Niệm Mộ

Chương 65 : Về nhà

Vì sợ mẹ phản đối, ngay cả chuyện chuyển công việc Sở Mộ cũng chưa nói cho mẹ Sở, dĩ nhiên, chuyện tái hợp với Chu Niệm càng chưa từng đề cập qua. Vì vậy, trong lòng vô cùng bất an, từ lúc xuống máy bay, nỗi bất an ấy càng thêm nặng nề. Thành phố nơi gia đình anh ở không có sân bay, chỉ có thể đáp máy bay ở tỉnh lị, sau đó lại ngồi xe thêm vài giờ. Chu Niệm an bài mọi thứ rất chu đáo, từ lúc ra sân bay đã lập tức có xe đến đón, một đống lớn quà gặp mặt cũng được cất đầy đủ vào xe. Ngồi trong xe, Chu Niệm nhìn gương mặt chau mày, dáng vẻ có chút khẩn trương của Sở Mộ, bèn ôm lấy bờ vai của anh, nhẹ giọng vỗ về, “Không sao đâu, đừng lo.” Sở Mộ không thích thân mật với Chu Niệm khi có người ngoài ở cạnh, nhưng lại không thể né tránh hành động của Chu Niệm, chỉ có thể để hắn tùy ý ôm mình, đáp trả “Tôi biết, chính là, vẫn không tránh được lo lắng.” “Nếu bác gái lấy chổi đuổi em ra khỏi nhà, em cũng sẽ không đi, anh biết mà, da mặt của em rất dày, em sẽ ở lì cho đến khi bác ấy đồng ý mới thôi, đừng lo, anh cau mày, lòng em cũng không dễ chịu.” Chu Niệm vừa nói vừa trêu Sở Mộ, Sở Mộ miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu, “Cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiện thôi.” Sở Mộ đã sớm báo với mẹ rằng anh sẽ trở về, cũng nói đại khái thời gian, chỉ là, vẫn chưa nói sẽ có người về cùng. Xe tiến vào con hẻm nhỏ, đậu trước ngôi nhà lầu, Sở Mộ từ trong xe đi ra, còn chưa đứng vững, đã nghe đến giọng nói của mẹ truyền từ cánh cửa sổ ở lầu ba, “Sở Mộ, về rồi à?” Gần như chỉ trong một cái nháy mắt, bóng dáng mẹ Sở trước cửa sổ tiêu thất, sau đó liền nghe được tiếng bước chân trên cầu thang truyền đến. Chu Niệm xuống xe, sau đó đi mở cốp xe phía sau lấy đồ ra, tất cả bên trong đều là lễ vật, từ các loại thuốc bổ, đến quần áo, còn có những hộp trang sức quý giá, vân….vân. Phía trước mẹ Sở, từ hành lang, một con mèo béo ú màu trắng lao nhanh tới. “Meo meo~” một tiếng rồi vọt đến bên chân Sở Mộ, sau đó xoay tròn bên chân anh, Sở Mộ vốn muốn cầm đồ phụ Chu Niệm, nhưng khi con mèo trắng chạy tới, anh bèn cúi người vòng hai tay ôm lấy con mèo, con mèo trắng cuộn mình trong tay anh kêu vang, có vẻ đặc biệt hứng khởi. “Đoàn, mày càng lớn càng phì, là đại cô nương mà cũng không biết ăn ít giảm béo một chút.” Sở Mộ sủng nịch mà ôm con mèo cười nói. Chu Niệm nghe tiếng mèo kêu liền nhìn qua, vừa nghiêng đầu đã bắt gặp mẹ Sở đang đi xuống lầu. Chu Niệm đi đến phía trước Sở Mộ, nhìn mẹ Sở nói, “Bác gái, cháu và Sở Mộ cùng nhau trở về, làm phiền bác rồi.” Vẻ mặt của mẹ Sở có chút cứng ngắc, thế nhưng, lại không có cáu giận như Sở Mộ lo lắng, nàng nhìn Chu Niệm gật đầu, “Vào nhà trước đi! Bên ngoài rất nóng.” Sở Mộ ôm mèo đi đến trước mặt mẹ Sở, cúi đầu, có chút lo lắng mà gọi, “Mẹ.” “Được rồi, vào nhà rồi hãy nói.” Mẹ Sở nói, rồi nhìn các món đồ được lấy từ trong xe ra, chau mày, “Sao lại mua nhiều đồ như vậy, không phải quá lãng phí tiền bạc rồi sao?” Chu Niệm cười đáp, “Đều là thứ bác gái có thể sử dụng, cũng không lãng phí. Còn có một ít xin tặng cho bà ngoại và dì út. Vốn còn phải chuẩn bị lễ vật cho các bạn bè thân thích khác, chỉ là không có cách nào mang hết, định là mua ở chỗ này.” Mẹ Sở vừa nhận các túi đồ trong tay Chu Niệm, vừa gọi tên Tiểu Đoàn, con mèo được Sở Mộ thả xuống đất, đôi mắt cao ngạo quạnh quẽ màu lưu ly hảo hảo quan sát Chu Niệm vài lần, rồi đi theo mẹ Sở lên lầu. Sở Mộ nghĩ mẹ đối đãi với Chu Niệm như vậy hẳn đã chấp nhận