Editor: Luna Huang Phong chi đại lục, tứ quốc đỉnh lập. Đông chi Hải quốc, tây chi Viêm quốc, bắc chi Mạc quốc, nam chi Di quốc, Hải quốc thực lực của một nước cường thịnh nhất, thứ hai Mạc quốc, Viêm quốc và Di quốc tương đương. Đương niên, thời điểm thái tổ hoàng đế của Di quốc mở rộng giang sơn, là tổ tiên Ôn gia cùng Thái tổ hoàng đế chinh chiến sa trường, vào sinh ra tử, trong một trận huyết chiến, Ôn Như Cố thay Thái tổ hoàng đế cản một mũi tên, máu tươi bắn lên chết tại chỗ. Sau này, Thái tổ hoàng đế xưng đại Di đế vương, thành công cùng với tam quốc chia thiên hạ làm bốn. Cảm động và nhớ nhung ân đức của Ôn Như Cố, truy phong Ôn Như Cố tước vị Trấn Quốc Công, tước vị cho phép tử nữ(con trai, con gái) đời đời kế tục, chỉ là, hậu nhân Ôn gia mặc dù kế tục tước vị Trấn Quốc Công, lại giống nhau xưng Trấn Quốc công tử, mà không phải là Trấn Quốc Công. Trấn Quốc Công phủ không chỉ có là sĩ tộc môn phiệt, vừa là danh môn vọng tộc, đời đời đều có nhân tài, Trấn Quốc công tử truyền tới đời đồng lứa với Ôn Nhu đã là đời thứ mười, mà tổ phụ của Ôn Nhu Ôn Tri Tân đã là đời thứ chín của Trấn Quốc công tử, vừa là thừa tướng của đại Di, đời thứ mười của tước vị Trấn Quốc công tử, Ôn Tri Tân không có truyền cho còn trai duy nhất của mình mà là truyền cháu gái mà hắn yêu thương nhất, Ôn Nhu. Sở dĩ Ôn Tri Tân không có đem tước vị Trấn Quốc công tử truyền cho phụ thân của Ôn Nhu Ôn Thế Nghi, là bởi vì Ôn Thế Nghi ngậm thìa vàng ra đời, từ nhỏ liền ngu đần bất kham, không học vấn không nghề nghiệp, sau khi lớn lên mỗi ngày ra vào nơi yên hoa liễu hạng, thành một hoàn khố tử. Ôn Tri Tân luôn luôn cảm thấy không chỉ có ở đời này của hắn mà đồng lứa nam đinh của Trấn Quốc Công phủ cũng y như vậy, cũng là con trai độc nhất, vì để cho nam hài của mình đi vào quỹ đạo, bất luận Ôn Tri Tân thử bao nhiêu biện pháp cũng không thấy tác dụng, dưới sự tức giận chỉ có thể đem hy vọng gửi trên người nữ tử. Vì vậy Ôn Thế Nghi lấy tướng quân chi nữ, ai biết điều này cũng không cứu được "Bệnh nguy kịch" của nhi tử của hắn. Vì vậy, Ôn Tri Tân chỉ có thể đem hy vọng của mình toàn bộ gửi trên người của một tiểu hài nữ sơ sinh, tuy là danh nữ anh, Ôn Tri Tân cũng thương yêu có thừa, tự mình làm đặt cho nàng tên là Ôn Nhu, nữ tử dịu dàng như nước, giống thê tử của hắn, cũng may Ôn Nhu không có cô phụ kỳ vọng của tổ phụ, không chỉ có là cầm kỳ thư họa, mà là công phu quyền cước cũng không kém, càng gấp đôi dáng dấp của tổ mẫu đã qua đời của mình, Ôn Tri Tân càng yêu thích, vào năm Ôn Nhu mười tuổi, Ôn Tri Tân chính thức công bố khắp nơi, đem tước vị Trấn Quốc công tử đời thứ mười truyền cho Ôn Nhu. Sống lại làm phách sủng quân môn lãnh thê. Nói cách khác, Ôn Nhu không chỉ có là ngậm thìa vàng ra đồi, mà còn lớn lên trong sự yêu thương của mọi người. Chỉ là, thế sự khó lường, vào năm Ôn Nhu cập kê, tổ phụ cùng mẫu thân rời khỏi