Tần Mộ Sở ngượng ngùng quay đầu, không dám nhìn họ thêm nữa. Căng xong lều trại thì mọi người cũng bắt đầu xắn tay áo nướng thịt. Tiết Bỉnh và thư ký Lâm phụ trách rửa vỉ nướng, vừa rửa anh ta vừa cằn nhằn: - Cô nói xem, không biết thiếu chủ nhà chúng ta có uống nhầm thuốc không, tự dưng lại đòi đi ăn thịt nướng nữa chứ. Chuyện bình dân thế này không giống phong cách của hắn tí nào. - Anh còn chưa hiểu à? Từ đầu là Lục Tứ thiếu gia bảo muốn dẫn bà xã đi ăn thịt nướng xong thiếu chủ nghe thấy cũng đòi đi theo, lại còn bắt phải đổi thành cắm trại tối đấy. Ý ngài ấy thế nào còn không rõ quá à? Buổi sáng thiếu phu nhân bận chăm sóc cô chủ nhỏ, chiều thì phải đi làm, có mỗi tối là rảnh rỗi thôi. Thế nên thiếu chủ nhà chúng ta cũng không tự dưng dở chứng đâu, đơn giản là ngài ấy muốn đi chơi với thiếu phu nhân ấy mà! - ...Trời ạ! Nhưng cái cô họ Lý này đến làm gì thế? Tôi vừa ở bên kia còn nghe thấy mùi thuốc súng nồng nặc đấy! Thư ký Lâm cười bảo: - Tôi đoán thiếu phu nhân vẫn tưởng cô Lý là bồ mới của thiếu chủ đó! Khóe miệng Tiết Bỉnh giật một cái: - Thảo nào! Cô Lý này là đến xem trò vui đi, nhưng quái nhất là thiếu chủ cũng chẳng ngăn cản gì cả. - Thiếu chủ muốn nhìn thiếu phu nhân ghen đấy! - ... Miệng Tiết Bỉnh như nhét vừa cả quả trứng gà. Một chiêu này đúng là đủ hiểm nha! Anh ta lắc đầu, miệng không ngừng cảm thán: - Chuyện tình yêu rắc rối thế này đúng là một con chó FA như tôi chẳng hiểu gì hết! - Tiết Bỉnh, hai người bên đấy đang thầm thì gì thế hả? Vỉ vẫn chưa rửa xong à? Lâu Tư Trầm ngồi trước đống lửa bên kia đã sốt ruột giục rồi. - Đây, đây! Tiết Bỉnh nhấc vỉ nướng từ chậu nước lên rồi vội vàng mang sang. Đặt vỉ lên giá, quét mỡ, tiệc thịt nướng chính thức bắt đầu. Tần Mộ Sở và thư ký Lâm có thể xem là hai người phụ nữ mẫu mực nhất ở đây, thế nên lần này cả hai là lực lượng chính. Lục Dung Nhan cũng muốn giúp một tay nhưng bụng lớn quá nên hoạt động không tiện, cuối cùng Lục Ngạn Diễm còn phải ra lệnh cho cô chỉ được ngồi im chờ ăn. Lâu Tư Trầm đưa cánh gà cho Tần Mộ Sở: - Nướng cho tôi cái này! Giọng điệu ra lệnh không khác gì đang nói với người ăn kẻ ở hết. Mọi người đều theo bản năng nhìn hai người. Tần Mộ Sở chỉ đành im lặng làm, ai bảo cô thiếu nợ người ta, ai bảo hắn là chủ nợ của cô cơ chứ? Lục Dung Nhan nhìn cảnh này mà tức muốn chết, nhưng cũng không thể nói gì được. Tần Mộ Sở bắt đầu nướng cánh gà cho Lâu Tư Trầm, thư ký Lâm thì làm trước nên đã nướng chín một phần, cô vội đưa sang cho hắn nhưng lại bị từ chối, hắn còn nghếch cằm ý chỉ hướng tay Tần Mộ Sở: - Tôi có rồi! Hắn còn thật sự rất chung tình, nhất định chỉ ăn cái Tần Mộ Sở làm ra. Cô khẽ nhắc: - Cái này còn lâu mới chín được. Lâu Tư Trầm thản nhiên đáp lại: - Thế em làm nhanh lên. - ... Thật ra cô chỉ muốn hắn ăn miếng trong tay thư ký Lâm đi cho rồi, ai biết hắn cứng đầu thế, nhất quyết phải chờ cô làm xong mới được. Nướng thêm một lúc thì miếng cánh gà trên tay cô cũng chín. Cô cầm lên rồi đưa cho Lâu Tư Trầm: - Chắc được rồi đấy, cẩn thận không nóng! Lâu Tư Trầm vừa cầm miếng cánh gà thì đã nghe Lý San San chảy nước miếng hô lên: - Anh Tư Trầm, em cũng muốn ăn! Một tiếng “anh Tư Trầm” này nũng nịu đến mức khiến mọi người sởn cả gai ốc. Lâu Tư Trầm lùng lùng nhìn cô, đang