Niệm Mộ

Chương 75 : Lời thề một đời không hối hận

Chạy vào cơn mưa, cơn mưa lớn như đã tích từ lâu ào ào nện xuống, đánh đau cả người, gió phần phật thổi, người ở trong gió như một trang giấy trắng, một khi mất khống chế sẽ bị thổi đi. Mưa to bao phủ mọi nơi, không nhìn rõ con đường phía trước. Lại một tia điện xẹt qua, sau đó là tiếng ầm ầm của sấm. Nước mưa lạnh ngắt, tiếng mưa rơi ào ào, còn có từng cơn gió lớn thổi đến, tiếng sấm vẫn vang, Sở Mộ đột nhiên lâm vào mê man. Dừng chân lại, đứng giữa sân, anh bỗng không biết mình đang làm cái gì, vì sao phải làm như vậy, vì sao khi gặp phải loại chuyện này, phản ứng đầu tiên là muốn trốn chạy. Chu Niệm đã đuổi theo, ôm chặt Sở Mộ. Lại một dòng điện xẹt qua, màn trời tối đen như bị xé rách. “Chu Niệm…” Sở Mộ nhẹ kêu. “Mộ Mộ.” Chu Niệm quý trọng mà ôm Sở Mộ vào lòng, ôm chặt anh giữa tiếng sấm đang gầm thét. “Sở Mộ, anh nghe em giải thích, chúng ta vào nhà nhé.” Chu Niệm kéo Sở Mộ vào phòng, Sở Mộ lúc này dang vô cùng choáng váng, anh không từ chối, tùy ý để hắn kéo mình đi. Điên rồ một hồi, cả người Sở Mộ và Chu Niệm đều ướt đẫm. Đứng trong đại sảnh, không còn gió lớn khiến người đứng không vững, cũng không còn từng hạt mưa đánh đau cả người, chỉ có hơi thở bình thản mà ấm áp, Chu Niệm cầm lấy chiếc khăn người hầu gái đưa, không quan tâm đến mình, chỉ nhanh chóng lau đi từng giọt nước trên mái tóc và gương mặt của Sở Mộ, vừa xin lỗi vừa giải thích, “Mộ Mộ, anh nghe em giải thích, em không có cố ý gạt anh.” Sở Mộ tùy ý hắn lau, trầm mặc không nói, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên ôm lấy Chu Niệm, thanh âm oa oa trầm thấp, “Chu Niệm, cậu đừng gạt tôi, cậu đừng gạt tôi.” Chu Niệm cũng vươn tay ôm lấy Sở Mộ, “Em sẽ không gạt anh, không có gạt anh.” Sở Mộ ngây ngốc, Chu Niệm bế anh lên lầu thay quần áo. Lau khô thân thể, đổi xong quần áo, Sở Mộ ngồi yên trên sô pha không nói lời nào, như đang lâm vào trầm tư, thần tình âm trầm lo lắng. Chu Niệm thay quần áo, cầm khăn đi đến, ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ, dùng khăn xoa xoa tóc của anh, sau một hồi, mới dùng nó lau tóc mình. “Chu Niệm, tại sao không nói cho tôi biết?” Là Sở Mộ mở miệng đầu tiên, thanh âm bình tĩnh mà đạm nhạt, nhẹ chớp mắt, không để cho ai nhìn thấy thần sắc trong đó, anh bây giờ không còn kích động như lúc nãy, một dãy hành vi kịch liệt vừa rồi đã lấy đi tất cả sức lực của anh, hiện tại, anh chỉ còn khí lực để xác nhận mà thôi. Sở Mộ càng bình tĩnh lãnh đạm, Chu Niệm càng sốt ruột, hắn đưa tay bán ôm Sở Mộ, cũng may Sở Mộ không có bài xích hành vi của hắn, ngược lại còn tựa vào lồng ngực hắn, tùy ý bàn tay hắn vuốt ve trên lưng mình. “Xin lỗi, Mộ Mộ, em sợ nếu nói với anh, anh sẽ không tha thứ em, sẽ không đồng ý ở lại bên cạnh em nữa. Cho nên, em mới không nói cùng anh.” Chu Niệm nói, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn vào mặt Sở Mộ, hắn sợ trên gương mặt đó sẽ hiện ra thần sắc chán ghét, may mà, trên mặt Sở Mộ vẫn không có bất cứ thần sắc gì. “Vậy tại sao cậu không lừa tôi cả đời…” Thanh âm của Sở Mộ rất