Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 254
Lúc này Tần Mộ Sở thấy cực kì may mắn vì hắn không tiện hành động, mới cho cô cơ hội để ngang ngược đến như thế.
Rõ ràng là Lâu Tư Trầm không ngờ Tần Mộ Sở lại có một chiêu như vậy. Nếu là trước đây thì cô đâu dám làm như thế.
Cảm nhận được đầu lưỡi nóng ấm của cô mơn trớn trên nơi mẫn cảm của mình, Lâu Tư Trầm thét lớn:
- Tần Mộ Sở!
Nghe giọng nói trầm khàn là đủ thấy hắn ẩn nhẫn và khắc chế biết chừng nào.
Hắn càng như thế thì Tần Mộ Sở lại càng tùy ý ngang ngược.
Miệng cô du di xuống khóa kéo quần hắn, ngậm lấy rồi to gan kéo xuống...
Mộ Sở nhìn thấy túp lều ở nơi kia đang dựng đứng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đầu lưỡi nóng ướt của cô liếm qua nơi ấy, chỉ cách một tầng vải dệt mỏng manh. Lâu Tư Trầm gầm nhẹ mọt tiếng nặng nề, sau đó bàn tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy cằm của Tần Mộ Sở:
- Tần Mộ Sở, đủ rồi!
Hắn trở mình ngồi dậy nhìn cô từ trên cao xuống, cặp mắt đen thẳm như hồ sâu nhuộm sắc đỏ ngầu, gân xanh lồi lên trên vầng trán, từng giọt mồ hôi như hạt đậu túa ra, chảy dọc theo đường nét khuôn mặt như tạc:
- Cô còn làm loạn thì cút ra ngoài cho tôi!
Lời nói của hắn thì lạnh lùng, thế nhưng lửa tình lại bùng lên nơi đáy mắt.
Mộ Sở ngẩng đầu lên khỏi người hắn, tách hai chân ngồi lên đùi hắn, đôi mắt sóng sánh quyến rũ nhiễm sắc dục tình nhìn thẳng mắt đen của hắn:
- Rõ ràng anh cũng muốn mà.
Cô đâm thủng lớp ngụy trang chẳng chút lưu tình.
Cô nhấc cao eo, ngồi xuống ngay nơi nhạy cảm cao ngất dưới thân hắn, bắt đầu cọ sát.
Mộ Sở mặc rất ít, dưới thân chỉ có mỗi một chiếc quần lót đen mà thôi.
Trên người khoác áo sơ mi trắng khêu gợi, cả người đều toát ra vẻ đẹp quyến rũ mà cấm dục.
Mộ Sở nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của người đàn ông dưới thân mình. Cô cứ tưởng hắn sẽ nhẫn tâm đẩy mình ra, không ngờ hắn lại nghiêng người cắn lên bả vai lõa lồ trong không khí của cô.
Sau đó cánh tay rắn chắc nắm chặt lấy vòng eo thon nhỏ.
Hắn dùng sức quá mạnh khiến cho Tần Mộ Sở phải bật lên tiếng kêu. Cô có ảo giác mình sắp sửa bị hắn bẻ gãy thành hai nửa.
Lâu Tư Trầm giận dữ cắn một cái lên vai Tần Mộ Sở. Đôi mắt như hồ sâu nhìn cô lạnh lùng, bàn tay bóp cằm cô, ép cô đối mặt với mình rồi cất tiếng nói khàn khàn:
Ngày mai về nước ngay cho tôi! Tôi sẽ bảo Tiết Bỉnh đặt vé máy bay cho cô.Đừng mà!Hai mắt Tần Mộ Sở đỏ bừng lên.
Hắn nói thế có phải là lần này sẽ tiếp nhận cô rồi không?
Thế nhưng tiếp nhận thì sao chứ? Chẳng phải cuối cùng vẫn đuổi cô đi đó à?
Mộ Sở giãy khỏi tay hắn rồi cự tuyệt:
- Em không đi!
Bàn tay không an phận lại nắm lấy quần lót của hắn như đang giận dỗi:
- Anh không có tư cách quyết định thay em! Đi hay ở là chuyện của em, em ở đây vì yêu cầu công việc, anh không có tư cách nhúng tay vào!