định bảo “Muốn ăn thì tự đi mà nướng” nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa chiếc cánh gà mới nướng xong kia cho Lý San San, hắn muốn xem thử Tần Mộ Sở thấy thế sẽ có phản ứng gì. Cô cau mày, trái tim đập lệch mất một nhịp. Đưa xong Lâu Tư Trầm lại quay đầu nhìn về phía Tần Mộ Sở: - Em nướng cho tôi một cái nữa đi! Vội vàng cúi gằm mặt, giả vờ mình vẫn đang chuyên tâm nướng thịt, cô không đáp, cũng không từ chối hắn, sắc mặt bình thản không hề nhìn ra cảm xúc gì. Nhưng chỉ mình cô mới biết, lúc này trong lòng cô không khác gì sông cuộn biển gầm, mà từng lớp sóng mãnh liệt này đều tràn ngập chua xót, đến miệng cô cũng trở nên đắng ngắt. Lục Dung Nhan chịu không nổi nữa, chưa để Lý San San kịp cắn miếng cánh gà kia cô đã giơ tay giật mạnh lấy: - Muốn ăn còn không tự biết đi mà nướng hả?! Đây là người ta vất vả nướng cả nửa tiếng đấy, người ta đã đồng ý cho cô ăn chưa? Há miệng chờ sung mà cô cũng thoải mái nhỉ! Dứt lời cô cắn phập một phát ngay giữa miếng cánh gà, còn không quên dùng mắt bổ Lý San San ra thành trăm mảnh cho hả dạ. - Cô... Lý San San tức tối lườm Lục Dung Nhan nhưng cũng không cãi nhau với cô làm gì. Lục Dung Nhan cắn một miếng xong còn đưa cánh gà đến bên môi Tần Mộ Sở rồi hô: - Nào, Sở Sở, cậu cũng cắn một miếng đi, ăn ngon lắm đó! Tần Mộ Sở xấu hổ không đáp. Lục Dung Nhan thấy cô không mở miệng thì lại giục: - Nhanh nào! Giơ lâu mình mỏi tay lắm rồi đấy. Nghe thế cô mới rướn người sang rồi cắn một miếng. Đúng là ăn ngon thật, chất thịt mới mẻ, ăn vào miệng lại còn thơm ngọt khó tả, cũng có thể coi là một cái cánh nướng thành công rực rỡ. - Sao? Ngon lắm đúng không? Lục Dung Nhan hỏi Tần Mộ Sở, đuôi lông mày nhướng lên, tỏ rõ sự thỏa mãn như thể cái cánh gà này là cô vất vả làm ra ấy. - Ừ. Tần Mộ Sở cũng gật đầu phối hợp với bạn. Lục Dung Nhan vừa gặm cánh gà vừa nhìn Lâu Tư Trầm vẫn treo cái bản mặt lạnh lùng đối diện, cô híp mắt, nói lớn giọng: - Sở Sở, cậu nói cậu hiền lành đảm đang thế này không biết về sau người đàn ông có phúc đến mức nào mới lấy được cậu nhỉ? - ... Lời này vừa nói ra không khí đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ. Mà sắc mặt Lâu Tư Trầm thì trong nháy mắt lạnh đến ghê người. Hắn lại lấy một đống cánh gà ra rồi ném đến giá nướng trước mặt Tần Mộ Sở: - Nếu đảm đang thế thì nướng hết đi! - ... Cô nghẹn họng nhìn hắn, lại liếc đống cánh gà rồi hỏi: - Nướng nhiều thế có ăn hết được không? Lâu Tư Trầm lạnh nhạt đáp: - Tôi cùng San San ăn! - Nhiều thế này hả? Câu hỏi này là dành cho Lý San San. Cô nhìn cả núi cánh gà trước mặt Tần Mộ Sở, căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu thầm nghĩ anh họ tự mình làm chuyện xấu còn lôi cô theo làm gì không biết? Vội vàng hắng giọng, cô nhanh nhảu bảo: - À, em đang giảm béo, không ăn thịt, chỉ ăn rau củ thôi. Ngay sau đó cô bèn cầm một xiên rau củ rồi đến cạnh giá nướng khác tự thân vận động. Cuộc chiến này cô vẫn nên biết thân biết phận né tránh thì hơn, kẻo oan uổng vạ lây thì chết! Lý San San bỏ đi càng khiến Lục Ngạn Diễm thấy nghi hoặc hơn. Hành động này không giống việc mấy cô gái muốn tranh giành tình nhân sẽ làm gì hết. Bên này, sự kiên nhẫn của Tần Mộ Sở cũng đã tới giới hạn, thấy Lý San San nói thế cô mới đặt chỗ cánh gà