Nhược Thủy Cửu Khanh

Chương 63 : Lòng dạ Đồ Phu . . .

Edit: quynhle2207—diễn đàn Mẹ Lam kéo tay Lạc Thủy: "Con dâu à, thật sự là mẹ không có kinh nghiệm, ngàn vạn lần ** con đừng cảm thấy kỳ quái, chỉ là mẹ muốn gặp con một chút thôi.” Mắt Lạc Thủy lộ ra tia sắc bén, liếc mắt nhìn tên nhóc Lam Quân kia, tên nhóc chết tiệt. Tiểu Lam Quân đang cầm một con cua, trong miệng cũng đầy gạch cua, còn có thể nhún vai, mím môi nói: “Dì cũng là mẹ mà.” Thế nhưng Tiểu Lam Quân còn có thể không nể mặt như vậy, có thể nói toạt ra uy hiếp của Lạc Thủy ngay tại chỗ. Trong lòng của Lạc Thủy tràn ngập nước mắt, không thể làm gì khác hơn là làm bộ hiểu ý gật đầu: “Dì à, có thể gặp được dì con vui mừng còn không kịp, sao lại có thể trách móc chứ.” Mẹ Lam mừng rỡ nhìn về phía Lam Khanh với ánh mắt khoe khoang, thầm nghĩ trong lòng thì ra con dâu cũng rất muốn gặp bà, nếu đã như vậy, thì hôm nào tìm thời gian thích hợp gặp mặt bên thông gia luôn. Thật ra thì không thể trách tại sao mẹ Lam lại suy nghĩ lung tung như vậy được, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn bên cạnh Lam Khanh không có bất cứ nữ sinh nào, theo lẽ thường thì một đứa con trai có bề ngoài tốt, điều kiện gia đình lại không tệ, ai lại không có bạn gái, hơn nữa sau khi nghe được con trai của một người bạn đã dẫn về một người đàn ông thì lại càng lo lắng hơn, thêm vào đó bà và ba của Lam Khanh đã kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học, cha nào con nấy, lẽ ra Lam Khanh phải nên thông suốt từ lâu rồi mới đúng nha, thật là chuyện làm cho người ta lo lắng mà. Nhưng mà bây giờ cũng tốt lắm rồi, hoàn toàn không có vấn đề. "Tại sao vẫn còn gọi là dì vậy hả?" Mẹ Lam hờn dỗi lườm Lạc Thủy một cái, đứa nhỏ này càng nhìn thì càng thuận mắt nha. Tay Lạc Thủy đang gắp thức ăn hơi run rẩy, nhìn về phía Lam Khanh nhờ giúp đỡ. Lam Khanh đã nhìn ra được ý đồ của mẹ anh từ lâu rồi, làm gì chịu giúp Lạc Thủy, chỉ nhìn cô nở nụ cười xấu xa. Mẹ Lam nắm cổ tay Lạc Thủy, lúc trước còn bày ra vẻ gia trưởng, nhìn cô dè dặt, lại quan sát cô với vẻ lạnh lùng, vào lúc này đều là con dâu nhà mình, ở đâu còn có nhiều băn khoăn nữa. Bộ dáng này của con dâu thật làm cho người ta yêu thương, mặt trái xoan đầy đặn, cánh tay trắng trẻo, mềm mại, nhu mì, da thịt trắng nõn nà có thể nhìn thấy được những đường gân xanh như ẩn như hiện. Đợi nửa ngày cũng không nghe thấy con dâu kêu mình một tiếng, bà thúc giục: “Gọi mẹ đi.” Lạc Thủy không dám nhúc nhích, một miếng cá đối đang mắc kẹt nơi cổ họng, nuốt không được mà nhả cũng không xong, hoàn toàn không ngờ tới sẽ xảy ra loại chuyện như vậy, trong ánh mắt tha thiết mong đợi của mẹ Lam, cô đành phải cắn răng gọi một tiếng ‘mẹ’. Trong đôi mắt của Lam Khanh lấp lánh đầy màu xanh hy vọng, sau đó là ánh mắt nhìn mẹ già nhà mình tràn ngập sự kính trọng và yêu thương hết sức nhiệt tình. Không ngờ Lam Quân cầm con cua đập lên bàn một tiếng ‘cộp’, nước mắt ròng ròng, chỉ vào mẹ Lam nói: “Dì gạt con, dì đã gạt con, dì lại gạt con rồi, còn nói muốn giúp con nhìn vợ một chút, lừa gạt, chỉ là lừa gạt con!” Mẹ Lam lúng túng nhìn Lạc Thủy cười cười: "Lam Quân cũng rất thích con nha." Ngay lập tức ánh mắt nhìn Lam Quân có thể so sánh với ánh mắt của