà thôi. . . . . .”
“Mở đầu?” Tấn Nhã không có nhận thấy được chỗ khác thường của Tường Phong, tiếp tục đoán nói, “Chẳng lẽ. . . . . . Vũ Thần hắn có người trong lòng?”Không phải đâu? Như vậy là đã tìm được người phù hợp sao?
Tường Phong nghĩ tới cái gì, khẽ mỉm cười nói, “Đúng vậy, thiên kim tiểu thư nhà Thượng Thư đại nhân! Ôn nhu đoan trang, uyển chuyển động lòng người, tính tình cùng cha ta còn tương tự vài phần! Thần dường như thực thích nàng. . . . . .”
Tấn Nhã thấy hắn ngữ khí miêu tả như vậy, không khỏi hỏi: “Thần có ý trung nhân, ngươi giống như rất không vui vẻ a!”
“!” Tường Phong bởi vì lời nói của hắn mà toàn thân ngẩn ra, lập tức rất nhanh liền phản bác nói, “Không phải! Không phải như thế. . . . . . Ta chỉ là có điểm không quen mà thôi. . . . . . Nhã ca ca không cần hiểu sai . . . . . .”
“Ta. . . . . .”Hắn cái gì cũng không nghĩ a!
“Ta còn có việc, đi trước! Đại ca ở thư phòng, ngươi nhanh đi tìm hắn đi!” Tường Phong không để cho Tấn Nhã thời gian giải thích, vội vội vàng vàng bước đi !
Tấn Nhã bị lưu lại tâm sinh nghi, hắn sao lại như thế. . . . . . Hắn vừa nghĩ vừa hướng thư phòng đi đến. . . . . . Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
138 chương
147 chương
31 chương
69 chương
154 chương
75 chương
62 chương