Nụ hôn của người đàn ông rơi xuống dày đặc như mưa trên đôi môi đỏ mọng của Mộ Sở. Từng chút, từng chút một, mút lấy cánh môi mềm mại của cô. Khi thì dịu dàng vẽ lại viền môi của cô, khi lại tấn công bá đạo cường thế, xâm chiếm hơi thở của cô. Mộ Sở thậm chí cho rằng mình sẽ tan chảy trong nụ hôn sâu nóng bỏng của hắn. Cô đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt của hắn, đầu óc rối bời, say trong mê tình… Cằm của cô bị ngón tay nóng bỏng của hắn giữ chặt, nâng lên, khiến cô có thể tiếp nhận nụ hôn của hắn càng thoải mái hơn. Mộ Sở chậm rãi nhắm mắt lại. Đôi môi kìm lòng không đậu hùa theo nụ hôn của hắn. Mãi đến khi hơi thở của hai người đều bắt đầu trở nên hổn hển, họ mới chậm rãi tách rời ra. Giây phút ấy, Mộ Sở xấu hổ không dám nhìn hắn. Cô mím chặt môi đỏ, gương mặt nóng bỏng đỏ rực, vẻ e thẹn tràn ra từ đôi mắt sóng sánh như nước, không hề che giấu chút nào. Đôi môi, dường như còn tràn ngập hương vị của hắn, khiến trái tim cô vẫn còn đập thình thịch một cách kinh hoàng. - Em nên lên máy bay đi. Lâu Tư Trầm cất tiếng nói. Giọng nói hơi trầm xuống. - Hả? Mộ Sở sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn. Lâu Tư Trầm nâng chiếc cằm khêu gợi, chỉ về phía đồng hồ thạch anh trên tường. Mộ Sở nhìn theo tầm mắt của hắn. Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó mà đã sắp ba giờ rưỡi rồi! Đúng lúc này, radio đã bắt đầu nhắc nhở tin tức chuyến bay tiếp theo, đúng lúc là chuyến bay mà Mộ Sở sắp đi. Trái tim, bất giác chùng xuống. Điều gì nên đến thì cũng phải đến. Nên đi thì cuối cùng cũng phải đi. Mộ Sở đứng lên, lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu, cố rặn ra một nụ cười nhìn Lâu Tư Trầm: - Em phải đi rồi. - Ừ. Lâu Tư Trầm đáp lại. Hắn cũng không giữ cô lại. Ánh mắt nhìn Mộ Sở vẫn bình tĩnh như trước. Thật ra Mộ Sở đã rất cố gắng muốn phát hiện một chút cảm xúc trong chiếc hồ sâu ấy, nhưng mà, như trong suy nghĩ của cô, hắn vẫn người đàn ông ung dung thản nhiên, mặt không biểu cảm ấy. Mộ Sở không đoán được suy nghĩ của hắn, không biết khoảnh khắc phải lìa xa nhau, trong lòng hắn có phải cũng có vô số tình cảm đang quay cuồng, giằng xé giống cô hay không. - Tạm biệt… Lúc Mộ Sở nói ra hai chữ này, trái tim hơi đau đớn. Nhưng Lâu Tư Trầm lại chỉ nhìn chằm chằm vào cô, vẫn chưa nói hai chữ ‘Tạm biệt’! Không có tạm biệt, có phải là sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa hay không?! Mộ Sở xách đồ đạc mua cho cha mẹ và con mình, nhịn đau xoay người đi ra ngoài… Nhưng, khoảnh khắc xoay lưng lại, nước mắt của cô không nghe theo lời cô mà lăn ra khỏi vành mắt. Từng giọt, từng giọt… Lã chã như mưa, không nhịn được, cũng không thu lại được. Cửa đóng lại, Mộ Sở không thể khống chế cảm xúc được nữa, bắt đầu gào khóc. Những người đi ngang qua bên cạnh cô, bất kể đến từ quốc gia nào, cũng đều bước chậm lại, quay đầu nhìn cô. Trong phòng, đôi mắt tối đen như mực của Lâu Tư Trầm dần dần trở nên tối tăm, mịt mờ như bị phủ một lớp tro bụi lên vậy… Cửa hông bị mở ra, Lý Vi An bước ra từ bên trong. - Thưa ngài, ngài nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Cô lo lắng nhắc nhở một câu. Lâu Tư Trầm rũ mi mắt, thản nhiên đáp: - Tôi tự có chừng mực. Lý Vi An không dám nói gì nữa. Las Vegas… Chuyến đi này, không biết sẽ đi bao lâu. Mỗi lần đi đều