sói xám lớn, không biết là học theo ai, nhỏ tuổi như vậy, đã muốn tìm vợ để kết hôn, cũng không biết thẹn thùng, hoàn toàn bỏ qua chuyện mới vừa rồi đã lợi dụng Lam Quân hẹn Lạc Thủy ra ngoài. Lam Khanh sờ đầu cậu nhóc an ủi, lại gắp thêm một con cua nữa cho Lam Quân, trừ chuyện này ra thì anh cũng không còn biết phải làm sao. Không ngờ Lam Quân hất một cái làm con cua văng ra ngoài, nằm bò lên bàn khóc lớn: “Con chỉ thích chị thôi! Không được giành với con.” Lạc Thủy không thể làm gì khác hơn là đứng lên, muốn tới ngồi bên cạnh Lam Quân. Lam Khanh thấy vậy thì đứng dậy, giữ vai của Lạc Thủy lại, không cho cô đứng lên, trầm giọng nói: "Lam Quân, không được làm càn." Quậy phá cũng phải có giới hạn, nếu còn như vậy thì hơi quá đáng rồi. Cho tới bây giờ, nhà họ Lam đều dạy dỗ những cậu bé trai như những người đàn ông thực thụ, cho dù là một cậu bé nhỏ tuổi thì cũng không khác gì một người đàn ông trưởng thành, tuổi tuy nhỏ nhưng vẫn phải hiểu lý lẽ, bây giờ Lạc Thủy đáng tuổi chị của cậu nhóc, sau này là chị dâu, chuyện này đã quá rõ ràng. Bữa cơm cũng trôi qua trong tiếng khóc của Lam Quân. Lúc hai người rời khỏi đó, thì sự ám ảnh của Lam Quân vẫn còn văng vẳng bên tai, một đứa nhỏ lại khó dỗ tới như vậy. Đêm khuya ở thành phố này vẫn cứ tấp nập phồn hoa như vậy, ban đêm có thêm vô số những ngọn đèn, tầng tầng lớp lớp chập chờn tỏa sáng, xinh đẹp tới nỗi không giống như ở nhân gian. Sau lưng chính là ngọn tháp Minh Châu khổng lồ cao vút trong mây, chứng kiến những tháng năm kỳ tích. Trời đêm mùa thu rét lạnh nhưng lại quang đãng như vậy, ngước mắt, chính là vô số những vì sao, đáng tiếc không thể nhìn rõ ràng giống như ở trên tầng 37 cao vút kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những ngôi sao đang nhấp nháy. Lam Khanh nắm chặt Lạc Thủy tay. "Thật sự có bến số 18 sao?” Lạc Thủy vẫn không thể tin, thật đẹp, thật hoàn hảo, đến nỗi không thể tin có thể hoàn hảo đến như vậy. Lam Khanh nặng nề gật đầu. Cứ đi từ từ dọc theo những tòa nhà phía Tây của con sông Hoàng Phố, Lạc Thủy lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện điện thoại di động đã tắt máy, [quynhle2207**ddlequydo] hơn nữa là không thể mở máy lên được nữa, có lẽ đây là di chứng sau khi bị ướt lần trước rồi. Lam Khanh lấy điện thoại di động của mình đưa cho cô, Lạc Thủy cầm lấy, mở ra chức năng chụp hình. Trong màn đêm, mỗi một khung cảnh đều phát huy vẻ đẹp của mình đến mức cao nhất, khỏi cần phải nói khung cảnh lãng mạn nhất của điện ảnh thế giới hoa lệ như thế nào. Lạc Thủy nắm điện thoại di động, nhưng không biết phải chụp từ chỗ nào. từ đâu xuống tay. Tùy ý bỏ đi một phần trong đó cũng cảm thấy tiếc nuối, làm sao thu hẹp ống kính, làm sao biến đổi góc độ đều không thể làm được, cô chỉ đành nhảy lên lề đường cao hơn một chút để ngắm phong cảnh sân ga, nói lẩm bẩm: “Thật sự muốn đem tất cả bỏ vào trong túi.” Trong mắt cô đang có từng luồng ánh sáng chuyển động cuồn cuộn, sáng long lanh, tỏa ra những tình cảm vô tận, chỉ cách trong gang tấc, sau lưng cô chính là phong cảnh của thành phố phồn hoa bậc nhất, trong màn đêm dày đặc, cô nhẹ nhàng nhảy người lên ngắm cảnh sân ga, đưa điện thoại di động của anh lên, lại nói: thật muốn đem những