Mộ Sở phân vân một hồi lâu, lâu đến mức dường như cả thời gian cũng đều ngừng lại, cuối cùng mới quyết định nhấc máy gọi cho Lâu Tư Trầm. Đầu bên kia, đợi rất lâu mới có người nhấc máy. - Có việc à? Trong điện thoại, giọng điệu của Lâu Tư Trầm có chút lười biếng, giọng còn khàn khàn, hình như là mới ngủ dậy. Chẳng lẽ hắn còn đang ngủ, mình làm hắn thức giấc rồi sao? Cũng đúng, hôm qua đợi hắn về, e là cũng đã 5h hơn rồi! Giờ này không ngủ thì làm gì chứ? Mộ Sở lại đột nhiên nhớ ra một việc, hôm qua không phải hắn đã đập vỡ điện thoại rồi sao? Sao bây giờ vẫn gọi được, mấy người nhà giàu đúng là tùy hứng mà. Mộ Sở nhận ra suy nghĩ của mình đã đi lệch quỹ đạo, nên vội quay lại trạng thái bình thường, trả lời câu hỏi của hắn: - .... Có chút việc. - Việc gì? Giọng Lâu Tư Trầm trong điện thoại nghe có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn. Cũng đúng, mình đã phá giấc ngủ của hắn, rồi lại còn cái kiểu trả lời như không trả lời đó nữa. Thế là Mộ Sở cũng không úp mở với hắn nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: - Tiền thuốc men và viện phí của Đuôi Nhỏ là do anh đóng hả? Lâu Tư Trầm nhàn nhạt trả lời: - Xem ra trợ lý Tiết lại lo chuyện bao đồng rồi. - Trợ lý Tiết? Mộ Sở vô cùng ngạc nhiên. Cho nên, việc này là do trợ lý Tiết tự mình lo liệu? Chứ không liên quan gì đến Lâu Tư Trầm? - Gọi điện cho tôi là vì mỗi chuyện này? Chỉ nghe cái ngữ điệu không mấy vui vẻ này của hắn, Mộ Sở đã có thể tưởng tượng ra, hắn ở đầu dây bên kia lúc này lông mày đang nhíu lại thành hình chữ “ Xuyên” thật đậm. - Thật ngại quá, làm phiền giấc ngủ của anh rồi. Em..... em tắt trước đây. Sau đó, Mộ Sở vội vàng cúp máy. Bên này, Lâu Tư Trầm sau một hồi vẫn chưa kịp phản ứng, nhìn màn hình điện thoại bỗng sụp tối, bất giác cau mày. - Đáng chết! Mộ Sở sau khi cúp máy, tim vẫn “ thình thịch thình thịch” đập không ngừng. Trong lòng có chút căng thẳng, hạnh phúc và phấn khích. Cô thở phào nhẹ nhõm, khó lắm mới có thể bình tĩnh trở lại, lúc này lại chuyển qua gọi cho trợ lý Tiết. Tiết Bỉnh bắt máy rất nhanh, chỉ là có chút bất ngờ khi thấy Mộ Sở gọi cho mình: - Thiếu phu nhân?? Mộ Sở hơi ngại ngùng: - Sao còn gọi tôi như vậy? - Tất nhiên! Cô tìm tôi có việc gì à? - Ừm. Trợ lý Tiết, tôi muốn hỏi anh, tiền thuốc men và viện phí của con gái tôi là do anh đóng hộ hả? Tiết Bỉnh liền nói: - Thiếu phụ nhân, tôi chỉ là người phụng mệnh thôi, còn lệnh là do thiếu chủ ban xuống, tiền cũng của cậu ấy. - Là anh ấy? Mộ Sở cau mày, khó hiểu: - Nhưng anh ấy nói là anh tự có ý định giúp tôi... - ..... Tiết Bỉnh bày tỏ, nồi này anh ta không gánh nổi. Tiết Bỉnh tằng hắng một tiếng trong điện thoại: - Thiếu phu nhân, thiếu chủ là người kiệm lời thế nào, chắc cô cũng biết? Cậu ấy là anh hùng mà trước giờ làm việc tốt gì cũng không để lại danh tính đó. - ..... Ngay cả Mộ Sở cũng nghe ra được giọng điệu châm chọc của Tiết Bỉnh. Tiết Bỉnh lại tiếp tục nói: Lúc 5h sáng sớm nay, thiếu gia có gọi cho tôi, dặn tôi đi điều tra tình hình của thiếu phu nhân, mới phát hiện hóa đơn đó của cô, đương nhiên cũng thuận tiện đóng phí cho cô luôn. Tiền này là từ túi của thiếu gia nên không có liên quan gì đến tôi nhé. - Ra là vậy..... Mộ Sở nghĩ, chắc hôm qua Lâu Tư Trầm nhìn thấy mình làm