nàng, cũng cùng năm đó, phụ thân Ôn Thế Nghi liền không thèm để mắt đến nàng, mà nàng lại cho rằng phụ thân là sợ nhìn thấy nàng sẽ nhớ tới tổ phụ cùng mẫu thân, nhớ lại hồi ức thương tâm nên không muốn gặp nàng, cũng không oán hận phụ thân. Từ nhỏ Ôn Nhu cùng Thanh vương đã có hôn ước, nhưng mà Ôn Nhu chưa từng thấy qua Thanh vương, càng nghe nói Thanh vương đối với muội muội của mình có chú ý, phiền muộn là lúc một lần dạo chơi trong hoa viên vô tình gặp được một vị công tử, hai người vừa gặp đã thương, lưỡng tình tương duyệt, liền liên tục qua lại, thế nhưng nàng cùng Thanh vương có hôn ước, còn là tiên vương tứ hôn, muốn hủy cũng không hủy được. Vì vậy hai người liền sinh ra ý định bỏ trốn. Khuynh quốc khuynh thành thì như thế nào, Ôn đại tiểu thư cũng là nữ nhân khuê phòng, nữ nhi nhân gia, thường cùng muội muội thổ lộ tình cảm, chính là muốn cùng người ái mộ cao bay xa chạy cũng cùng muội muội thân cận nhất nói, lại không biết sau cùng không đợi được người trong lòng đến, mà lại chờ được tiếng xấu bay khắp trời xanh. Bởi vì phá hủy danh tiếng của Trấn Quốc công tử, hoàng thượng hạ chỉ, đem tước vị Trấn Quốc công tử của nàng tước đoạt, chuyển giao cấp muội muội Ôn Tâm, mà nguyên bản Thanh vương cùng nàng có hôn ước, cũng bị hủy bỏ luôn một thể, khiến cho danh tiếng của nàng tệ hơn một tầng, cuối cùng lại không biết vì sao, thánh thượng chỉ hôn cho nàng, để cho nàng phối hôn cùng Bạch vương! Cuối cùng lưng nàng đeo không được tiếng chửi rủa của thế tục, ngậm hận ý, cắn lưỡi tự sát, để linh hồn nàng mượn xác nàng sống lại! Ôn Nhu nhìn mình tròn gương đồng một chút, tóc mai ôm bên tai, hướng thị nữ vừa bẩm báo phía trước khẽ gật đầu, "Trở về nói với đại quản sự, ta lát nữa sẽ đến đó." Quả nhiên như lời đồn đãi một dạng, dung mạo của Ôn đại tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành, đến nàng cũng cảm thấy kinh diễm. "Vâng, Vương phi." Thị nữ cẩn thận lui ra. " Duẫn nhi, chậm rãi búi tóc, không cần gấp." Liền để cho Trấn Quốc công tử từ từ chờ vậy. Tiền thính, nước trà trong tay của Ôn Tâm lạnh lại thay mới, nóng lại trở nên lạnh, không biết qua bao lâu, Túc Dạ có chút xấu hổ không biết nên ứng phó như thế nào trước mặt Trấn Quốc công tử, lúc này, Ôn Nhu mới chậm rãi xuất hiện trong mắt của mọi người. Chỉ thấy hàng vạn hàng nghìn tóc đen được búi thành một lưu vân kế, trên tóc cài một cây thúy sắc như ý trâm, lớp trang điểm cũng được rửa sạch, lúc này không cần phấn trang điểm, một kiện thanh duệ địa nghê váy, trên vai một kiện tú vân văn thùy vân vân, quả thật là Ôn gia đại tiểu thư danh chấn đế đô, thời khắc này nàng, lại khiến cho mọi người cảm thấy một loại đạm xuất trần thế, phảng phất như tiên tử lạc xuống thế gian, nhất là một đôi mâu tử thanh lãnh, thanh thanh lãnh lãnh, rồi lại thấu thấu triệt triệt, phảng phất thấm đến đáy lòng người. Khi Ôn Tâm nhìn đến một khắc kia của Ôn