Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương
Chương 1 : (¯`v´¯) Hai mỹ nhân (01)
Editor: Yuè Yīng
Nhận được điện thoại của Lý Nhược Vân khi Loan Hoan đang trong một quán rượu ở thị trấn nhỏ sát biên giới Nga – Ukraine nghe hát uống rượu, chính xác mà nói, là Lý Nhược Vân gọi điện thoại cho anh trai cô, chẳng qua là lúc này, cũng không biết Lý Nhược Tư cùng bạn gái của anh ta đi nơi nào rồi, Lý Nhược Vân gào lên ở trong điện thoại: Cứu mạng. . .Hoan, cậu mau tới cứu tớ!
Hiển nhiên, Lý Nhược Vân tiểu thư không sợ trời không sợ đất gặp phải chuyện phiền toái.
Cô rời trấn nhỏ đi đến địa điểm Lý Nhược Vân chỉ định mất hơn một giờ đi xe, hơn một giờ sau, Loan Hoan liền nhìn thấy xe của Lý Nhược Vân.
Vừa lúc màn đêm vừa buông xuống, sắc trời đen như mực hạ xuống làn tuyết trắng xoá, xe của Lý Nhược Vân dừng ở ven đường, trên mái xe đã có một lớp tuyết mỏng manh bao trùm.
Nơi này hoang tàn vắng vẻ, rốt cuộc là Lý Nhược Vân lái xe đến nơi đây như thế nào? Loan Hoan có chút tò mò.
Lý Nhược Tư dùng câu nói này để hình dung ra cô em gái mình là: Không cần hỏi vì sao Lý Nhược Vân làm như vậy, chỉ cần biết Lý Nhược Vân làm những gì!
Thật là!
Dừng xe, mang theo đồ ăn nước uống còn có thuốc men mà Lý Nhược Vân dặn, Loan Hoan xuống xe.
Loan Hoan còn khoảng cách mấy chục bước với xe của Lý Nhược Vân, đi hết mấy chục bước kia, Loan Hoan gõ gõ cửa kính của xe, đợi đến khi người trong xe đáp lại, Loan Hoan đưa tay nắm tay cầm mở cửa xe.
Sau ba tiếng đồng hồ khi bàn tay Loan Hoan chạm vào nắm tay cầm mở cửa xe, ở sát biên giới Nga – Ukraine đã xảy ra chuyện thay đổi vận mệnh của cả ba người.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Lý Nhược Vân cứu một gã thanh niên xa lạ.
Sau này, những chuyện sau ba tiếng đồng hồ, mỗi cá nhân đều có suy nghĩ của riêng từng người.
Dung Doãn Trinh nói: Tiểu mỹ nhân ngư, nếu, thời điểm đó em không chạy trốn thì kết cục của câu chuyện xưa không giống như vậy.
Lý Nhược Vân nói: Hoan, nếu, thời điểm ấy cậu không nhận cuộc điện thoại đó thì tốt rồi.
Lý Nhược Tư nói: Tiểu Hoan, anh chỉ đi ra ngoài một lát, chỉ một thời gian ngắn ngủi mà tất cả mọi chuyện sau này liền thay đổi, nếu, khi đó anh không rời đi, có lẽ, em sẽ tốt hơn.
Mỗi một chữ “Nếu” đều ẩn chứa sau nó một cảm giác tiếc nuối, sự tiếc nuối đó hoặc là lớn hoặc nhỏ, thế nhưng nó đã thuộc về quá khứ.
Khi con bướm ở Châu Nam Mỹ vỗ cánh của nó, vận mệnh đã không còn cách nào xoay chuyển.
Loan Hoan mở cửa xe.
Vài phút sau, cô vẫn bị tình huống trong xe hù dọa cho một trận. Lý Nhược Vân thò đầu ra từ một đống quần áo lớn, tóc tai rối bù, yếu ớt nhìn Loan Hoan, nói: “Loan Hoan, Loan Hoan thân yêu, nhất định cậu không đoán được tớ đã làm những gì đâu?”
