Editor: Luna Huang " Huyền Vương gia nhìn bên này của chúng ta kìa!" Mỗ nữ tử rất là kích động. " Huyền Vương gia hướng chúng ta nở nụ cười! Các ngươi nói, Huyền Vương gia đây là cười với ai?" " Ai nha! Từ tiểu thư thẹn!" " Ngươi nói bậy! Ta thấy ngươi mới thẹn!" " Huyền Vương gia đẹp như vậy, cho dù ai thấy mà không xấu hổ? Cho dù là Hằng Nga trên trời thấy được, chỉ sợ cũng xấu hổ ba phần!" Một đám oanh oanh yến yến phấn khởi nói, nếu không có thị vệ đứng phía trước, thái giám ngăn phía trước, sợ đều là nhịn không được nhào tới ăn Huyền vương sạch sẽ luôn rồi, một đám thái giám theo ngăn cũng là bất đắc dĩ, nghĩ nhóm người này trong ngày thường thoạt nhìn có tri thức hiểu lễ nghĩa ôn văn nhĩ nhã có phong phạm của thiên kim tiểu thư, làm sao có thể thấy Huyền Vương gia như thấy mạng, hận không thể liền xông ra ngoài. Chỉ có Ôn Nhu, tâm trạng tuy có kinh hãi, nét mặt cũng rất là bình tĩnh, thấy được trong lòng của thái giám tán thán định lực của nàng. Nếu nói là đẹp, Ôn Nhu cảm thấy Bạch vương so với Huyền vương còn muốn đẹp hơn vài phần, tự nhiên liền sẽ không giống những các tiểu thư này không có định lực, mà khiến nàng khiếp sợ, là Huyền vương. Hắn cư nhiên là nam tử giúp nàng cản một dao ở ngoài phố. Lúc đó nàng còn cười nhạo người ta không có mắt không biết phân biệt nam nữ, dĩ nhiên là Huyền vương? Vậy làm sao có thể bảo nào không sợ cho được? Nếu hắn là Huyền vương, lúc đầu hắn xuất thủ vì nàng đỡ một đao, tự nhiên liền không phải không biết nàng là Bạch vương phi, mà thân hắn là Huyền vương, lấy tay giúp nàng đỡ dao, vì cái gì? Hắn là đã sớm biết nàng là Bạch vương phi, nếu nói là ngày đó ở trên phó là chuyện trùng hợp, như vậy hôm nay bên ngoài cửa cung liền không thể xem là trùng hợp được, nàng vốn không thể nghĩ ra vì sao một vương gia tiến cung còn mang theo một chiếc xe ngựa rộng, hiện tại trái lại sáng tỏ rồi, chỉ là hắn thế nào liền chuyện này sẽ phát sinh? Kỳ cũng có, quái cũng có, nàng đoán không ra rồi. Ôn Nhu vẫn còn ở trong suy nghĩ bay lộn, thanh âm của lễ quan cao vút bén nhọn lại vang lên: "Thỉnh các nữ quyến tiến điện ——" Các nữ quyến Các nữ quyến dưới sự hướng dẫn, bước lên bước lên ba mươi chín bậc thang cẩm thạch, vượt qua thiên môn cao vuốt của đại điện, rồi ngồi vào bàn bàn thấp của mình, bên mỗi bàn thấp có một cung nữ ngồi trên đất hầu hạ. Thời cổ nữ tử không được gặp người ngoài, tuy là sinh nhật của Vương Thượng ngoại lệ để các nữ quyến tiến cung tiến vào đại điện tham dự hoàng yến, nhưng mà cũng phải biết ý tứ, không thể phá hủy quy củ được, cho nên đám nữ quyến ngồi phía bên phải phải dùng màn sa mỏng ngăn giữa đám nam quyến bên trái, như vậy mới được xem như là không mất phong nhã. Mỗi một bàn thấp, đều có bày một hũ rượu lục ngọc nhỏ, bên trên có khắc hình quả lựu to, còn có một ly rượu bạch ngọc nhỏ, một bên bày khí cụ dùng để đun nóng rượu, một đĩa thịt nai, một cốc phật nhảy tường, còn thêm một đĩa thịt vạn phúc, trên bàn còn có một bếp nhỏ đang đốt than củi, một đĩa điểm tâm nhỏ, chuyên vì nữ quyến mà chuẩn bị. Ôn Nhu vi tôn Vương phi, là chính phi của đại hoàng huynh của Vương Thượng, ngồi vào thủ đế của nữ quyến(Luna: ghế cao cấp nhất trong đám nữ quyến), mà Ôn Tâm tuy có vị Trấn Quốc công tử, ngồi vào ghế thứ hai, điều này làm cho nàng vừa tức vừa hận, mà Ôn Nhan vốn không được ngộ đãi tham dự hoàng yến, bởi vì là theo Ôn Nhu mà đến, bào muội của Trấn Quốc công tử, tuy là thứ nữ, mặc dù ngồi ghế sau cùng, nhưng cũng là vô cùng vinh quang. Ôn Nhu ngồi xong, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, nhìn như giản đơn, cũng cực xa xỉ, riêng là một cốc phật nhảy tường nhỏ, liền không biết được là cuộc sống bao nhiêu ngày của bách tính rồi, bất quá là sinh nhật của đế vương, long trọng một chút cũng