Bàn tay nghịch ngợm bị Lâu Tư Trầm nắm lấy. Tay hắn ấm nóng và ẩm ướt, và ánh nhìn vẫn kiêu ngạo lạnh lùng:
Còn muốn làm loạn tới bao giờ nữa?Anh cảm thấy em đang làm loạn sao? Lâu Tư Trầm, em nói cho anh hay, bây giờ em đang cầu yêu cực kì nghiêm túc đấy! Tần Mộ Sở em tốt xấu gì cũng là một người đàn bà hơn ba mươi tuổi, em cũng có nhu cầu! Vì anh mà em thủ tiết sáu năm trời, bây giờ em muốn anh bồi thường thì có gì sai?...Khi Lâu Tư Trầm thất thần vì lời nói của Tần Mộ Sở thì cô đã tháo xong thắt lưng của hắn rồi.
Sự thật chứng minh, đừng bao giờ khiêu chiến với một người đàn bà đã bị ép tới điên cuồng.
Đàn bà thiếu thốn yêu thương và không được thỏa mãn về tình dục mạnh mẽ như có cả chục con trâu nhập vào. Hai mắt đỏ ngầu, cô nhìn thẳng vào hắn, nghiến răng mà nói:
- Hôm nay kiểu gì thì kiểu em cũng phải đè anh ra làm!
Cô vòng hai chân thon dài quấn lấy eo lưng cường tráng, một tay kéo tuột quần lót của hắn xuống, muốn lôi hung khí kia ra.
Mi tâm của Lâu Tư Trầm rung rẩy, hầu kết khêu gợi trượt lên trượt xuống. Ngay khi Tần Mộ Sở sắp sửa thành công, hắn lại vươn tay nắm lấy tay cô rồi nói:
- Đủ rồi!
Giọng nói khàn đặc.
Trời biết, đối với một người đàn ông bình thường đã cấm dục sáu năm, bị một người đàn bà gợi cảm thế này tấn công mãnh liệt là cực hình cỡ nào.
Không muốn, không khát khao đương nhiên là giả.
Thế nhưng phải làm sao đây?
Làm thế chỉ khiến cho cô càng lún càng sâu mà thôi.
Hắn không gánh nổi trách nhiệm này, hắn không thể gánh nổi trách nhiệm này!
- Tần Mộ Sở, tôi đã chẳng còn cảm giác gì với cô nữa rồi, cô hiểu không?
Lâu Tư Trầm nói bằng giọng lạnh lùng.
Nói xong, hắn nhìn thấy ánh nước ầng ậng dâng lên trong đôi mắt tổn thương của cô. Thế nhưng nó biến mất rất nhanh, sự ngượng ngập trên khuôn mặt thoắt cái đã trở nên quật cường:
- Không sao! Em có cảm giác với anh là được! Với lại, anh chẳng có “cảm giác” với em đây là gì?
Vế thứ hai của câu nói là chỉ “cảm giác” về mặt tình dục.
Nói xong, cô vươn tay nắm lấy nơi nhạy cảm của hắn.
Thân hình của Lâu Tư Trầm cứng đờ.
Ngay sau đó, cô cảm thấy một luồng cực nóng chạy rần rật trong lòng bàn tay.
- ...
Lâu Tư Trầm đỏ mặt rất ngượng ngập.
Tần Mộ Sở nhìn bàn tay ướt nhẹp của mình mà cũng đỏ mặt theo.
- Anh...
Lâu Tư Trầm cảm thấy anh dang một đời của mình đã bị hủy hết trong tay người đàn bà này rồi!
Nhất thời, hắn quẫn bách đến mức không dám nhìn vào mặt cô ấy nữa.
Chắc chắn là vì đã lâu lắm rồi hắn không chạm vào phụ nữ đây mà!
- Tránh ra!
Hắn quát một tiếng.
Cố ý đanh mặt lại.
Bấy giờ Tần Mộ Sở mới bừng tỉnh, bèn vội vàng leo xuống khỏi người hắn rồi chạy vào phòng tắm.
Chốc lát sau, cửa phòng tắm bị gõ vàng.
Mộ Sở mở cửa ra thì thấy Lâu Tư Trầm đang đứng bên ngoài, sắc mặt đen sì.
Lúc này trái tim cô mới dịu xuống, thế nhưng hai gò má cũng vẫn còn nóng bỏng, nhuộm sắc ửng hòng mê người. Cô đứng ở cửa phòng tắm rồi ngẩng lên nhìn hắn:
Mấy năm không động vào đàn bà rồi mà nhạy cảm thế?...Lâu Tư Trầm tức giận đẩy cô ra, đi vào trong.
Mặt càng đen hơn.
Mộ Sở bị hắn đẩy hơi chúi về phía trước, sau đó cô lại lùi về cửa phòng tắm mà nhìn hắn ở trong:
- Bà xã anh không thỏa mãn anh à? Hay bà xã mà anh nói thực ra chỉ là tay phải thôi?