sẽ phải nằm trên giường bệnh suốt mấy tháng. Mà mỗi lần gục ngã, với hắn mà nói, chính là một lần lịch luyện tàn khốc. Đôi khi, hắn không nhịn được nghĩ, có khi nào chết đi sẽ càng thoải mái hơn là sống trong những ngày như vậy không nhỉ? Nhưng vừa nghĩ tới những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, sao hắn có thể chết một cách dễ dàng được? Cho dù không thể ở bên cạnh họ, không thể tham dự vào cuộc đời họ, nhưng ít ra hắn có thể đứng nhìn từ xa, bảo vệ họ… … Cuối cùng Mộ Sở cũng bước lên chuyến bay về Trung Quốc. Khi máy bay ẩn vào tầng mây, Mộ Sở tận mắt chứng kiến thành phố London tuyệt đẹp dần dần biến mất trước mắt cô. Hơi nước tràn đầy trong mắt cô, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ nhạt nhòa. Ngực đau đớn quá sức. Cô nhắm mắt lại thật chặt, mặc cho từng giọt nước mắt rơi xuống men theo gò má. Giờ khắc này, cô may mắn vì mình không ngồi cùng chỗ với Lý Sảng, may mắn vì bên cạnh mình chỉ là một người xa lạ, vậy thì cô mới có thể phát tiết cảm xúc của mình mà không cần kiêng dè gì cả. London… Chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi, cô đã yêu sâu đậm thành phố này. Bởi vì, người cô yêu đang sống trong thành phố này! Bởi vì, thành phố này có khí tức của người đàn ông mà cô yêu tha thiết! … Lúc Mộ Sở trở lại ngôi nhà trong thành phố S, đã là ba giờ chiều. Cửa vừa mở ra, Đuôi Nhỏ đã kích động nhào lên: - Mẹ! Con nhớ mẹ chết mất! - Ây da da!!! Bị con gái nhào lên người, túi xách trên tay Mộ Sở đều rơi vãi đầy đất: - Rớt hết đồ rồi! Nhưng sau khi bị con gái quấy rối một trận, cô chỉ cảm thấy cảm giác mệt mỏi trên người đều tan biến, trong chớp mắt đã trở nên tinh thần hơn nhiều. Lúc này Trần Ngọc cũng vội chạy ra nghênh đón: - Sao mua nhiều thứ thế? Xách vướng lắm! Bà vừa nói vừa nhặt túi trên sàn nhà thay Mộ Sở, nói: - Mẹ nói muốn cho ba con đến đón con, thế mà con không chịu. Con nhìn con mà xem, con gái con đứa, xách nhiều thứ như thế, không biết về nhà bằng cách nào nữa! Cho dù không cần ba thì để Tiểu Kỳ đi cũng được mà! Vừa mới về đã nhắc tới Tô Kỳ rồi. Mộ Sở không khỏi đau đầu. Cô vừa thay giày vừa nói với Trần Ngọc: - Mẹ, trong túi đó là quà con mua cho mẹ đó. Mẹ cứ xem đi, thích cái nào thì lấy cái đó, dù sao đều là cho mọi người hết. - Đã nói rồi, đi xa thế thì đừng có mua đồ làm chi! Mua tới mua lui, nói không chừng còn đều là hàng made in China ấy! Trần Ngọc vừa nói vừa bưng một ly nước ấm lại đây đưa cho Mộ Sở: - Khát rồi đúng không? Uống miếng nước trước đi. Sống ở bên ngoài không thoải mái chút nào đúng không? - Khó chịu chết luôn! Mộ Sở nhận lấy ly nước trong tay Trần Ngọc, trực tiếp uống cạn ly. Đuôi Nhỏ đã sớm ôm túi chọn quà rồi. Mộ Sở hỏi Trần Ngọc: - Mẹ, trong khoảng thời gian con không ở nhà, Đuôi Nhỏ có mắc lỗi gì không vậy? - Không có đâu! Đuôi Nhỏ vội cao giọng đáp. - Mẹ không hỏi con! Mộ Sở liếc xéo con gái. Trần Ngọc bật cười: - Con bé ngoan lắm, có thể mắc lỗi gì chứ?! - Đó thấy chưa? Đuôi Nhỏ đắc ý nhướn mày với Mộ Sở. - Tới tới tới, trước tiên ngồi nghỉ một lát đã. Trần Ngọc chuyển hành lý của Mộ Sở vào phòng, sau đó đi vào phòng bếp, vừa rửa hoa quả vừa nói với Mộ Sở: - Ngồi trên máy bay hơn mười giờ, mệt chết rồi đúng không? Con nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút hoa quả. Lát nữa tắm nước ấm rồi lại