việc trong quán bar, nên mới.... Cô thở dài nói: - Được, cảm ơn anh! - Không cần, tôi cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi. - Có như vậy thì cũng cảm ơn anh. Mộ Sở cười, sau đó hai người nói chuyện với nhau một hồi thì cúp máy. Tiền quả nhiên là do Lâu Tư Trầm đóng, cô nên tìm cơ hội để trả tiền lại cho người ta. Mộ Sở liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, sắp đến giờ làm của cô rồi, giờ mà đi rút tiền chắc chắn sẽ không kịp, nên thôi đợi tan làm hẵng đi vậy. Mộ Sở đứng lại trước cổng ICU (*Khoa hồi sức tích cực) trông Đuôi Nhỏ một hồi, sau đó mới đến chỗ làm việc của mình. Đến lúc cô tan ca cũng đã 6 giờ tối rồi, may mà tối nay cô không cần phải làm ca đêm, cô nắm số tiền mới rút được trong tay, sau đó bắt xe đi đến khách sạn Thuyền Buồm. Thật ra cô không biết lúc này Lâu Tư Trầm có ở khách sạn hay không, có điều không có cũng không sao, hoặc có thể nói là không có mặt thì càng tốt, cô có thể trực tiếp đưa cho thư ký Lâm. Sau khi Mộ Sở đến khách sạn Thuyền Buồm, người đầu tiên cô tìm cũng không phải là Lâu Tư Trầm mà là thư ký Lâm, kết quả tiếp tân nói là thư ký Lâm không có ở đây. Thật phiền! Mộ Sở đành phải tìm Lâu Tư Trầm. - Bây giờ Lâu tiên sinh cũng không có ở đây, có lẽ muộn một chút mới trở lại. Vậy nên Mộ Sở chỉ còn cách ngồi đây đợi hắn? Hắn không ở đây, thư ký Lâm cũng vậy, cho nên không ai có thể dẫn cô lên tầng 58, thế là cô đành ngồi ở sảnh lầu một khách sạn đợi hắn. Lúc này Mộ Sở mới nhớ ra, hồi đầu rốt cuộc mình đã vô tình thế nào mà tìm lên được tầng 58 nhỉ? Rõ ràng mỗi tầng đều phải quẹt thẻ mới lên được, nhưng cô chẳng hề quẹt thẻ, thang máy đã đưa cô lên thẳng tầng 58. Chắc là hôm đó thang máy bị hỏng! Nếu không thì có phải nên dùng từ “ duyên phận “ này để lý giải cho việc này không? Mộ Sở ngồi trên sofa ở sảnh lớn, mơ màng suy nghĩ, ánh mắt luôn nhìn ra hướng cổng khách sạn, những mãi cũng chẳng thấy bóng dáng Lâu Tư Trầm đâu. Cho đến hai tiếng sau, Mộ Sở vì quá mệt nên ngủ thiếp đi trên ghế lúc nào không hay. Lúc này Lâu Tư Trầm mới dẫn theo một đám nhân viên từ ngoài bước vào. Hắn mới vừa đặt chân tới đại sảnh, lễ tân khách sạn đã chạy ra cung kính tiếp đón: - Lâu tiên sinh, Lâu phu nhân đã đợi ông ở sảnh rất lâu rồi ạ! - Lâu phu nhân? Lâu Tư Trầm cau mày, nhìn theo hướng lễ tân chỉ thì thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc, đang co người ngủ thiếp đi trên sofa. Dáng vẻ sau khi ngủ say của cô, vô cùng ngây thơ, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn. Lâu Tư Trầm dừng tầm mắt trên người cô, dáng vẻ lạnh lùng lúc đầu đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, rồi lại hỏi lễ tân bên cạnh: - Cô ấy đợi bao lâu rồi? Lễ tân thành thật trả lời: - Đã hơn 2 tiếng rồi. Lâu Tư Trầm cau cau mày, sau đó rảo bước về phía Mộ Sở. Chất lượng giấc ngủ của Mộ Sở vốn rất kém, bây giờ ngủ ở đây cũng chỉ là chút thời gian ít ỏi mà thôi, cảm nhận được có người đến gần, cô liền bật dậy. Vừa mở mắt, đôi mắt lim dim của cô bắt gặp đôi mắt của đen láy của Lâu Tư Trầm, vì bất ngờ nên Mộ Sở tỉnh táo lại ngay, hết hẳn cảm giác buồn ngủ. - Anh....anh về rồi? Mộ Sở vội vàng đứng dậy, ngượng ngùng chỉnh lại quần áo, tóc tai một chút. Cô không ngờ rằng mình lại ngủ quên ở sảnh