Nhu, ly trà cầm trong tay bỗng nhiên căng thẳng, đáy mắt chợt lóe lên hận ý, lại rất nhanh thay thành thần thái ân cần ân cần, đứng lên hướng Ôn Nhu nghênh đón. " Tỷ tỷ!" Ôn Tâm tiến đến cầm lấy tay Ôn Nhu, tuy chỉ hai chữ, nhưng mà một tiếng này của nàng, ngữ điệu ôn mềm, giống như âm thanh của linh tước, nhu nhu, mềm, đủ để làm tê dại thần kinh của mỗi người, "Tỷ tỷ đại hôn, Tâm nhi cố ý đến vì tỷ tỷ chúc mừng." Ôn Nhu liền quan sát tinh tế vị hảo muội muội này của mình, mặc dù dung mạo không tính là tuyệt sắc, nhưng lại thanh lệ phảng phất là một gốc cây nụ hoa hoa sen chờ nở của sáng sớm mùa hề, mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng mê người khiến người lóa mắt. " Muội muội có chút tâm, tỷ tỷ thực sự là vui vẻ." Ôn Nhu hướng nàng cười nhạt một tiếng, cũng không ngừng ngại gạt tay của Ôn Tâm, đi tới chỗ ngồi xuống, "Trời giá rét đất đông lạnh, muội muội tự mình đến như vậy, nếu là đông lạnh phá hủy thân thể, ta đây làm tỷ tỷ thế nào hướng phụ thân cùng nhị nương ăn nói?" Đáy lòng Ôn Nhu cười nhạt, cố ý đến chúc mừng, nói dễ nghe, nàng cũng không cảm thấy muội muội này của mình lòng và mặt không đồng dạng, đều là giả dối. "Đâu có tỷ tỷ, tỷ tỷ đại hôn, Tâm nhi làm muội muội làm sao có thể không đến?" Ôn Tâm nói, viền mắt bỗng dưng đỏ lên, tiếp đó là giọt nước mắt chảy xuống, một bộ dáng đáng yêu, "Thế nhưng, thật không ngờ Bạch vương gia tuy là không mở tiệc chiêu đãi tân khách, lại cư nhiên quạnh quẽ như vậy, Tâm nhi, Tâm nhi ủy khuất thay tỷ tỷ." "Ôn thiếu bá sủng thiên kim liệt thê." Có thật không thay nàng cảm thấy ủy khuất sao? "Muội muội sao lại nói như vậy, Vương gia ngoài sáng là biểu lộ không mở tiệc chiêu đãi tân khách, thế nhưng thực tế, cũng là đang vì tỷ tỷ lo lắng, nếu như mời tân khách, không chừng lại muốn đối với tỷ tỷ chỉ trỏ thuyết tam đạo tứ không phải? Vương gia đây chính là đang vì tỷ tỷ suy nghĩ, vì tỷ tỷ tốt, đại quản sự, ngươi nói như thế có đúng không?" Túc Dạ cau mày, gia lúc nào nghĩ qua như vậy? Nếu như là vậy, cũng không có thể hủy đi đài của Vương phi, liền cung kính gật đầu xác nhận. Ôn Tâm thật không ngờ Ôn Nhu sẽ nói như vậy sẽ nói như vậy, hơi ngẩng ra một chút, trong lòng suy đoán, nét mặt lại vẫn là một bộ biểu tình lo lắng, "Đó chính là Bạch vương gia đối đãi tốt với tỷ tỷ, thế nhưng, tại sao không có nhìn thấy Bạch vương gia đâu." Bạch vương gia sẽ đối đãi tốt với Ôn Nhu? Ôn Tâm Nàng không tin, thế nhưng luôn luôn ôn nhu nói với Ôn Nhu, sẽ nói láo sao? " Vương gia mới vừa bái xong thiên địa, nói thân thể khó chịu, tỷ tỷ liền dìu hắn đến Yên Thủy các ngủ rồi." Ôn Nhu tiếp nhận nước trà Duẫn nhi đưa tới, nhẹ nhàng nhấm một ngụm, lại ngẩng đầu nhìn Ôn Tâm, vẫn là vẻ mặt mang theo biểu tình lạnh nhạt, "Thế nào? Muội muội muốn gặp Vương gia sao? Có lẽ là không được, thế nhưng muội muội có chuyện gì muốn gặp Vương gia sao?" Ôn Nhu vừa hỏi đến cái