Khống Chế Tuyệt Đối

Chương 1 : Bị “bao”

Bạc Diệc Nam nhìn cô gái dưới thân, có chút khiếp sợ. Không ngờ anh lại gặp được cô ở đây! Hôm nay là sinh nhật một người bạn anh. Số du học sinh ở đây vốn ít, mọi người đều đã uống rất nhiều nên lúc này anh đã hơi choáng váng. Làm sao đưa cô gái này về nhà, sau đó lột sạch cô mà chiếm hữu? Anh chẳng nhớ được chút gì. Song, khi nhìn thấy những dấu vết trên người cô, những dấu vết rất ấn tượng, anh liếc mắt một cái liền nhận ra. Ở cô nhi viện… Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhẹ vỗ về vết sẹo, rất dài, tinh tế, lại hơi đặc biệt, vừa nhìn liền nhận ra ngay là vết phỏng hồi bé. Bạc Diệc Nam không thể quên được, vết phỏng đó do anh bất cẩn để lại. Suốt đời cũng không thể quên. Ánh mắt anh nhìn cô đầy phức tạp, một lúc lâu sau, anh đứng dậy khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. Gió đêm lúc hừng đông rất lạnh. Anh đứng yên ngoài ban công một lúc lâu, đầu óc mới tỉnh táo hơn được phần nào. Tối nay cô uống rất nhiều rượu, tâm tình có vẻ không tốt. Nghe bạn bè xung quanh nói, hình như cô thất tình. Thế nhưng sao anh lại đưa cô về đây? Diệc Nam cố nhớ lại nhưng mãi vẫn không nhớ ra. Hơn nữa, trên ga giường là một mảng màu hồng nhạt… Bạc Diệc Nam bỗng nhiên thấy đau đầu, anh nhìn cô cố tỉnh táo lại. Anh vẫn hơi choáng váng, đứng bên ngoài cho thoải mái rồi trở lại phòng. Cô còn đang ngủ, tác dụng của cồn khiến anh mệt muốn chết. Từ trước tới giờ, anh chưa từng quá phóng túng bản thân. Đây là lần đầu tiên, thế mà lại gặp được cô. Diệc Nam lại vén chăn lên, nằm xuống giường. Trên người cô không một mảnh vải, anh chần chừ, nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng cô, lòng bàn tay anh ma sát với làn da nhẵn nhụi, tạo ra một nguồn nhiệt nóng hổi. Anh cảm thấy thân thể hơi nóng lên. Cô bây giờ và trong trí nhớ của anh hoàn toàn khác nhau, không còn là một cô nhóc. Làn da mềm mượt cùng cơ thể nhỏ nhắn mềm mại, khắp nơi đều thể hiện rõ cô đã hoàn toàn lột xác. Hồi bé, khi anh được gửi nuôi ở chỗ ba Mạc Bắc, có một lần ba Mạc Bắc dẫn anh tới cô nhi viện. Lúc đó anh còn rất nhỏ, không biết cô nhi viện là cái gì. Ba Mạc Bắc mang theo rất nhiều quà, mấy đứa trẻ ở đó đều cực kỳ thích thú. Đó là lần đầu tiên Diệc Nam biết được có nhiều bạn nhỏ không có ba mẹ đến vậy. Mà cậu lại may mắn biết bao, cậu có ba còn có mẹ nuôi. Lúc đó anh mới năm tuổi, ngốc nghếch giúp ba Mạc Bắc phát quà cho các bạn, chỉ là chút đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ, thế nhưng bọn nhóc rất vui vẻ. Trong góc có một cô bé ngốc nghếch, vì quá nhỏ nên bước đi không vững, mấy lần đều bị những đứa trẻ lớn hơn chen ngã. Diệc Nam nhìn, nhịn không được cười ra tiếng, nhìn cô ngốc nghếch ngã sấp xuống, giãy giụa mấy lần rồi bò dậy. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đó tràn đầy quật cường và mạnh mẽ, cậu không biết vì sao liền lấy chiếc bánh ngọt lớn nhất trong túi ra trực tiếp đi tới chỗ cô. Cô nhóc kia đại khái mới hơn hai tuổi, mở đôi mắt ướt sũng liếc nhìn cậu. Diệc Nam nhướng khóe miệng, lấy bánh ngọt đưa tới: “Cho nhóc, đồ ngốc!” Cô nhóc mới nghe liền có thể học theo, mô phỏng lại, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt cong lên: “Đồ ngốc.” Cô nói xong liền đoạt lấy bánh ngọt. Diệc Nam gãi gãi đầu: “Nhóc mới là đồ ngốc.” Cô bé không có tâm trạng nói chuyện cùng cậu vì có bị mắng cũng không hiểu, chỉ cầm bánh ngọt ăn từng miếng, từng miếng, bộ dáng như