Loan Hoan không hề để ý đến cô, dứt khoát lấy đồ chứa trong chiếc túi to ra, bánh mì, nước, bánh pizza Nga nóng hổi, sau đó, là dược phẩm, đó là một ít thuốc hạ sốt, cầm máu, giảm đau, giảm sốt… vô số dược phẩm.
“Cậu bị thương? Bị thương ở đâu? Cậu muốn dùng thuốc gì?” Loan Hoan quay đầu về phía sau, cầm trong tay một đống thuốc lớn.
Ở trong điện thoại Lý Nhược Vân không nói đến chuyện cô ấy bị thương, cô ấy chỉ tỏ ra đáng thương nói cho cô biết, xe cô ấy hết xăng, hiện tại cô ấy vừa lạnh lại đói, cô ấy cần đồ ăn, xăng, thảm, còn có dược phẩm.
Còn giấu mình trong đống quần áo lớn, Lý Nhược Vân chỉ chỉ bánh mì đặt một bên, Loan Hoan đưa bánh mì cho cô. Xem ra, vị này thật sự là đói vô cùng, hai miếng đã giải quyết xong chiếc bánh mì.
Rốt cục, nuốt bánh mì vào trong bụng xong, cô ấy chớp ánh mắt với cô: “Hoan, tớ cũng không bị thương, thực ra người bị thương. . .”
Lý Nhược Vân đem câu thực ra kéo thật dài, có nghiêng về “thừa nước đục thả câu”.
“Kỳ thực người bị thương là một con gấu Nga, mèo Nga, rắn Nga, hổ Nga?”Loan Hoan tức giận, cô thầm nghĩ phải mau chóng rời khỏi cái buồng xe lạnh như hầm băng này.
Lý Nhược Vân lắc đầu, cô vừa lắc đầu vừa lấy từng chiếc quần áo bị vứt như một đống lộn xộn kia ra.
Cùng với số lượng quần áo giảm dần, từ từ, một gương mặt đàn ông xuất hiện, còn không chờ Loan Hoan thấy rõ ràng diện mạo người đàn ông, cô đã bị một việc khác khiến cho giật nảy mình.
Nhà họ Lý danh tiếng gặp phải chuyện thật đúng là có chút cẩu huyết.
Không sao nói rõ được cứu một người đàn ông bị thương đang hôn mê trong tuyết, trên đường lái xe đưa người đàn ông kia đến bệnh viện thì xe cạn xăng, sau đó, căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo Lý Nhược Vân đã chọn dùng biện pháp nguyên thủy nhất, vĩ đại cứu được người đàn ông xa lạ đang sốt cao.
Vì thế, liền biến thành tình huống như hiện tại này.
Hai người khác giới không quen biết đều náu trong đống quần áo lớn, giữa trời tuyết lạnh băng của nước Nga chia sẻ nhiệt độ cơ thể của nhau để thu lấy ấm áp.
Chuyện như vậy, nghe qua thật phù hợp với khúc nhạc dạo tình yêu bắt đầu, có lẽ, cũng lãng mạn, nhưng dường như đương sự lại chẳng nghĩ như vậy.
“Loan Hoan, cậu nói, nếu như người đàn ông này tỉnh lại liệu có muốn lấy thân báo đáp hay không?” Lý Nhược Vân còn áp cơ thể lên người đàn ông, cô nghiêng đầu suy xét: “Nhưng không được, đã có một người đàn ông cần tớ gả cho anh ta, tớ không thể làm chuyện bắt cá hai tay.”
Lúc đó, hai người đều còn niên thiếu, bọn họ trốn quản gia của nhà họ Lý giám sát, hai cô nhóc vụng trộm đi đến nhà tắm vừa lạc hậu vừa cũ kỹ của San Francisco, vừa uống trà quả la hán vừa cùng đám bác gái già xem phim cũ rích.