cảnh vật này bỏ vào trong túi. Anh nhìn cô. Khuôn mặt của cô ngược sáng với cả biển ánh đèn, trên người cô tỏa ra vô số những vòng sáng, ánh sáng làm nổi bật lên khung cảnh tay trong tay, làm toát lên một cảnh sắc ‘thiên thượng nhân gian’. Trái tim anh đập thình thịch, nói: "Lạc Thủy, anh đã từng nói là anh thích em chưa?” Cũng không đợi cô trả lời, lại nói tiếp: “Anh thích em.” Lúc đó cô đang kéo màn hình của điện thoại di động, điện thoại di động của anh có chức năng chụp liên tiếp, cô đang suy nghĩ nát óc để làm sao có thể đem toàn bộ khung cảnh bờ Đông và sông Hoàng Phố kéo liền thành một dải, gió hơi lớn, thôi qua tai nghe ù ù, cô nghe được anh nói gì đó, nhưng lại không nghe rõ anh nói gì. Nhảy xuống sân ga, hơi lảo đảo, vừa đúng lúc ngã vào trong ngực anh, cô hơi ngước đầu hỏi anh: anh vừa mới nói cái gì? Bất ngờ, mặt của anh phóng đại gấp mấy lần, đôi môi nóng bỏng đã dính lên, Lạc Thủy cảm thấy giống như là bàn ủi, mà cô là một khối băng, trong màn đêm tĩnh lặng, nhịp tim cứ đập lên từng tiếng đầy mạnh mẽ, mỗi một nhịp đập, thì cô cũng hòa tan một chút. "Anh thích em." Giọng nói của anh lại vang lên lần nữa. Câu nói đó cứ lăn qua lộn lại trong đầu của Lạc Thủy hai ba lần, ở đáy lòng cũng từ từ dâng trào, từ một chỗ nào đó bắt đầu rạn nứt, cũng từ nơi đó, một hạt mầm bắt đầu bén rễ, nảy mầm, và lớn lên không ngừng. Nụ cười của cô càng ngày càng rõ nét, vương tay quấn chặt cổ anh, cô nói: Em cũng vậy. Anh lại ôm cô một lần nữa, mạnh mẽ, không thể nào khắc chế nổi tình cảm trong lòng, mềm mại, nhưng vô cùng mạnh mẽ thăm dò, môi lưỡi hai người cứ dây dưa, sâu lắng hơn, kéo dài hơn, giống như là một dấu ấn, không có một dấu hiệu nào cứ vĩnh viễn lưu lại như vậy. Mọi chuyện cứ tốt đẹp như vậy. Sự cứng rắn của anh, và sự mềm mại của cô./ Tiếng hít thở ngày càng nặng nề, cách đó không xa, dòng nước của con sông Hoàng Phố cứ vỗ vào bờ, mạnh mẽ và nhấp nhô. Rốt cuộc cô đẩy anh ra. Trong mắt anh vẫn còn tia sáng mãnh liệt. Cô chỉ phía sau lưng anh: “Em thấy được bến số 18 rồi.” Anh quay đầu. Liền nhìn thấy “Bund 18”, chữ to màu vàng được khắc trên đá hoa cương gắn trên cửa lớn. Lạc Thủy hưng phấn kéo anh chạy tới đó, đưa di động đưa cho anh, còn mình thì đứng trước bến số 18, mặt mày cười rực rỡ. Lam Khanh giơ tay lên, chụp lại những gì tốt đẹp nhất thuộc về anh. Sau khi chuyến du lịch về nguồn kết thúc. Lạc Thủy cũng tiến vào giai đoạn học tập bận rộn cuối học kỳ. Thức khuya dậy sớm, ôm lấy quyển sách sống qua ngày ở thư viện. Sáng sớm, Lam Khanh thường xách theo sữa đậu nành mà Lạc Thủy thích uống, kèm với mấy món điểm tâm, đứng dưới lầu ký túc xá đợi cô, sau đó hai người cùng đi tới phòng tự học, cùng nhau ăn cơm, cùng đi lấy nước. Anh mang theo xe đạp tới trường cô, lúc không có việc gì thì chở cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ để tham quan. Lạc Thủy đã ngăn cản anh không chỉ một lần, tuy nói hai trường đại học cùng ở trong một thành phố, nhưng lái xe cũng đã hơn một giờ rồi, thật sự có hơi xa, hơn nữa anh lại rất bận rộn, thỉnh thoảng vào trò chơi, Lạc Thủy nghe A Tây và A Bắc oán trách, trêu chọc cô đã lừa đi lão đại của bọn họ. Mặc dù người của Lam Khanh đang ngồi ở phòng tự học, rất nhanh đã tới cuối