Lâu Tư Trầm sa sầm mặt nhìn cô rồi hơi nhướn mày:
- Sao không biết xấu hổ gì cả thế?
Mộ Sở ngẩng cổ nhìn hắn rồi nói như thật:
Xấu hổ là gì? Ăn được không? Chịch được sướng không?...Quả nhiên, không hài lòng thì nửa câu cũng không muốn nghe mà!
Lâu Tư Trầm không muốn nói tiếp chuyện này với cô nữa.
- Phòng cô ở bên cạnh, tôi hi vọng lúc tôi đi ra thì không phải nhìn thấy cô nữa.
Nói xong, Lâu Tư Trầm đóng sập cửa phòng tắm lại.
Mộ Sở chun mũi, làm mặt quỷ với cánh cửa phòng tắm đóng chặt.
- Tôi hi vọng lúc tôi đi ra thì không phải nhìn thấy cô nữa á? Ha ha ha.
Mộ Sở học cách nói chuyện cứng rắn của hắn rồi lẩm bẩm bất mãn:
- Nhưng mà em lại muốn ngày nào mở mắt ra cũng được nhìn thấy anh kia, anh có thỏa mãn nguyện vọng của em không? Nầu! Cho nên vì sao em lại phải thỏa mãn nguyện vọng của anh cơ chứ?
Vừa nói, cô vừa bước tới bên giường.
Lật chăn lên, chui vào, ngủ trong mĩ mãn.
Trong khoang mũi chờn vờn mùi hương của hắn, Tần Mộ Sở tham lam ngửi một chút rồi ngủ thiếp đi.
Xem ra đêm nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi!
Mười lăm phút sau, Lâu Tư Trầm thay chiếc quần sạch, đi từ trong phòng tắm ra, thì thấy Lâu Tư Trầm đã lăn lên giường hắn ngủ say rồi.
Kiêu ngạo thật, cứ thế mà chiếm giường hắn thành của mình luôn!
Lâu Tư Trầm nhìn cô một lát.
Trong thoáng chốc, nơi đáy mắt sâu thẳm toát lên tỉnh cảm cuồn cuộn, thế nhưng lạu mau chóng khoi phục như thường.
Cuối cùng hắn không đuổi Mộ Sở xuống giường mà cũng không vào, chỉ đi thẳng ra cửa, sang phòng bên cạnh.
Lúc đi còn không quên tắt đèn cho Tần Mộ Sở.
Lâu Tư Trầm vừa mới đi thì Tần Mộ Sở đã trở dậy.
Cô mở đèn lên, mở ngăn kéo ở đầu giường, quả nhiên trong đó để đủ các loại thuốc.
Tần Mộ Sở biết hành vi lục lọi đồ đạc của người khác này là không lịch sự, thế nhưng cô hiểu rõ, nếu bây giờ mình không tìm cách tìm hiểu cho ra đáp án, thì sợ rằng cả đời này cô cũng không biết sáu năm trước và sáu năm nay đã xảy ra chuyện gì.
Giống như cô thấy hôm đó, trong ngăn kéo có rất nhiều thuốc nhưng không hề ghi tên.
Mộ Sở không nhận ra đó là thuốc gì, cô bèn lấy ở mỗi lọ một viên rồi dùng khăn tay bọc lại, cất đi.
Hắn nói chân hắn bị thương vì tai nạn giao thông, Mộ Sở không nhìn ra manh mối gì, thế nhưng giác quan thứ sáu của cô mách bảo chuyện không đơn giản chỉ là tai nạn giao thông. Nếu không phải là tai nạn thì là cái gì? Hắn thường xuyên bị “đau dạ dày” lại là chuyện gì nữa? Nếu là đau dạ dày thật thfi thuốc dạ dày đâu? Tần Mộ Sở dám khẳng định trong mấy lọ thuốc ở đầu giường hắn chẳng có viên nào trị đau dạ dày cả. Trước kia Lâu Tư Trầm hay đau dạ dày nên Tần Mộ Sở đã cố ý bỏ thời gian ra nghiên cứu bệnh này rất kĩ, ăn gì thì tốt, uống gì thì khỏi, cô đều nắm rõ rành rành. Những thứ thuốc kì lạ kia không phải à thuốc dạ dày. Nếu không phải thì chúng là cái gì đây? Thuốc chữa bệnh ở chân à?
Tần Mộ Sở không nghĩ ra.
Cô đặt lại những lọ thuốc kia về nguyên vị trí rồi nhìn trong ngăn kéo một lần nữa, không phát hiện ra áo mưa, bấy giờ mới vừa lòng chui vào chăn ngủ tiếp.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
15 chương
22 chương
23 chương
26 chương
41 chương
53 chương