Lý Nhược Vân thích xem Đại Thoại Tây Du.
Tử Hà tiên tử nói muốn gả cho người đàn ông đầu tiên rút Tử Thanh bảo kiếm ra.
Lý Nhược Vân nói muốn gả cho người đàn ông đầu tiên mua bức tranh đầu tiên của cô.
Người đàn ông muốn mua bức tranh của cháu gái nhà họ Lý rất nhiều, nhưng người đàn ông muốn mua bức tranh của Lý Nhược Vân cũng rất ít.
Lý Nhược Vân mang theo bức họa đầu tiên khi bắt đầu tốt nghiệp đi du lịch, cô từ châu Mỹ vượt qua đến châu Âu, theo ánh mặt trời nắng hè chói chang của Brazil đi tới nơi trời băng tuyết ở Nga, cô vẫn chưa bán được bức họa, theo Loan Hoan thì thoạt nhìn nó giống như là đứa nhỏ tùy ý vẽ nguệch ngoạc, nhưng với Lý Nhược Vân lại là vẽ vẻn vẹn một mùa thu, khiến cô vừa khóc vừa cười.
Rốt cục, ở chợ sát biên giới Nga – Ukraine, Lý Nhược Vân bán được bức họa của mình, tiếc nuối là, cô vừa đi toilet thì bức họa đã bị một vị đàn ông mua đi.
Theo bác gái trong chợ miêu tả đó là một vị thanh niên phương Đông trẻ tuổi, đeo chiếc kính râm lớn cùng mũ nên không thấy rõ diện mạo lắm, nhưng bác gái này lấy thánh Allah thề, theo ngón tay trắng nõn thon dài của người đàn ông đưa tiền cho bà có thể kết luận, người đàn ông này là một đại soái ca, còn nữa, bác gái kia nhấn mạnh không chỉ một lần rằng người đàn ông có bóng lưng làm cho người ta chảy nước miếng.
Bức họa của Lý Nhược Vân bán ra một trăm Euro, điều này làm cho chủ nhân bức họa điên cuồng, phải biết rằng, tại đây, đại bộ phận là người Ukraine sống trong trấn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc, hơn chục Euro là có thể mua được một bao tải đồ, bức họa một trăm Euro tuyệt đối là đồ xa xỉ.
Bởi vì bức họa mãi mà vẫn chưa bán được uể oải đến nỗi gần như sụp đổ, Lý Nhược Vân tiểu thư tựa như bị đâm một loạt kim châm.
Vì thế trên đường đi bọn họ dọc theo tuyến sát biên giới Nga -Ukraine tìm người đàn ông kia, ven đường bọn họ hỏi rất nhiều rất nhiều người, có nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm có bóng lưng mê người không? Dọc theo con đường này thật sự có người nói là có một người đàn ông như vậy.
Hai ngày một đêm bọn họ luôn luôn đi tìm một người đàn ông ngay cả diện mạo cụ thể cũng không rõ, người khác nghe thấy việc này đại đa số đều nghĩ tuyệt đối là chuyện cực kì ngu xuẩn, mà khi chuyện này rơi xuống trên người Lý Nhược Vân liền biến thành một đoạn giai thoại, là một chuyện lãng mạn trong sáng.
Lý Nhược Vân có bối cảnh lớn khiến cô làm việc gì ở trong mắt mọi người cũng đương nhiên là chuyện vô cùng đáng yêu.
Hai ngày một đêm sau, Lý Nhược Tư nói: Lý Nhược Vân, tự em đuổi theo người đàn ông của em đi.
Sau đó, Loan Hoan cùng Lý Nhược Tư và cả bạn gái anh ta ở lại khách sạn, Lý Nhược Vân tiếp tục đuổi theo người đàn ông kia.
Hiện tại, Lý Nhược Vân không đuổi theo người đàn ông kia được, nhưng lại cứu một người đàn ông khác.