hắn, tâm trạng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không dám dò hỏi. Cầm phụ Chu Niệm những món đồ còn sót lại, đợi Chu Niệm khóa xe, hai người lúc này mới đi lên lầu. Đây là căn gác cũ, dù đang trong buổi chiều hè sáng rực nhưng hành lang vẫn có vẻ âm u. Chu Niệm đánh giá chung quanh, rồi nói bên tai Sở Mộ, “Có muốn đón mẹ đến ở cùng chúng ta không, mẹ ở đây một mình có hơi quạnh quẽ.” Sở Mộ liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói, “Không phải mới vừa rồi kêu là bác gái sao, bây giờ đã gọi mẹ? Không chắc mẹ có muốn đến ở cùng chúng ta hay không nữa? Đến lúc đó phải hỏi ý của mẹ đã!” Chu Niệm cười, kỳ thực, hắn cũng rất sợ mẹ của Sở Mộ, không khỏi cố ý lộ ra thế yếu trước mặt nàng. Dĩ nhiên, loại sợ này kỳ thực xuất phát từ tình cảm của hắn dành cho Sở Mộ, mẹ của Sở Mộ là người thân thân thân thiết nhất của anh, nàng là người có sức ảnh hưởng đến quyết định của Sở Mộ, Chủ Niệm dĩ nhiên muốn lấy lòng nàng, tỏ ra yếu thế tước mặt nàng. Tuy vài năm nay Chu Niệm không có liên lạc với Sở Mộ, nhưng hắn lại có liên lạc cùng mẹ Sở, ngày lễ ngày Tết luôn gửi lễ vật qua bưu điện, dù lúc đầu không dám lấy danh nghĩa của mình, nhưng thật lâu sau đó, khi lễ vật tặng càng nhiều hơn, hắn bèn dùng danh nghĩa của mình, sau đó hai người bắt đầu liên lạc qua điện thoại, mẹ Sở cũng không nhiệt tình với hắn, mỗi lần nói chuyện đều lạnh lùng, nhưng lại không có ý cự tuyệt. Kỳ thực mẹ Sở cũng không quá thích hắn, một phần là vì hắn là người mà con trai nàng yêu thương, nàng biết rõ con trai của mình có bao nhiêu thương hắn quan tâm hắn, nên không đành lòng cự tuyệt, tránh cho sau này con trai nàng oán hận nàng, vì vậy, nàng và Chu Niệm bắt đầu tạo nên phương thức tiếp xúc kỳ lạ thế này. Kỳ thực, trong tận đáy lòng, nàng mong hai người có thể ở bên nhau, suy cho cùng, nếu như Chu Niệm không ở bên con trai nàng, Sở Mộ nhất định sẽ cô đơn cả đời, nàng không bao giờ muốn chuyện này xảy ra. Lần này Chu Niệm trở về cùng Sở Mộ, thực ra, nàng cũng biết, bởi vì Chu Niệm đã gọi điện nói trước với nàng chuyện này. Thậm chí việc Chu Niệm và Sở Mộ tái hợp với nhau, quan hệ đã trở nên ổn định, Chu Niệm đều nói tất cả với nàng, dĩ nhiên, hắn cũng rất chân thành mà trịnh trọng diễn đạt ý nguyện muốn kết hôn với Sở Mộ, sống trọn đời bên anh. Lúc mẹ Sở nghe đến những lời nói này, trong lòng có chút kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn chúc phúc hai người, mong Chu Niệm sau này không được làm chuyện có lỗi với con trai nàng. Cho nên, lần Chu Niệm đến gặp mẹ Sở này, kỳ thực trong lòng đã phi thường nắm chắc, chỉ có Sở Mộ là không biết gì mà thôi. Hắn hiểu rõ, vô luận mẹ Sở có không thích hắn đến cỡ nào, thì cuối cùng cũng nhất định sẽ đồng ý cho hai người ở bên nhau. Hắn đã không còn là chàng trai trẻ năm đó, hắn hiện tại là một người cơ trí trưởng thành, đồng thời có thể nói hắn là người vô cùng tâm cơ, đối với mẹ Sở, hắn không ngu ngốc như năm đó, chỉ có thể thúc thủ vô sách trước mặt nàng. Tử huyệt của Sở Mộ chính là mẹ của anh, hiển nhiên, tử huyệt của mẹ Sở làm sao không phải là Sở Mộ! Hiểu rõ điểm này, Chu Niệm có thể thuận lợi mà chiếm lấy ưu thế. Đây là ngôi nhà rất nhỏ hẹp gồm một phòng khách và hai phòng ngủ, tuy rằng mỗi năm Sở Mộ ở đây chưa đến nửa tháng, nhưng phòng của anh vẫn được hảo hảo lưu lại, hơn nữa còn được quét dọn không nhiễm một hạt bụi. Nhìn ra được, mẹ Sở vẫn luôn trông ngóng hy vọng đứa con trai có thể trở về đây nhiều hơn, ở lại đây nhiều ngày hơn.