kia vào rổ, nhưng Lâu Tư Trầm lại cứ như muốn đối đầu với cô, vừa cho vào xong hắn lại cầm cả rổ cánh gà đổ ào ra trước mặt cô rồi. - ... Hai người này đúng là quá mức trẻ con! Không! Phải nói là thiếu chủ nhà họ quá trẻ con, quá ngang ngược. Một đống người đều không chịu nổi nữa, người đầu tiên xách mông chạy là Tiết Bỉnh, anh cầm xiên thịt trong tay, vội vã bước đến chỗ Lý San San, thư ký Lâm cũng nhanh chân đuổi theo. Thấy tình cảnh này Lục Ngạn Diễm cũng khôn ngoan kéo bà xã Lục Dung Nhan sang bên kia, vừa đi anh vừa nói: - Bụng em lớn thế này không nên đứng gần xem người ta chiến tranh làm gì, chúng ta cứ ra xa một tí cho an toàn! Mọi người đều sang hết giá nướng bên kia, ở đây chỉ còn lại Tần Mộ Sở và Lâu Tư Trầm. Cô tức tối lườm hắn: - Anh làm thế vui lắm hả? - Đứng lên! - ... Tần Mộ Sở không hiểu hắn muốn gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy. Lâu Tư Trầm bước tới rồi ngồi xuống ghế của cô, mà chuyện khiến Tần Mộ Sở kinh ngạc nhất là hắn còn chủ động lật xiên nướng trên vỉ. Này... Cô không hiểu hắn lại bày trò gì nữa, không thể nào hiểu nổi! Nhưng người không hiểu tình huống lẽ nào chỉ có mình cô? Bên chỗ một giá nướng khác, mọi người thấy cảnh này đều lắc đầu hô lên: - Đúng là muộn tao mà! Không phải chỉ là muốn tự tay nướng cánh gà cho vợ mình ăn thôi à? Có cần dằn vặt nhau thế không! Lại còn chờ cái đống bóng đèn cao áp này tránh đi mới lộ ra bộ mặt thật nữa chứ! Ôi! Ai chẳng biết trong lòng Lâu Tư Trầm coi trọng người vợ này đến mức nào chứ? Tần Mộ Sở thấy Lâu Tư Trầm đã bắt đầu nướng một cách thuần thục, ngẩng đầu nhìn giá nướng kia một cái xong cô cũng định qua đó góp vui, nhưng vừa xê dịch một bước đã nghe thấy Lâu Tư Trầm lạnh lùng quát: - Ngồi xuống! - ... Liệu cô có thể từ chối không? Lâu Tư Trầm giống như nhìn thấu tâm can cô vậy, hắn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng lia qua xong rời tầm mắt về chỗ ngồi bên cạnh mình, lặp lại: - Ngồi xuống! Tần Mộ Sở sao còn dám to gan phản kháng nữa, chỉ đành cun cút ngồi xuống chỗ hắn chỉ định cho xong. Hắn không nói gì. Cô cũng chẳng có lời nào để nói. Bầu không khí lúc này vô cùng xấu hổ. Rốt cuộc vẫn là Tần Mộ Sở không chịu nổi nữa, cô mở miệng trước, làm như vô ý hỏi hắn: - Anh gọi em đi cắm trại cùng thế này cô San San kia không nói gì à? - Câu này em nên hỏi cô ấy. - ... - Trên cương vị là vợ cũ, thấy anh mang người mới đến em có cảm giác thế nào? Đột nhiên Lâu Tư Trầm lại hỏi một câu. - Dạ? Tần Mộ Sở ngây ra. Cô cười gượng: - Em chỉ thấy không ổn lắm thôi. - Có gì không ổn chứ? Tần Mộ Sở cảm thấy chỗ nào cũng không ổn hết! Nhưng cô không dám nói như thế mà chỉ lắc đầu, bảo: - Không có gì. Sau đó cô lại vội vàng chuyển chủ đề: - Anh nướng cái này ăn được không đấy? Lâu Tư Trầm rút luôn một xiên trông có vẻ đã chín đưa cho cô. Tần Mộ Sở chần chừ nhìn một lát vẫn không dám nhận. Chủ yếu là không dám ăn. Lâu Tư Trầm buồn bực hừ lạnh: - Không chết được đâu mà sợ! - ... Lúc này Tần Mộ Sở mới giơ tay ra. Thử cắn một miếng nhỏ xem thế nào nhưng không ngờ hương vị cũng không tệ lắm, lúc này lại nghe thấy giọng Lâu Tư Trầm vang lên bên tai: - Cho tôi thử một miếng! - Hả?! Tần Mộ Sở giơ thịt nướng đến trước mặt hắn nhưng hắn lại nhíu mày: - Này! Không có tay rảnh!