nhẹ rất nhẹ, bị tiếng sấm chớp ngoài cửa sổ nuốt trọn, phảng phất như anh chưa hề nói cái gì, thế nhưng, chính anh hiểu rõ, lúc này mà nỉ non ra những lời như thế là hèn mọn biết bao, còn hèn mọn hơn cả những lời Chu Niệm đang giải thích. Chu Niệm có con với người khác, anh ngoại trừ đau khổ, ngoại trừ thiên tháp địa hãm(1) trong lòng, muốn chạy trốn, nhưng lại sợ thực sự rời đi, anh không tìm được cách nào khác, anh đã không thể rời bỏ con người này rồi, nếu người này có con cùng người khác, anh cũng không thể rời bỏ hắn, anh đã không còn đường lui, điều này làm anh sợ hãi, nhưng ngoài việc sợ hãi, anh không có bất cứ biện pháp nào khác… “Hôm nay em đưa nó về, tuyệt không có ý muốn anh biết. Mấy hôm trước nó được đưa đến chỗ ba em, không ngờ hôm nay lại đột nhiên được đưa về, em vừa về nhà, nó đã nhào lên người em. Em cũng hết cách, anh biết rõ, em sẽ không để anh chịu bất cứ khổ sở nào, thế nhưng, em cũng không thể để nó chịu khổ, dù sao nó cũng còn rất nhỏ, nó nhào đến, em nhất định sẽ ôm nó, dỗ nó, em biết anh sẽ tức giận, nhưng mà, em hết cách rồi, em sẽ nói rõ với anh, em xin lỗi anh, Mộ Mộ, anh không thể bỏ mặc em, xin anh tha thứ cho em.”Chu Niệm ôm chặt Sở Mộ, chặt đến các khớp xương của anh cũng trở nên đau nhức, dù vậy, Chu Niệm vẫn không buông tay, Sở Mộ cũng không bảo hắn nới lỏng ra. Sở Mộ không nói lời nào, an tĩnh lắng nghe, anh thầm muốn biết giữa anh và đứa bé kia ai là người quan trọng hơn, nhưng lại cảm thấy vấn đề này thật sự rất ti tiện, nên cũng không nghĩ nữa. Chu Niệm thấy Sở Mộ không nói lời nào, bèn tiếp tục nói, “Em vốn định sau khi chúng ta kết hôn mới để cho anh biết, khi đó, dù anh có đổi ý cũng không kịp nữa rồi.” Thân thể Sở Mộ giật giật, thanh âm của Chu Niệm từng chút tiến vào tai anh, sau đó quanh quẩn trong đầu anh, anh biết dù là hiện tại, không phải đổi ý không kịp, mà là vốn không thể thay đổi nữa rồi. “Vậy…” Thanh âm Sở Mộ hơi nghẹn, Chu Niệm nghe anh lên tiếng, bèn nhìn anh, Sở Mộ cũng giương mắt lên nhìn hắn, nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống. “Vậy đứa bé kia là con của cậu với ai, cậu định làm sao với mẹ của nó?” Lúc hỏi ra vấn đề này, trái tim của Sở Mộ quặn đau, anh cảm thấy mình đang diễn một vai oán phụ, ngồi đây hỏi chồng của mình sẽ xử lý đứa con của hắn cùng tình nhân như thế nào. Nó làm anh chán ghét chính mình. Câu hỏi của Sở Mộ khiến Chu Niệm sửng sốt, thanh âm của Sở Mộ yếu đuối mà đau thương như vậy, làm cho Chu Niệm càng thêm thương anh, bàn tay vốn đang vỗ về trên lưng anh bỗng nắm chặt, hắn nói, “Khi đó em về kế thừa sản nghiệp của ba, với điều kiện em phải có một đứa con, lúc đó em cũng không cho đây là vấn đề lớn, hơn nữa chuyện thụ tinh trong ống nghiệm cũng vô cùng đơn giản, có điều, khi phải thực sự có con, kỳ thực trong lòng em cũng không dễ chịu, em biết dù là vậy, em cũng đã phản bội anh, thế nhưng, nghĩ đến nếu có con lúc sau này khi em và anh ở bên nhau, em nghĩ như vậy anh sẽ càng khó chịu hơn, vả lại, trong quá trình thụ tinh, anh vẫn sẽ bị dày vò, không bằng, không bằng em sớm có nó, như