con sóc nhỏ, đôi tay nhỏ bé cẩn thận từng li từng tí cầm bánh ngọt như đang cầm bảo bối quý báu. Về sau, Diệc Nam thường xuyên cùng ba Mạc Bắc đến cô nhi viện. Hồi bé, ba Mạc Bắc cũng lớn lên ở cô nhi viện nên ba rất có cảm tình với nơi này. Mỗi lần Diệc Nam đến đều chơi cùng cô nhóc. Cô quá nhỏ, nói chuyện không rõ ràng, mặc kệ cậu đùa hay trêu thế nào cô cũng ngốc nghếch nhắc lại. Cậu rất thích cô nhóc đồ chơi này, có thể nói, so với búp bê vải, cô bé này cũng chẳng khác là mấy. Mỗi lần Diệc Nam đến đều cho cô một đống đồ ăn ngon. Giống như chính mình đang nuôi một con thú cưng, nhìn thấy cô vui vẻ đáy lòng cậu lại dấy lên cảm xúc thỏa mãn. Cô nhóc này cũng rất thích cậu, mỗi lời của cậu đều coi là mệnh lệnh, đối với Diệc Nam mà nói, việc này chính là một trải nghiệm mới lạ. Bình thường cậu vốn không có nhiều bạn bè. Ba Mạc Bắc bận nhiều việc, mẹ nuôi cũng có việc của mình, thế nên cô nhóc là niềm an ủi lớn của cậu, hơn nữa còn cho cậu cảm giác sự tồn tại của mình vô cùng quan trọng. Cho đến khi… Ngày đó ba Mạc Bắc nói chuyện bàn bạc ở phòng làm việc của hiệu trưởng , cô nhóc nằm trên giường nhỏ ngáy khò khò. Diệc Nam cũng cảm thấy buồn ngủ, liền được dì phục vụ đặt lên giường. Được một lúc, cô nhóc tỉnh ngủ, ngồi chồm hổm bên cạnh Diệc Nam, nước mắt lưng tròng kéo vạt áo cậu: “Anh trai —— “ Cô nhóc chỉ ngón tay vào vị trí dưới thân, thì ra cô bé đã làm ướt một mảng đệm. Trẻ con hơn 2 tuổi tè dầm là chuyện bình thường, thế nhưng, cô nhóc rõ ràng rất sợ hãi, liên tiếp khổ não. Diệc Nam không chịu nổi, buồn bực từ trên giường xoay người: “Anh trai giúp em rửa.” Diệc Nam chỉ mới năm tuổi lại chẳng rõ nên rửa chỗ nào, hai người ở phòng giặt quần áo lúng túng nửa ngày cũng không biết nên làm gì. Diệc Nam cong người, cả đầu đều vùi vào máy giặt, chân đạp xung quanh nên không chú ý phích nước bên cạnh . Cô bé đứng sau lưng, kéo áo cậu. Sau đó, phích nước bị Diệc Nam đá đổ. Nắp bình bật ra, nước trong phích đổ xuống da thịt non nớt của cô bé. Diệc Nam sợ hãi đứng tại chỗ khóc thành tiếng. Tiếng khóc to của cô bé tới tai viện trưởng, người phục vụ và ba Mạc Bắc. Mọi người chân tay luống cuống sơ cứu cho cô bé, thế nhưng cô quá nhỏ, làn da bị nước nóng đổ lên liền nóng phồng rộp, to như cái phao. Diệc Nam sợ hãi trốn sau ba Mạc Bắc khóc, vẻ mặt thống khổ của cô nhóc khắc sâu trong tâm trí cậu. Mấy ngày liền Diệc Nam đều gặp ác mộng. Về sau Diệc Nam không dám đến thăm cô bé dù chỉ một lần. Mỗi lần trở về, ba Mạc Bắc đều nói cho cậu biết tình hình gần đây của cô: ” Không có việc gì, chỉ để lại một vết sẹo. Em gái nhỏ vẫn ầm ĩ đòi gặp con, đi gặp cô bé nhé?” Diệc Nam không dám tới gặp cô bé. Cậu sợ hãi, cũng sợ viện trưởng và các giáo viên trong cô nhi viện chỉ trích. Kỳ thực ai lại đi tính toán với một đứa bé năm tuổi chứ? Về sau Diệc Nam lại nghe ba Mạc Bắc đề cập qua, cô bé ầm ĩ đòi gặp cậu rất nhiều lần. Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Diệc Nam không dám đi. Sau này cậu nghe nói không ai đồng ý nhận nuôi cô bé. Cô còn rất nhỏ, trên người lại có vết sẹo lớn. Họ gia trưởng sợ cô có vấn đề khác, hơn nữa khi trưởng thành trên người con gái mà có vết sẹo thì thực sự không ổn. Diệc Nam không rõ trong lòng có cảm xúc gì. Cậu đã hi vọng cô bé sớm được nhận nuôi, như vậy cô sẽ có ba mẹ. Nhưng cậu cũng hy vọng cô ở lại cô nhi viện, như vậy… khi cậu muốn gặp cô thì có thể đi tìm. Sau đó không lâu, ba Mạc Bắc cho cậu biết cô bé đã được nhận