ngủ một giấc. Tới tối ăn cơm rồi mẹ lại gọi con dậy. Đúng rồi, tối nay muốn ăn gì? Lát nữa mẹ đi chợ mua cho con! Muốn gì mẹ cũng nấu cho! Nhắc tới ăn, Mộ Sở không nhịn được chảy nước miếng: - Mẹ, mẹ không biết con sống bên đó nhớ món ăn mẹ nấu tới mức nào đâu. Mấy thứ ăn ở London quả thực là… Con cảm thấy sống bên đó con rõ ràng gầy mấy ký cơ! Trần Ngọc đứng trong phòng bếp đáp: - Mẹ thấy đúng là gầy hơn thật. Sau này ấy, mấy việc như là đi công tác nước ngoài, nếu từ chối được thì cứ từ chối đi! Đi xa như thế, người trong nhà đều không yên lòng. Nhất là ba con, bình thường ổng đã hay nghĩ nhiều rồi. Con đi mấy ngày, mẹ thấy ổng còn ngủ không yên giấc nữa cơ, cả ngày nghĩ tới chuyện con ở nước ngoài, sợ con bị người ta bắt nạt! Thời nay xã hội loạn lạc thật sự, ở nhà mới là an toàn nhất. Chứ còn gì nữa! Mộ Sở còn nhớ chuyện mình mới đến London chưa được mấy ngày đã bị cướp sạch rồi. Đương nhiên, những chuyện nguy hiểm như thế, cô không dám nói với người trong nhà. Chuyện mình làm việc tới mức bị ốm đương nhiên cũng không dám nói. - Vâng vâng vâng! Ổ vàng ổ bạc bên ngoài đều không bằng ổ chó nhà mình! - Ổ chó? Trần Ngọc bưng hoa quả bước ra từ phòng bếp: - Nhà mình chỗ nào giống ổ chó? Mộ Sở cười nói: - Con làm phép so sánh ấy mà! Khen nhà mình tốt ấy! Đúng không Đuôi Nhỏ? Trần Ngọc cầm tăm găm một miếng táo đưa cho Mộ Sở: - Ăn hoa quả cho mát. Xem con đi nước ngoài mấy ngày, khí sắc trông kém hơn hẳn! Mộ Sở cắn miếng táo, ngoài người trên sofa: - Con ngồi máy bay hơn mười tiếng cơ mà, khí sắc tốt mới lạ! - Đúng rồi, mẹ! Đuôi Nhỏ bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, cô bé tò mò hỏi Mộ Sở: - Con thỏ nhỏ đáng yêu kia đâu rồi? Đứa bé cực kỳ đáng yêu, khuôn mặt đỏ bừng, cực kỳ dễ thẹn thùng ấy! Rốt cuộc thì nó là ai thế? Nó có đến đây cùng với mẹ không? Mộ Sở nghe hiểu được. Đuôi Nhỏ đang hỏi về bé Nhật Lâm. Nhắc tới bé Nhật Lâm, trái tim Mộ Sở vẫn không nhịn được đau đớn một chút. Lại nghĩ tới dáng vẻ khóc đến mức đứt gan đứt ruột của nó khi từ biệt với mình, ánh mắt trở nên buồn bã. - Cậu em trai đó là con nuôi mà mẹ nhận ở London. - Con nuôi? Trần Ngọc ngạc nhiên: - Con ở London mà còn có thể nhận một đứa con trai à? Đó là con ai thế? - Ừm… Mộ Sở không khỏi nghẹn lời vì câu hỏi của Trần Ngọc. - Là… Con trai của một người bạn. Mộ Sở nói lắp bắp. Cô không biết rốt cuộc có nên nói với họ về chuyện Lâu Tư Trầm còn sống hay không. - Con có bạn ở London à? Sao trước kia chưa từng nghe thấy con nói gì cả thế? Trần Ngọc thấy vẻ mặt Mộ Sở là lạ, trực giác nói với bà hình như cô có chuyện gì đó đang giấu họ. - Đúng rồi, là bạn từ rất lâu rồi ấy mà, tình cờ gặp được ở London thôi. Mộ Sở mỉm cười, cố gắng che giấu cảm giác thấp thỏm trong lòng. Cô nhún vai: - Đây gọi là có duyên ngàn dặm lại gặp nhau, đúng không nào? - Chính là gã đàn ông đã kết hôn có đứa con rồi hả? - Hả? Mộ Sở nghe Trần Ngọc hỏi không khỏi sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu ra sao. Trần Ngọc nói: - Mẹ đã nghe Tiểu Kỳ nói rồi. - … - Nó nói con đã yêu phải một người đàn ông đã kết hôn, còn có đứa con! Sở Sở, chẳng lẽ con đã gặp hắn ta ở London à? Hắn ta là người đã có vợ rồi! Con đừng có bậy bạ đó! - Mẹ, mẹ nhất định không được yêu một người đàn ông đã có gia đình đâu đấy! Đuôi Nhỏ cũng nhìn cô với vẻ lo lắng.