Còn Tần Mộ Sở trong sân bay gặp những đồng nghiệp khác, cũng ngẩn người một lúc. Cô không ngờ, Trình Huyên Oánh cũng đi chung. Không, thật ra, đáng ra cô phải sớm biết được chứ! Không biết có phải mình bị ảo giác không, trong một thoáng, cô có cảm giác Trình Huyên Oánh nhìn cô với ánh mắt đầy địch ý. Nhưng ánh mắt đó, chỉ xuất hiện có 1 giây mà thôi, thế nên, khiến Tần Mộ Sở cảm thấy mình bị ảo giác. Nhưng mà, có địch ý cũng là chuyện thường thôi! Quan hệ người cũ với người mới, nhìn chung cũng không thiện cảm, đổi lại là cô, cô cũng sẽ không vui thôi! Sự giác ngộ như vậy, Tần Mộ Sở vẫn có một chút. - Bác sĩ Tần, sao cô cũng đến đây vậy? Trình Huyên Oánh cười hỏi. - Tôi kêu cô ta đến đó. Lâu Tư Trầm hai chân bắt chéo, ngồi trên ghế sofa, cúi đầu xuống, đọc tờ báo đang cầm trên tay. Trình Huyên Oánh quay người lại, không hiểu nhìn về phía Lâu Tư Trầm. Lâu Tư Trầm vẫn không ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm giải thích một câu: - Trong tay có một số hồ sơ gấp cần được xử lý, nên kêu cô ta đến đây. Quả không sai mà! Hắn kêu mình đến để làm việc vặt cho hắn. Tần Mộ Sở nhìn Trình Huyên Oánh ngượng ngùng cười một cái, kiếm một chỗ cách xa bọn họ ngồi xuống. Giữ khoảng cách, là kế sách hay nhất. Còn về phía Lâu Tư Trầm đang lo đọc báo, trong lúc đó, nét mặt khác là u ám. Tần Mộ Sở nhờ phước của họ, mà được hưởng thụ khoang tàu hạng nhất. Sau khi cất cánh, lúc thấy phía trước có cặp đôi đang ngồi, cô lại buồn rầu. Cắn cắn môi, miễn cưỡng mặt dày ngồi vào hàng ghế của mình. Còn ở phía trước, không phải người nào khác, chính là Lâu Tư Trầm, Trình Huyên Oánh. Lúc đó, thấy hai người quấn quít với nhau nói gì đó, mức độ than mật như vậy, cũng sắp mặt chạm mặt luôn rồi. Không biết tại sao, Tần Mộ Sở nhìn thấy cảnh này, lại thấy ngứa mắt! Cô vội quay mặt đi chỗ khác, vờ như đang nhìn ra cửa sổ. Một lúc lâu, lại vang lên giọng cười chói tai của Trình Huyên Oánh, cô rất muốn bản thân mình phớt lờ đi, nhưng đành bất lực, tiếng cười đó đã lọt vào tai của cô, đi thẳng vào trong tim của cô luôn rồi. Một tiếng một tiếng, vừa chua vừa chói tai, như xuyên thẳng vào tim cô, một cách rõ ràng. Thật ra giọng điệu của Trình Huyên Oánh không hề lớn, thậm chí có thể nói là rất nhỏ, nhưng cô lại nghe được, nghe rất rõ ràng và chân thật nữa chứ. Tần Mộ Sở không kiềm được suy nghĩ, người đàn ông đó rốt cuộc đang nói chuyện cười gì với cô ta, sao lại khiến cô ta vui vẻ như vậy chứ? Nhưng theo như trong suy nghĩ của Tần Mộ Sở, người đàn ông này không bao giờ nói những lời ngon ngọt để dỗ dành con gái. Có lẽ, con người cũng sẽ thay đổi thôi! Chỉ là, người hay đổi hắn, không phải là mình thôi! Lúc đó Tần Mộ Sở cảm thấy lồng ngực đau nhói, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ép bản thân mình phải chìm vào giấc ngủ. Ngủ rồi, thì cái gì cũng không biết. Như vậy, tốt hơn! Máy bay bay vào trong đám mây, khoang hạng nhất yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được vài tiếng lật báo nhẹ nhàng thôi. Chắc vì lý do quá mệt mỏi, nên những bác sĩ xung quanh đã đi vào giấc ngủ rồi, chỉ có Lâu Tư Trầm vẫn còn giữ sự tỉnh táo của hắn. Đó giờ hắn không quen ngủ ở nơi công cộng. Cuối mắt, đọc tờ tạp chí trong tay,thì nghe thấy tiếng động ở phía sau, theo thói quen hắn sẽ nhìn về phía sau, chau mày lại. Thấy Tần Mộ Sở đang ngủ rất ngon trên ghế, lúc đó chắc là vù thấy