này, khiến những lời mà Ôn Tâm lời chuẩn bị xong bị nghẹn trong miệng, phun cũng phun không ra, nếu nàng nói không muốn gặp, không thể nghi ngờ là không thể nghi ngờ là mang tảng đá đập chân của mình, nói muốn thấy, có ai trong đại hôn của tỷ tỷ như thế không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng nhìn thấy tỷ phu của mình, truyền ra ngoài chẳng phải là người chê cười sao? Ôn Nhu này, lúc nào học được khua môi múa mép rồi? Ôn Nhu nhìn ở trong mắt, cười nhạt một tiếng, phân phó Duẫn nhi bên cạnh: "Duẫn nhi, không nhìn thấy trà của Trấn Quốc công tử trà nguội lạnh rồi sao? Còn không mau đi hoán một ly khác?" "Vâng, Vương phi." "Tỷ tỷ, tỷ tỷ nhưng vẫn là đang trách Tâm nhi, thế nhưng Tâm nhi cũng thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt, Tâm nhi cũng muốn thay tỷ tỷ ở trước mặt Thanh Vương gia nói một nói, thế nhưng... Tính tình của Thanh Vương gia tỷ tỷ cũng là biết đến..." Ôn Tâm điềm đạm đáng yêu điềm đạm đáng yêu nhìn Ôn Nhu, lấy khăn che mặt, giọt nước mắt trong suốt, dáng dấp thật khiến cho người trìu mến. Di quốc ai không biết người cùng Thanh vương có hôn ước là Ôn Nhu, mà Thanh vương hết lần này tới lần khác đối với Ôn Tâm có tình, lúc này Ôn Tâm cố ý nói như vậy, không thể nghi ngờ là muốn cho nàng càng thêm khó chịu. " Xem muội muội nói, tỷ tỷ làm sao sẽ trách muội muội, tỷ tỷ phải cảm tạ muội muội mới đúng." Ôn Nhu nhàn nhạt tiếu ý nhìn Ôn Tâm, "Nếu không phải muội muội, tỷ tỷ sao có phần hảo nhân duyên của ngày hôm nay? Muội muội nói, đúng không?" Ôn Tâm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Ôn Nhu dù cho nàng có nói gì cũng mặc kệ, nàng luôn cảm thấy, Ôn Nhu trước mặt không phải là Ôn Nhu, mà trong lời của nàng, tựa hồ trong lời nói còn có vấn đề khác. Hừ, làm sao có thể, Ôn Nhu ngu xuẩn kia làm sao sẽ biết chút gì, loại cảm giác bất đồng này, bất quá chỉ là ảo giác của nàng thôi mà. " Muội muội không cầu thứ khác, chỉ cầu tỷ tỷ có thể sống tốt." Ôn Tâm dùng ánh mắt của chân thành tha thiết không gì sánh được nhìn Ôn Nhu, "Chỉ cần tỷ tỷ có thể hạnh phúc, Tâm nhi cùng phụ mẫu mới có thể an lòng." Thật không? Nàng thật như vậy vì nàng tốt như vậy sao? " Thực sự là hảo muội muội, tỷ tỷ nhất định sẽ sống thật tốt, ngươi, tỷ tỷ vừa mới mới vừa vào, Vương gia liền đem nha hoàn bà khắp phòng này thưởng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ sao có thể sống không tốt được?" Mi tâm của Túc Dạ càng nhăn càng chặt hơn, thật là một mắt to một mắt nhỏ cũng có thể nói nói dối được, phải biết rằng, cứ cho là gia không quan tâm, trong vương phủ này các phu nhân đều không phải là tỉnh du đích đăng. " Nói vậy, Tâm nhi yên tâm rồi," Ôn Tâm dùng khăn chà lau lệ ngấn rơi trên khóe mắt, trong nháy mắt liền đổi lại cười duyên, đi tới bên người Ôn Nhu, thân mật theo nàng, "Thế nhưng, tỷ tỷ, Tâm nhi hôm nay đến, là cố ý vội tới là tặng lễ vật cho tỷ tỷ."