vậy, anh chỉ đau khổ lúc biết chuyện này, em nghĩ như vậy sẽ tốt cho anh hơn, cho nên, ba năm trước, em ứng theo an bài của ba, có đứa con này.” Sở Mộ nghe Chu Niệm nói xong, vẫn bất động trong lòng hắn. Qua một hồi, anh mới hỏi, “Vậy mẹ của đứa bé ở đâu?” Chu Niệm lập tức giải thích, ” Em tuyệt không biết, cũng không có đi điều tra, tất cả đều là ba an bài. Mộ Mộ, cả đời này em cũng không muốn biết, em chỉ muốn ở cùng anh, những người khác em không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.” Âm điệu lo lắng mà sợ hãi của Chu Niệm làm cho trái tim Sở Mộ buốt đau, anh vùi mặt vài hõm vai hắn, đưa tay ôm chặt người anh yêu say đắm đến vô pháp buông bỏ. “Chu Niệm, sau này cậu không được gạt tôi nữa. Nếu như, nếu như sau này cậu đi trật đường, cậu nhất định phải nói ngay cho tôi biết, tôi thà rằng chúng ta chia tay, cũng không muốn cậu gạt tôi…” Sở Mộ nói, nước mắt ửng lên, dòng lệ nóng hổi tích lên vai Chu Niệm, ướt đẫm chiếc áo, thấm vào tận trái tim hắn. “Mộ Mộ, anh nói bậy cái gì vậy, em sẽ không ở bên ngoài… a” Chu Niệm lo lắng giải thích. Nhưng Sở Mộ lại ôm chặt hắn không cho hắn động, tiế tục nói, “Cậu đáp ứng tôi, tôi không muốn bị gạt, nếu vậy, không bằng bây giờ trực tiếp chia tay.” Thấy Sở Mộ kiên trì như vậy, Chu Niệm đành phải nói, “Em đáp ứng anh, sau này nhất định không lừa gạt anh.” Hai người ngồi trong phòng thật lâu, Chu Niệm cầm khăn lau đi giọt lệ trên mặt Sở Mộ, rồi lại hôn lên môi anh. Hai đôi con người sâu thăm tràn đầy tình yêu nhìn Sở Mộ, nói với anh, “Chỉ có lần này, về sau, nhất định sẽ không. Mộ Mộ, anh đừng buồn, nếu sau này em có gạt anh nữa, đối xử không tốt với anh, nếu thật có thần linh trên Trời, như vậy, lôi điện hiện trên trời, rồi hãy đánh lên người em, em nguyện ý chết để tạ tội.” Sở Mộ nghe Chu Niệm nói như vậy, sợ đến mức mở to hai mắt.” Cậu nói bậy cái gì vậy!” Chu Niệm cười nhìn Sở Mộ, “Mộ Mộ, em chỉ muốn để anh tin em.” “Tôi tin cậu, tôi tin tưởng cậu.” Sở Mộ một lần rồi lại một lần nhắc lại, rồi đến gần dùng mặt mình che lên mặt Chu Niệm, rất sợ hắn nói sẽ ra lời thề bậy bạ gì nữa. Cho dù sau này Chu Niệm thật làm chuyện có lỗi với anh, thì anh nguyện ý chính mình bị thiên lôi đánh chết, cũng không muốn rời đi hắn. Huống chi, Chu Niệm đã nói như thế, trong lòng Sở Mộ không thể không tin hắn. Bữa cơm này kéo đến vài giờ mới ăn. Lúc đó Lâm Tiểu Tề còn đang ôm đứa bé nên không có đi ra, cũng không để đứa nhỏ này nhìn thấy hai người cãi nhau, vỗ nó ăn rồi bế nó lên lầu chơi, sau đó dỗ bé ngủ trưa. Chu Niệm đưa Sở Mộ đến nhìn con của mình. Chu Hoành ngủ trên chiếc giường có rào chắn, trong tay ôm theo một con gấu bông, hai chân quấn lấy nhau, gương mặt ửng hồng, ngủ say sưa. Tuy còn nhỏ, nhưng nhìn ra được, tướng mạo của nó rất giống Chu Niệm, chỉ là, không biết Chu Niệm lúc nhỏ có nhu thuận dễ thương như nó hay không. Sở Mộ nhìn đứa bé trên giường, những nỗi buồn phiền trong lòng sớm đã tan ra, suy cho cùng anh và Chu Niệm không thể có con cùng nhau, nếu vậy, đứa bé này, sau này cũng sẽ là con của anh, huống chi nó đáng yêu như vậy, sau này