Nhìn cô ấy không hề giữ khoảng cách gì áp sát trên người đàn ông xa lạ, Loan Hoan đưa quần áo mang đến, quăng cho cô ấy chiếc thảm. Lý Nhược Vân mặc xong quần áo sau đó nâng cằm nhìn người đàn ông vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, làm bộ thở dài: “Vị lão huynh này nếu như có dáng vẻ đẹp mắt một chút thì có lẽ tớ sẽ cân nhắc khiến anh ta lấy thân báo đáp.”
Theo ánh mắt Lý Nhược Vân, Loan Hoan bắt đầu quan sát người đàn ông kia.
Nếu cô không nhầm, người đàn ông kia hẳn là người Caucasus, là dạng người Caucasus thông thường ở trên đường vơ một cái cũng có thể túm được một mớ.
Hắc, làn da hơi nhợt nhạt, ngũ quan tầm thường không có gì lạ, điểm xuất sắc duy nhất hẳn là khuôn mặt anh ta, Loan Hoan cảm thấy chiếc cằm đẹp như vậy lại nằm trên người đàn ông này thật đáng tiếc.
Sau vài lần, Loan Hoan lại dời ánh mắt sang Lý Nhược Vân một lần nữa, cô ấy đã từ ghế sau đi đến phía trước, vừa ăn vừa chọn lựa dược phẩm cô mang đến.
Giữa đống dược phẩm, Lý Nhược Vân tìm ra thuốc hạ sốt cùng giảm nhiệt, trong quá trình tìm thuốc cô nói ước chừng tình huống của người đàn ông, trên cơ thể anh ta có thương tích, người đàn ông này không chỉ bị thương hơn nữa còn sốt cao, hẳn là sốt cao đã làm cho anh ta ngất xỉu trong làn tuyết.
“Tớ cảm thấy người đàn ông này khẳng định là sao chổi trong cuộc đời tớ, bằng không làm sao ô tô có thể hết dầu, chuyện lạc đường xui xẻo như vậy, thời điểm đó, tớ thật sự muốn bỏ mặc anh ta trong tuyết, nhưng lại nghĩ, nếu tớ mặc kệ anh ta trong tuyết nhất định tớ sẽ gặp ác mộng. Tiếp đó, tớ lại muốn, thay vì để anh ta hấp hối chờ chết không bằng làm người tốt một lần, vì thế, tớ làm bằng bất cứ giá nào.” Lý Nhược Vân ngứa ngáy giải thích hành vi của mình, cô hung dữ nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau xe một cái: “TMD! Nhưng lại khiến anh ta chiếm tiện nghi.”
Uống nước xong, thanh âm của cô vui mừng nhảy nhót như chim sẻ: “Mọi người không phải đã nói, người tốt sẽ được điềm lành sao? Loan Hoan, nói không chừng thượng đế sẽ ngợi khen để tớ nhanh chóng tìm thấy được người đàn ông của mình.”
Vừa dứt lời, di động của Lý Nhược Vân liền vang lên.
Sau đó, Lý Nhược Vân giơ cao hai tay, bắt đầu hoan hô.
Lý Nhược Vân rời đi, cô lái xe của Loan Hoan đi tìm người đàn ông định mệnh của mình, những người hỗ trợ cô tìm kiếm người đàn ông kia nói cho cô biết, người đàn ông cô muốn tìm hiện tại ở trong một khách sạn nhỏ cách chỗ cô hơn mười km.
Trước khi đi Lý Nhược Vân giao người đàn ông cô cứu được cho Loan Hoan.
“Hoan, cậu phụ trách đánh thức anh ta, sau khi anh ta tỉnh lại không được để cho anh ta biết bất cứ điều gì, tớ không muốn gặp phải một số chuyện phiền toái.” Cô ấy nhấn mạnh.
Trước khi xuống xe cô ấy quay đầu lại, nâng mặt cô lên đặt một nụ hôn lên trán, cảnh cáo: “Loan Hoan thân yêu, cậu nghe đây, không cho cậu có tâm tư gì với người đàn ông này, cậu là của tớ.”