khách sạn thế này, thật mất mặt quá đi! Chút ấm áp nơi đáy mắt Lâu Tư Trầm bỗng chốc tan biến, nhanh chóng quay lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu. Đôi mắt sâu hoắm như đáy giếng đã ngàn năm ấy như hút trọn cô vào trong: - Có việc gì sao? Giọng điệu vẫn lạnh lùng như thế. - Ừm! Mộ Sở gật đầu. Sau đó, bắt đầu mở túi tiền ra, định lấy số tiền đã chuẩn bị trước đưa cho hắn, nhưng chưa kịp lấy ra thì đã nghe thấy người đàn ông trước mặt nói: - Về phòng rồi nói! - ... Mộ Sở ngạc nhiên há hốc miệng, đứng đơ tại chỗ. Đợi cô hoàn hồn lại thì Lâu Tư Trầm đã đi vào thang máy, Mộ Sở vội đuổi theo, đi vào thang máy cùng hắn. Trong thang máy, có Lâu Tư Trầm, trợ lý Tiết, thư ký Lâm và cô. Tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng, bầu không khí vô cùng gượng gạo. Còn Mộ Sở thì rất nhiều lần muốn lấy tiền trong túi ra đưa cho hắn, nhưng rồi lại không biết phải làm thế nào, người xung quanh không nói chuyện, cô nhất thời cũng không nói được gì. Một tiếng “Tinh....” vang lên, sau đó thang máy mở ra, đã đến nơi. Lâu Tư Trầm bước ra khỏi thang máy trước tiên. Trợ lý Tiết đưa tay về hướng Mộ Sở, ý muốn mời cô đi trước, Mộ Sở cũng đành đi theo Lâu Tư Trầm ra khỏi thang máy. Lâu Tư Trầm quẹt thẻ vào phòng. Mộ Sở đứng bên ngoài cửa, quay đầu lại nhìn thì không thấy trợ lý Tiết và thư ký Lâm đi theo. Lâu Tư Trầm đè cửa, mặt lạnh lùng hỏi cô: - Còn không vào trong? - Thôi em không vào đâu, thật ra em đến..... “Rầm!!” Mộ Sở còn chưa dứt lời thì cửa đã bị người đàn ông bên trong đóng sầm lại. - ..... Tình huống gì thế này? Cô nói không vào thì anh thật sự để cô ở ngoài luôn sao? Cái tên này!!! Lần nào cũng tùy ý bá đạo như thế? Mộ Sở ở bên ngoài tức đến mức cắn răng. Uổng công cô đợi hai tiếng đồng hồ. Thật sự cô không muốn phải đến thêm lần nữa. Cô nghĩ, hay là cứ để tiền trước cửa đi? Nhưng mà, dựa vào cái tính dứt khoát của hắn mà nói, hắn chắc chắn sẽ coi như không thấy số tiền này! Đúng vậy, hắn chắc chắn sẽ như vậy! Nếu như cô đặt số tiền này trước cửa, mấy ngày sau đến xem, hoặc là tiền này vẫn sẽ nguyên vẹn không ai động đến, hoặc là đã bị người khác lấy đi từ lâu rồi. Số tiền này thật sự không hề ít, hơn nữa còn là đồng tiền mồ hôi nước mắt của cô, nên cô không nỡ làm cách này. Cuối cùng, cô chỉ có thể bất chấp ấn chuông cửa phòng Lâu Tư Trầm. Chuông cửa kêu một hồi, người bên trong mới có phản ứng. Mộ Sở biết thừa là hắn cố ý làm vậy. Trong điện thoại giám sát, Lâu Tư Trầm đã cởi chiếc áo vest đen vừa mặc lúc nãy ra, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lười biếng nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, rồi tùy ý tháo nút cổ tay áo ra, hỏi Mộ Sở đang đứng bên ngoài: - Còn chưa đi nữa? Biết rõ còn hỏi. Mộ Sở giận dỗi cắn răng nói: - Em có việc tìm anh! - Tôi không có thói quen bàn chuyện ở bên ngoài. - Vậy.... anh mở cửa ra đi. - Chắc chứ? Lâu Tư Trầm nhướn nhướn mày, có chút đắc ý. Mộ Sở thật sự không còn cách nào với hắn, chỉ đành nghe theo lời hắn. Cuối cùng Lâu Tư Trầm cũng mở cửa cho cô. Mộ Sở lúc này không chút do dự, đi thẳng vào phòng. Vừa bước vào, cô không đợi được nữa liền mở túi sách lấy tiền ra đưa cho người đàn ông trước mặt: - Đây là tiền thuốc men và viện phí của Đuôi Nhỏ, cảm ơn anh!