lạnh, đem thân hình nhỏ nhắn của mình cuộn lại, đôi tay thì ôm lấy hai vai của mình, có lẽ đang tự sưởi ấm cho bản thân. Còn cái mền của cô, đã bị cô ngồi đè lên rồi, nhưng lại không hay biết! Lâu Tư Trầm chau mày. Người đàn bà ngốc nghếch! Hắn đưa tay, nhấn vào nút gọi nhân viên ở phía trên. Rất nhanh, tiếp viên hàng không, mang theo nụ cười, đi đến chỗ hắn, lễ phép nhẹ giọng hỏi hắn: - Chào anh, cho hỏi anh cần gì vậy? Lâu Tư Trầm đưa mền của mình cho tiếp viên. - Phiền cô đắp chăn dùm cho cô gái ngồi phía sau, cảm ơn! Tiếp viên nghe xong, ngẩn người ra một lúc, sau đó, cười lại. - Vâng ạ. Lấy chăn từ tay hắn, đi nhẹ đến chỗ cô, giúp Mộ Sở đắp chăn lên người cô. Mộ Sở cảm thấy trên người mình có chút ấm áp, theo ý thức cô vuốt nhẹ cái chăn, quay người lại, sau đó, lại tiếp tục giấc ngủ say của mình. Lâu Tư Trầm không nói gì lại tiếp tục đọc tờ tạp chí trong tay, coi như lúc nãy không có chuyện gì xảy ra hết. Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh an toàn. Sau khi Tần Mộ Sở tỉnh dậy, thấy cái chăn trên người mình, liền thấy bất ngờ. Lúc đó, những nhân viên ở khoang hạng nhất cũng lần lượt đi xuống, tiếp viên đứng ở phía trước không xa đang ổn định hành khách, đem theo hành lý của mình đi qua đó, mỉm cười với cô ấy, cảm ơn nói: - Cảm ơn cô đưa tôi cái chăn. Tiếp viên mỉm cười. - Chăn này không phải của tôi. Tần Mộ Sở cứ tưởng mình cảm ơn nhầm người, nhưng lại nghe tiếp viên cười nói tiếp: Chăn này là của anh kia đưa cô đó.Hả?Tần Mộ Sở nhìn theo hướng mà tiếp viên chỉ, cảm thấy hơi bất ngờ, người cô nhìn thấy là Lâu Tư Trầm. Về phía hành lang, tướng hắn đứng thẳng, dựa vào cửa sổ, lông mày lưỡi mác, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, dường như đang có suy nghĩ, nhưng trên mặt lại lạnh lùng không chút biểu hiện gì hết, khiến người khác không thể đoán được. Tim cô loạn nhịp khi nhìn thấy thân ảnh cao ráo đó, có chút thất thần. Thật sự là hắn sao? Ngay lúc cô còn đang đứng ngây ra đó, Lâu Tư Trầm ở trên hahf lang, đọt nhiên quay đầu lại, chau mày nhìn cô: - Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không qua đây?! Giọng nói vừa bá đạo vừa mạnh mẽ. Không thể phản kháng! Nhưng, hắn đứng đó, là đang đợi cô sao? Tần Mộ Sở lấy lại tinh thần, vội vàng xách hành lý, nhanh chân bước về phía của hắn. Cô vừa đến gần, Lâu Tư Trầm đã bước đi phía trước rồi. Tần Mộ Sở do dự vài giây, vẫn là chạy lên trước đuổi theo, lúc đi ngang với hắn. - Chuyện đó...Cảm ơn. Cô cảm ơn, giọng điệu có chút kỳ quặc. - Cảm ơn chuyện gì? Lâu Tư Trầm không nhìn cô, một tay đặt vào trong túi quần tây, đứng thẳng người, bước về phía trước. Tần Mộ Sở dường như phải chạy mới đuổi kịp hắn. - Cảm ơn anh đã đưa chăn cho tôi. Vẻ mặt Lâu Tư Trầm không thay đổi. Không hiểu cô nói gì.Tiếp viên nói chăn trên người tôi là của anh đưa.Tần Mộ Sở nói thẳng để lật tẩy hắn. Lâu Tư Trầm chau chau mày, lại nghiêng đầu, nhìn về phía cô, sau đó gương mặt lạnh lùng nói: - Vậy thì sao? Tôi dẫn cô theo là đưa đưa nước pha trà cho tôi, tôi không muốn vừa mới xuống máy bay, cô đã trở thành gánh nặng cho tôi! Cho nên, 3 ngày ở đây, tốt nhất cô nên chăm sóc tốt cho mình. Còn khi quay về rồi, cô muốn làm gì bản thân cô, thì tùy! Lâu Tư Trầm nói xong, không quay đầu lại đi thẳng về trước. Để lại Tần Mộ Sở đứng ngây ra đó, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn được. Cắn