nuôi. Đi đâu cậu không rõ, mà bối cảnh gia đình nhận nuôi cô lại được bảo mật. Về sau Diệc Nam thỉnh thoảng vẫn nhớ tới chuyện này. Khi đó cũng do thời thơ ấu cô đơn nên anh chơi cùng với cô bé rất hợp ý, mà bản thân còn bất cẩn để lại cho cô vết sẹo. Diệc Nam cẩn thận quan sát khuôn mặt cô. Cô thay đổi rất nhiều, bộ dạng lúc hai ba tuổi anh không còn nhớ rõ, hơn nữa diện mạo lúc đó và bây giờ không thể so sánh được. Hiện tại nhớ lại, kí ức về việc bị phỏng của cô cũng không khắc sâu, chỉ có cái miệng nhỏ nhắn giương lên khóc hoàn toàn không ra tiếng nào cùng bộ dáng lo lắng thì anh còn ấn tượng mơ hồ . Diệc Nam nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, mái tóc thẳng đen dài khiến gương mặt càng thêm thon gầy. Ngón tay anh xoa lên không cảm giác được chút thịt nào, vẫn gầy như vậy. Mấy năm nay cô sống tốt không? Diệc Nam nhìn cô một lúc, tựa vào đầu giường nhắm mắt suy nghĩ sâu xa: đã như vậy, chi bằng gặp gỡ? Dù sao hiện tại anh không đặc biệt thích cô gái nào, mà bây giờ nhớ lại chuyện hồi bé của hai người vẫn thật thú vị. Thế nhưng đâu có ai sau khi 419 lại cùng đối phương nói chuyện yêu đương, mà cô còn vừa mới thất tình. Diệc Nam do dự, anh muốn nói cho cô biết mình chính là cậu bé ở cô nhi viện kia? Nhưng cô không nên nhớ ra anh thì hơn… trên thế giới vẫn còn loại sự tình như thế —— Anh nhớ kỹ cô, mà cô lại không nhớ rõ anh. Diệc Nam suy nghĩ thật lâu chờ “cô nhóc” tỉnh lại, đầu tiên nên nói cái gì đây… Nhưng lúc anh tỉnh dậy lần nũa, cô gái bên cạnh đã biến mất. Ánh sáng mặt trời chiếu vào đầu, trong phòng trừ anh ra không còn người thứ hai. Đầu giường còn để mấy tờ đô la, anh có chút ảo giác. Diệc Nam chống đầu gối, con ngươi hẹp dài ánh lên tia nguy hiểm . Cô bé đã trưởng thành nhưng cá tính “thú vị” vẫn không thay đổi, lại lần nữa khơi dậy hứng thú của anh. Diệc Nam lấy điện thoại di động ra, kết nối, giọng nói hơi trầm xuống: “Tối hôm qua cô gái rời đi cùng tớ tên là gì?” Diệc Nam tìm được Diệp Ân không tốn nhiều thời gian. Lúc gặp cô ở thư viện, cô đang nằm bò trên bàn sách ngáy khò khò, ở chỗ này cũng ngủ được? Diệc Nam ngồi xuống bên cạnh, một tay chống hàm dưới, hứng thú quan sát. Mấy ngày không thấy, so với buổi tối hôm trước khí sắc cô càng kém. Trên mắt toàn vết quầng thâm, trán còn xuất hiện mấy nốt mụn. Nghĩ đến việc cô ngủ không ngon vì người con trai khác, trong lòng anh không hề thoải mái. Anh nắm cánh mũi xinh xắn của cô bắt cô tỉnh lại. Cuối cùng lại không nỡ dùng nhiều sức. Lông mi Diệp Ân khẽ giật. Diệc Nam cho rằng cô sắp tỉnh, ai ngờ nha đầu kia nhép nhép miệng rồi cứ thế ngủ tiếp. Diệc Nam ngồi ở đó đợi đã lâu, thỉnh thoảng còn nhìn notebook bên má cô đang đè nặng lên, tuy không rõ ràng nhưng vẫn thấy được hai chữ “Thiệu Y”. Anh đoán là tên bạn trai cũ của cô. Khóe mắt anh híp lại, lần nữa nắm lấy cái mũi cao thẳng của cô. Lần này thì thật sự dùng lực, chờ cho lông mi cô khẽ run, anh trực tiếp cúi đầu dán môi lên. Tư thế hai người đều là gục xuống bàn. Chỗ này rất ít người. Sau 12h ánh nắng ấm áp chiếu lên thân thể. Diệp Ân cau mày mở mắt ra, lọt trong tầm mắt là khuôn mặt thâm trầm của người con trai. Khoảng cách quá gần khiến cô không thể điều chỉnh tiêu điểm, chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mi đẹp mắt của anh ta. Cô giật mình bất ngờ lùi ra sau. Anh nhìn bộ dạng hoảng sợ của cô, nghiền ngẫm, khóe môi nhếch lên: “Thì ra em thích cách rời giường như vậy. Lần sau anh sẽ nhớ kỹ!”