Lý Nhược Vân lái xe rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong màn tuyết mờ mịt.
Được rồi, Lý Nhược Vân đi rồi, trong xe cũng trở nên yên tĩnh.
Thở ra một hơi thật sâu, ánh mắt dừng người Caucasus phía sau xe!
E rằng, Lý Nhược Vân vừa mới cảnh cáo vì người đàn ông này là một gã người Caucasus, quan hệ giữa hai quốc gia Nga – Ukraine xưa nay căng thẳng, khiến cho quan hệ của hai nước căng thẳng ngoại trừ tranh giành nguồn tài nguyên ra còn có người Caucasus tồn tại, một số người Caucasus vì lợi ích cá nhân đã tồn tại giữa biên giới, bởi vậy, người Caucasus luôn luôn bị coi là phần tử cấp tiến.
Được rồi, phiền toái thì phải giải quyết càng nhanh càng tốt.
Bàn tay áp trên trán người đàn ông, Lý Nhược Vân dùng biện pháp cũ rích xem ra hiệu quả không tệ, Loan Hoan tìm được miệng vết thương ở trên người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót rất nhanh. Miệng vết thương ở trên cánh tay, hai tay đều có, xem ra giống như trầy da, là vết thương hình thành kiểu từ trên cao lăn xuống, có lẽ lúc lăn xuống người đàn ông lấy cánh tay ôm lấy cơ thể, bởi vậy, miệng vết thương đều tập trung ở trên cánh tay.
Loan Hoan dùng thuốc mang tới xử lý miệng vết thương cho anh ta, khi chạm tới vết trầy da tương đối sâu thì thỉnh thoảng thân thể người đàn ông run lên.
Loan Hoan nghĩ, có lẽ, chẳng bao lâu nữa, là cô có thể thoát khỏi đống phiền toái này.
Sau khi lần lượt bôi thuốc xong, không kiềm chế được, ngón tay Loan Hoan nhấn nhấn vào cơ bắp bộ ngực anh ta, không tệ, rất đầy đặn rắn chắc.
Lặng lẽ vén tấm thảm lên, giống như là một món hàng chờ đợi định giá, thân thể người đàn ông lần lượt lộ ra.
Người đàn ông có dáng người rất vạm vỡ, là dạng sẽ khiến phụ nữ đỏ mặt xấu hổ quay mặt đi, sau đó vụng trộm nuốt nước miếng.
Mang theo tâm tình có một chút tiếc nuối, Loan Hoan đưa ánh mắt chuyển hướng tới khuôn mặt người đàn ông.
Nếu, ngũ quan của người đàn ông cũng giống dáng người anh ta, như thế, chắc chắn là nữ tu sĩ cũng sẽ trở nên điên cuồng.
Loan Hoan ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt anh ta, dần dần, ánh mắt tập trung ở mặt sau lỗ tai, sau lỗ tai người đàn ông có một lớp nhìn rất kỳ quái, giống như Silica gel, nếu không cẩn thận nhìn kỹ thì tuyệt đối sẽ không nhận ra.
Loan Hoan giật mình, bàn tay không tự chủ được vuốt mặt trên thứ đó.
Trong phim sẽ có hiện tượng như thế này, một số diễn viên vì nhân vật cần họ phải nhờ tới kỹ xảo hoá trang để sắm vai nhân vật có độ tuổi khác nhau, ở dân gian, mọi người đem loại này hoá trang gọi là “Thuật dịch dung.”
Không biết vì sao, trái tim Loan Hoan bắt đầu đập thình thịch, bàn tay chạm vào thứ bắt đầu trở nên run rẩy.
Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Dưới khuôn mặt này liệu có ẩn giấu một gương mặt khác hay không?
Gương mặt ma quỷ? Hay là gương mặt Thiên sứ?
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
84 chương
378 chương
20 chương
131 chương
82 chương
7 chương