môi, gương mặt đầy uất ức. Tự nhiên khi không lại bị dạy bảo một trận! Lúc nãy cô đâu làm gì bản thân mình đâu ta? Chỉ là lo ngủ mà quên đắp chăn thôi mà? Sao lại dạy bảo cô nghiêm khắc như vậy? Chẳng lẽ lại sợ dính líu đến cô vậy sao? - Haiz... Mộ Sở thở dài một tiếng, kéo theo hành lý đi về phía trước. Họ sẽ nghỉ ngơi tại khách sạn 5 sao. Cứ tưởng là Lâu Tư Trầm sẽ ở chung phòng với Trình Huyên Oánh, dù sao họ cũng là vợ chồng sắp cưới, khiến mọi người bất ngờ hơn là, họ lại chia phòng ra ngủ. Đúng là không hợp với kiểu yêu đương của tuổi trẻ thời nay! Ngay lúc Tần Mộ Sở đang thất thần, nhân viên lễ tân lễ phép đưa thẻ phòng cho cô. Chào cô, thẻ phòng của cô.Cảm ơn!Tần Mộ Sở vội vàng nhận lấy, cảm ơn một tiếng. Sau khi lên lầu, mới bất ngờ phát hiện, mình với Lâu Tư Trầm ở hai phòng kế bên nhau. Nhưng, cô không nhìn thấy các đồng nghiệp khác. Lúc cô mở cửa phòng, liền hỏi Lâu Tư Trầm cũng đang mở phòng bên cạnh. Những người khác cũng ở đây sao?Trên lầu.Lâu Tư Trầm lạnh lùng trả lời, liền đi thẳng vào phòng của hắn, tiện tay đóng cửa lại. - ........ Mới đặt hành lý mình xuống, thậm chí chưa kịp sắp xếp, liền bị Lâu chủ nhiệm ở phòng kế bên gọi điện kêu cô qua đó, cuối cùng, đón tiếp cô là đống tài liệu dày cộm. - Tất cả mọi thứ đều cần được xử lý? Tần Mộ Sở kinh ngạc hỏi, trợn mắt. - Tất cả. Lâu Tư Trầm nói xong, mở mền ra, chỉnh lại, rồi nằm lên đó. Tần Mộ Sở buồn rầu, cô tức giận cắn cắn môi, liếc nhìn Lâu Tư Trầm đang yên giấc trên giường. - Chủ nhiệm Lâu, anh đã biết phải đến tham gia buổi nghiên cứu và thảo luận, sao anh không xử lý đống tài liệu này sớm vậy? Lâu Tư Trầm quay người đi, không quan tâm cô. Tần Mộ Sở tức đến tận cổ đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống. Kêu tôi đến đây xử lý tài liệu, cuối cùng bản thân lại nằm đó ngon giấc, làm vậy mà coi được sao?Ồn chết đi được!Lâu Tư Trầm tiện tay cầm gối bên cạnh không khách khí mà ném thẳng về phía của Tần Mộ Sở, vùi đầu vào chăn mềm tiếp tục giấc ngủ. - Ê--- Sau khi bị gối ném trúng, Tần Mộ Sở tức giận. Muốn cầm cái gối trong tay ném về phía hắn, nhưng, thấy người đàn ông mệt mỏi đang nằm trên giường, cuối cùng cô cùng bỏ qua. Hắn đúng là mệt lắm rồi! Tối qua hắn đã thức đêm để cứu một bệnh nhân khẩn cấp, tới 3 giờ sáng mới kết thúc, 9 giờ sáng hôm nay lại có ca phẫu thuật khác, đến buổi chiều lại phải bay đến Cảng Thành, lượng công việc cao như vậy, cho dù là người thép đi chăng nữa, cũng không chắc có thể chịu được đâu? Tần Mộ Sở đau xót nhìn hắn, thu lại ánh nhìn, tiếp tục công việc. Theo ý thức, động tác lật tài liệu, cũng nhẹ nhàng rất nhiều, sợ mình sẽ làm ồn hắn nghỉ ngơi. Làm đến hơn 10 giờ tối, bụng của Tần Mộ Sở bắt đầu thấy đói và phát ra tiếng ‘ọt ọt’, cô mới nhớ là mình vẫn chưa ăn tối, còn người đàn ông trên giường vẫn chưa ăn. Cô vội bỏ lại công việc trên tay xuống, đứng dậy, đi kêu – người đàn ông nằm trên giường. - Chủ nhiệm Lâu... Giọng điệu của cô không hề lớn, tay nhẹ nhàng vỗ lên vai của hắn. - Chủ nhiệm Lâu, anh đói không? Cần đi ăn chút gì không? Trong chăn, người đàn ông đó dường như hừ một tiếng, nhưng vẫn ở trong chăn không động đậy. - ........ Hừ một tiếng là có ý gì? Rốt cuộc ăn, hay là không ăn vậy? - Chủ nhiệm Lâu. Tần Mộ Sở chỉ có thể vươn người lên, nhấc mặt của hắn ra khỏi đống chăn, nhưng, sau khi thấy gương mặt trắng bệt trong chăn, làm cho cô hoảng sợ.