là đúng, như vậy cũng không biết mất bao nhiêu bạc của quốc khố, xa xỉ như vậy, cũng khó trách rơi vào cảnh tứ quốc chi mạt. (Luna: nghèo nhất trong tứ quốc.) Mà ở đại lục chi Phong hôm nay, giữa các nước tiểu chiến không ngừng, đại chiến ngẫu khởi, có thể nói là sắp sửa bước vào chiến tranh, Di quốc nếu còn như vậy, không biết có thể tồn tại được bao nhiêu năm. Ôn Nhu nhìn đại trụ trong điện, nhìn trướng sa mỏng thêu chỉ vàng, trong lòng không khỏi cảm khái, cung nữ ở một bên rót rượu, nàng muốn uống một ly nhỏ, lắng nghe âm thanh nhỏ ở một bên. " Hôm nay là hoàng yến sinh nhật cùng là quan lễ của Vương Thượng, Bạch vương sẽ đến không? Ôn Nhu nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu nhỏ, bên tai truyền đến giọng của một quan viên bên sa trướng bên kia. " Ai biết được, thân thể của Bạch vương còn sống được bao lâu cũng không biết, nhưng lại Bạch vương bệnh của Bạch vương không thích hợp xuất hành vào đông, Vương Thượng sinh ngay mùa đông, mấy năm nay Bạch vương không đến, Vương Thượng đều mất hứng một hồi lâu, hôm nay Bạch vương nếu là lại không đến, sợ Vương Thượng giận dữ cũng không chừng." Quan viên khác nói rằng. " Năm nay nếu là Bạch vương không đến, sợ chúng ta là có trò hay để xem." " Không có thể như vậy, cũng không biết sao, ngươi nói Bạch vương này hầu như đến đại môn cũng không có bước ra, dường như không tồn tại, Thanh Vương gia thích đối với hắn, nếu không phải Thanh Vương gia luôn luôn là trêu chọc Bạch vương, ta sợ Đại Di đã sớm đã quên còn có Bạch vương rồi." "Đúng vậy, đúng vậy." Kỳ thực, đây cũng là nghi vấn trong lòng Ôn Nhu, Bạch vương bất quá là một nhàn tản vương gia, thân còn mang trọng bệnh, căn bản không đáng giá nhắc tới, vì sao Thanh vương luôn muốn cùng hắn sinh sự? Chẳng lẽ là trên tay Bạch vương có đồ gì mà Thanh vương muốn nhưng không có được? Điều này có thể sao? Nếu là trên tay Bạch vương thật có đồ quan trọng như vậy, sao lại để người khác lấn lên đầu của hắn? Hay là nói, hắn ẩn nhẫn? Vương Thượng cùng thái hậu còn chưa xuất hiện, mà trong ngũ vương cũng chỉ có Huyền vương là người đầu tiên đến thôi. Đủ loại quan lại miệng quá nhàn rỗi, các nữ quyến miệng không có nhàn rỗi, người rục rịch đủ loại quan lại mành trước mặt, lặng lẽ xốc len lén nhìn Huyền vương, muốn ngăn cũng ngăn không được. " Thanh Vương gia ——" Thời gian các nữ quyến xuẩn xuẩn dục động, ngoài điện thái giám cao giọng tuyên, các nữ quyến không khỏi đem toàn bộ ánh mắt đặt trên người Ôn Tâm, Ôn Tâm ngượng ngùng cúi đầu. " Ôn tiểu thư, Thanh Vương gia đến đây ngươi không đi nhìn một cái sao?" Từ Mạn bắt đầu trêu ghẹo Ôn Tâm, nàng muốn cùng Ôn Tâm có quan hệ tốt, ngày sau Ôn Tâm trở thành Thanh vương phi, cũng chính là thừa tướng phu nhân, không biết bây giờ Di quốc không biết bây giờ là do thái hậu cùng Thanh vương định đoạt, cùng nàng có quan hệ tốt, chính là không sai. " Không đi." Ôn Tâm ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói. " Thanh Vương gia tuấn dật, khí chất phi phàm, Ôn tiểu thư, ngươi thật có phúc khí." Lại có người bắt đầu phụ họa. Ôn Nhu cảm thấy buồn cười, những người này, miệng lưỡi thật trơn tru, gặp người nào cũng nói người đó đẹp, một khắc trước khen Huyền vương đẹp đến không thể tả, giờ khắc này nói Thanh vương tuấn dật, khí chất phi phàm, nếu là nói một tên đầu heo ngồi trên tướng vị, sợ các nàng cũng nói tên đầu heo kia ngày thường tuấn dật. Nếu để cho các nàng nhìn thấy Bạch vương, trong bụng còn có viết nên loại văn gì nữa? " Bạch vương gia Bạch vương gia —— Lam vương gia đến ——" Ôn Tâm vẫn còn đang xấu hổ, ngoài điện thanh âm của thái giám báo lại vang lên. Bạch vương? Hắn dĩ nhiên đến đây? Thực sự là không xem trọng mạng của mình, vào đông xuất hành, sẽ không sợ đem mạng của mình ném trên đường.