học kỳ, nhưng chưa bao giờ thấy anh cầm quyển sách trong tay, thỉnh thoảng lúc Lạc Thủy không hiểu về tỷ lệ kết cấu của mô hình, ngược lại anh có thể trả lời rất nhanh chóng. Lạc Thủy cảm thấy bất bình, tức giận, oán trách rất nhiều lần, vì sao cô phải cực khổ ngồi đọc sách đến chết đi sống lại, còn không bằng anh cả ngày lẫn đêm chỉ lo vẽ bản thiết kế, tính toán tỷ lệ vậy. Những lúc như vậy, Lam Khanh chỉ có thể vuốt tóc cô, buồn cười nói: Ngoan, phu nhân tham ăn là được rồi. Nhiều lần sau đó, Lạc Thủy không cho anh tới nữa, Lam Khanh bắt đầu đánh du kích, thường xuất hiện bất thình lình ở dưới lầu ký túc xá của Lạc Thủy, ngọc thụ lâm phong, cầm trong tay hộp giữ nhiệt. Thêm nhiều lần sau nữa, thậm chí ngay cả mẹ Lam cũng tới đây đánh du kích luôn. Thỉnh thoảng lái chiếc Lincoln kia tới trường học của cô, cuối tuần thì mới năm giờ sáng đã gọi điện thoại cho cô nói không ngừng nghỉ: Tiểu Thủy, dì đã ở dưới lầu ký túc xá của con rồi, chúng ta cùng nhau đi leo núi. Lần đầu tiên, thiếu chút nữa là Lạc Thủy đã lăn từ trên giường xuống luôn, cúp điện thoại, ngủ tiếp, vẫn cho là đang nằm mơ, lần thứ hai, rồi lần thứ ba, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, hai tuần lễ sau đó không đi leo núi thì cảm thấy bực bội. Kể từ lúc cùng mẹ Lam đi leo núi, mẹ Lam đã không ngừng ra ám hiệu với Lam Khanh phải nghĩ cách gì để dụ Lạc Thủy về nhà, hết năm lần bảy lượt uy hiếp, dụ dỗ, để có thể dụ được Lạc Thủy về nhà ở, nhất quyết nói là vì nhà quá lớn, hai người đàn ông lại thường không có ở nhà, cho nên sợ tối. Sợ tối?! Quỷ thần ơi, đánh chết Lạc Thủy cũng không tin tưởng. Mẹ Lam thích gì nhất? Leo núi. Lúc leo núi thích làm gì nhất? Đó là thức dậy lúc 5 giờ sáng! Lúc hơn 5 giờ sáng, sắc trời vẫn còn tối thui, bình thường phải bò lên được tới sườn núi thì sắc trời mới từ từ sáng lên, chỉ có hai người phụ nữ bọn họ đi leo núi. Lúc nghe được tiếng động gì khác thường, Lạc Thủy còn khẩn trương cẩn thận đề phòng này nọ, nhưng mẹ Lam lại có thể thản nhiên vỗ vai của cô nói đi thôi. Cũng may lá gan Lạc Thủy đủ lớn, cũng có bản lĩnh, bằng không đã bị đùa giỡn đến chết đi sống lại từ lâu rồi. Lúc không có chuyện gì làm, Lạc Thủy cũng sẽ chạy vào trò chơi, (quynhle2207**dđ/le/quy/don) nhất quyết kiếm chút lợi lộc từ Boss Ngưu mặc quần lót nhỏ màu trắng. Sau này thì Lam Khanh cũng không thể nào vào trò chơi rồi, hoàn toàn quăng mọi chuyện cho Lạc Thủy xử lý. Có một lần vào trò chơi, Lạc Thủy vì quá nhàm chán rãnh rỗi đi dạo diễn đàn, lúc đó mới biết tọa kỵ cũng có thể kết hôn, liền muốn để cho bọn nó kết hôn. Sau khi được sự ủng hộ nhiệt tình của Lam Khanh, hết sức vui sướng chạy vào tài khoản của Lam Khanh để mua thú quyết (giấy hôn thú của sủng vật). Lúc cần đưa tên vào trên cột chứng thực ở trên thú quyết, Lạc Thủy ngẩn ngơ, bình thường không để ý, cô liền nhanh chóng di chuyển con chuột xuống dưới để nhìn thử. Sau đó trong phong ngủ của Lạc Thủy truyền ra một âm thanh giống như tiếng heo bị giết. Trên màn ảnh đầu sỏ gây nên, tọa kỵ kia giương nanh múa vuốt ăn mất tọa kỵ Ngân Tuyết Ngư, trên đầu hiện lên hai chữ: đã lấy. Nhược Thủy đáng thương nước mắt ròng ròng, đồ độc ác, mọi người ai cũng biết, tại sao đến bây giờ cô mới biết.