phải hảo hảo nuôi dưỡng nó. Đi ra từ phòng Chu Hoành, Sở Mộ hỏi, “Nó thực chỉ mới hai tuổi?” “Phải a. Thực sự chỉ mới hai tuổi. Chờ nó thức dậy, nó sẽ trả lời anh.” Chu Niệm nói. “Tôi còn tưởng nó đã 3 bốn tuổi. Con nít bây giờ lớn thật nhanh.” Sở Mộ cảm khái nói. “Lúc nhỏ em cũng lớn giống nó, mẹ em nói lúc đó em còn biết đọc thơ. Xem ra, nó chỉ kế thừa gen của em mà thôi.” Chu Niệm cười nói. “Cậu tự biên tự diễn đúng không!” Sở Mộ lườm hắn, khóe miệng bất giác vểnh lên. Chu Niệm nhìn anh đã trở lại bình thường, trong lòng cũng vui vẻ. “Sau này, nó chính là con trai của chúng ta.” Chu Niệm nói, nhìn Sở Mộ, Sở Mộ nhìn thần tình khẩn trương của hắn, bèn đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, nói, “Tôi không phí sức mà có được một đứa con, uhm, cũng rất có lời.” Sau đó Chu Niệm đi đến nói cảm ơn với Lâm Tiểu Tề, Lâm Tiểu Tề khoát khoát tay, nói, “Không có gì, là việc nên làm.” Nhìn thần sắc vui vẻ của Chu Niệm, Lâm Tiểu Tề bèn hỏi, “Hai anh không có vấn đề gì chứ! Ai, nói đến phải trách em, em đưa Tiểu Hoành về, khiến các anh mâu thuẫn.” “Chuyện này vốn phải giải quyết, Sở Mộ tiếp thu và tha thứ cho tôi nhanh như vậy, tôi vui còn không kịp, sau này cuối cùng cũng yên tâm.” Chu Niệm cười trả lời, xem ra vô cùng vui vẻ. Lâm Tiểu Tề muốn tìm Sở Mộ nói chuyện, lúc gõ cửa phòng, Sở Mộ đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, lúc này mưa gió đã ngừng, tuy mặt trời vẫn chưa hiện ra, nhưng sắc trời rộng mở, khắp nơi đều mang theo vị đạo tươi mát. Cửa sổ không có đóng, gió nhẹ thổi vào, tóc Sở Mộ bị gió thổi, nhẹ nhàng lay động. Thần tình ôn hòa đạm mạt, mang theo khí tức xuất trần, Lâm Tiểu Tề tiến đến nhìn đến ngây ngẩn, rồi mới đi qua vừa cười vừa nói, “Em tới tìm anh nói chuyện, anh không ngại chứ!” Sở Mộ đứng dậy, “Không ngại không ngại, mời ngồi mời ngồi.” Lầm Tiểu Tề cười ngồi đối diện Sở Mộ, hỏi, “Anh đang đọc sách gì vậy?” Sở Mộ nhìn con người xinh đẹp trước mặt, nhớ tới Chu Niệm đã từng nói với anh, người này là bạn đời bên cạnh cha của hắn, nhỏ tuổi hơn Chu Niệm, nhưng là người duy nhất làm cho cha của hắn yêu mình, thậm chí, cuộc sống của hai người cũng rất mỹ mãn, cha của Chu Niệm còn sửa đi thói quen nơi nơi lưu tình của ông. Sở Mộ nhìn đôi mắt thuần khiết của cậu, long lanh mà mang theo khí chất thanh nhã, những nổi sầu lo trong lòng cũng đều tản đi, dẫu sao, cuộc sống luôn không như chúng ta mong muốn, chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu, thì có chuyện gì mà không thể giải quyết hay chấp nhận. Suy cho cùng, chính mình quá bình thường, mà người trước mặt lại là nhân vật xuất sắc tựa thiên chi kiêu tử(2), đối phương có thể đối mặt với trắc trở, tại sao chính mình lại không thể. Cuộc sống vẫn luôn tiếp tục, vô luận là nghèo khó hay sang giàu, vô luận là khỏe mạnh hay bệnh tật, chỉ cần chúng ta yêu nhau, mãi không rời xa. Yêu có oanh oanh liệt liệt, chỉ nguyện sự dịu dàng chúng ta dành cho nhau mãi còn, đó là hơi ấm quý giá suốt một đời, dù có chết đi, chúng ta cũng có thể ôm lấy đối phương, thốt nên lời thề suốt đời không hối hận.