Nhược Thủy Cửu Khanh
Chương 38 : Em có đồng ý không . . .?
Edit: quynhle2207—diễn đàn
Mọi người ồn ào một chập, bỗng nhiên phát hiện Nam đại thần đang độc thoại một mình, vì vậy cũng hiểu được bọn họ đang nói chuyện riêng, không để ý tới thế giới đang điên cuồng gào thét, loạn thành một đoàn.
Lạc Thủy nắm chiếc muỗng nhỏ, tim đập thình thịch không ngừng, nhìn khung nói chuyện riêng đến nỗi hoa cả mắt, phần lớn là gọi cô nói chuyện trên kênh thế giới. Tây Môn Trái Chủ gửi nói chuyện riêng, nói: chị dâu, cầu xin chị trả lời một câu tôi đồng ý đi mà. Nam Cửu Khanh gửi nói chuyện riêng, hỏi cô: Lạc Thủy, em có đồng ý không?
Tiết Diễm Yến trở về phòng ngủ thấy Lạc Thủy đang trong bộ dáng si ngốc nhìn chằm chằm máy tính, không biết chuyện gì đành phải tới trước máy tính nhìn một chút, bất chợt vỗ bàn, đẩy Lạc Thủy: “Một màn này làm cho lòng người ta rung động tới cỡ nào chứ, mẹ nó, đồng ý đi rồi nói, chị đây đã biết trái tim của cậu đã lầm lỡ trao gởi cho người ta từ lâu rồi, còn bày đặt dè dặt gì nữa, làm bộ đứng đắn hả, trả lời lẹ đi.”
Tiết Diễm Yến nói xong, vẫn còn thấy Lạc Thủy tiếp tục ngốc nghếch, không nhịn được tay dài chân dài chen vào một bên của Lạc Thủy, đưa tay tới trước, gõ ra ba chữ.
【 thế giới 】 Nhược Thủy Tam Thiên: em đồng ý.
Lúc mà Lạc Thủy phục hồi tinh thần muốn ngăn cản, thì ba chữ ‘em đồng ý’ trên kênh thế giới đã vô cùng bắt mắt rồi.
Cô không mở miệng, chỉ bưng ly sữa đậu nành uống một hớp, hương vị sữa đậu nành mềm mại từ từ hòa tan trên đầu lưỡi, mùi thơm đầy tràn cả khoang miệng, từng chút ngọt ngào ào ạt lan tràn trong miệng.
Cô đồng ý, đúng vậy.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: Lạc Thủy, anh rất vui.
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: Em cũng vậy.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: Anh và thông gia đang lựa ngày tốt.
Thông gia o(╯□╰)o.
Lạc Thủy vội vàng ngăn cản: “Chúng ta đi tới miếu nguyệt lão là được rồi mà.”
Vừa rồi đã đủ chấn động, thật sự cô không muốn có thêm chút chấn động nào nữa đâu, Vốn dĩ hệ thống kết hôn chỉ là muốn tiền, (lqd//quynh//le) nếu như mời khách khứa, còn phải tốn thêm một khoảng nữa.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: Cưới hỏi đàng hoàng rất quan trọng, chuyện này không thể để phu nhân bị ấm ức được.
Lạc Thủy hoàn toàn chịu thua.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: Tám giờ tối mai.
Hôn sự đã được xác định như vậy đó.
【 bang hội 】 Tiểu Diệp: Vú em, vú em, Nam bang chủ đích thân đưa sính lễ tới.
【 bang hội 】 Cỏ Non: Làm sao bây giờ? Mình ghen tỵ, Lão Ngưu, anh nhìn Nam bang chủ người ta như thế nào đi!
【 bang hội 】 Lão Ngưu: Anh nằm xuống nhận tội.
【 bang hội 】 Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: Nam bang chủ cưới Nhược Thủy, còn phải đưa sính lễ cho bang của chúng ta. Tiền ơi, tiền à.
【 bang hội 】 Hiên Viên Đế: Còn không tới cửa lớn để nhận sính lễ, nếu người ta đưa sính lễ tới, hiển nhiên chúng ta phải chuẩn bị đồ cưới thật tốt.
【 bang hội 】 Lâm Thủy Chiếu Hoa: Nhược Thủy tìm được đàn ông không dễ dàng gì, cho dù đập nồi bán sắt cũng phải đưa đồ cưới thật tốt.
Thật sự là Lạc Thủy không có ý định lên tiếng, cô cứ nghĩ rằng bọn họ chỉ muốn nói chơi đùa giỡn một chút rồi cho qua, không ngờ anh còn vừa có tiếng vừa có miếng đưa sính lễ tới, bên này lại còn thu xếp để trả lễ.
Ngược lại, lúc này cô thật sự có cảm giác đang ở trong khuê phòng chờ chú rể tới rước về, nóng nảy, e lệ, lo lắng, lại có phần kích động.
Vú em dẫn mấy người đi đi lại lại, nhận sính lễ tới tay.
【 bang hội 】 Hiên Viên Đế: xin phép được cùng mọi người đọc sính lễ: trang bị khác nhau của mỗi đại môn phái một bộ, năm tổ thuốc hồi sinh, 15 tổ tài liệu xây dựng cấp 7, hai tổ đá luyện kim, mười tổ đá cường hóa.
【 bang hội 】 Tinh Thần Bị Giẫm Đạp: Tôi bị tiền đập vào đầu hôn mê rồi.
【 bang hội 】 Tiểu Diệp: Tôi thì vô sỉ nuốt nước miếng.
【 bang hội 】 Hiên Viên Đế: Đồ nhận được để trong kho hàng, mọi người chia một phần trang bị. Sau đó bàn bạc kỹ một chút về đồ cưới. Mặc dù Bỉ Niên Phù Hoa của chúng ta không bằng Tuyệt Diễm Phần Thiên, nhưng cần lấy ra thì phải lấy ra.
【 bang hội 】 Lâm Thủy Chiếu Hoa: Thật sự tôi không nghĩ tới số tiền lớn như vậy, kiểu này chính là muốn lôi cả gia tài bạc triệu tôi giấu dưới đáy hòm ra rồi mà.
【 bang hội 】 Lâm Uyên Tiên Ngư: Vợ à, anh đã giấu riêng rất nhiều dược liệu thuộc tính đó.
【 bang hội 】 Quần Lâm Thiên Hạ: Lấy mấy tổ tài liệu kiến trúc cấp chín của tôi đi, có lẽ Tuyệt Diễm Phần Thiên cần dùng đến nhiều hơn.
......
Lạc Thủy chuyển từ kênh trò chuyện bang phái sang hình ảnh trò chơi.
Trên màn hình, bóng dáng nhỏ đang đứng yên tĩnh dưới cây liễu, -quynh-le-quy-đ*n-những cành lá liễu mềm mại phớt qua đỉnh đầu, phớt qua gương mặt, trong cổ họng của Lạc Thủy cảm thấy ngứa ngáy, lỗ mũi cay cay, lá liễu càng ngày càng nhiều, biết bao nhiêu điều muốn nói, cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ.
Cô thật là vô dụng mà.
Cô lại muốn gả ra ngoài, cứ như vậy mà gả ra ngoài, lại muốn gả cho đại thần.
Nhà chồng tặng sính lễ, nhà mẹ đang chuẩn bị đồ cưới, cô đứng ở đường cái của Vương Thành, chỗ yên tĩnh nhất chờ hoa nở.
Trong đầu từng hình ảnh mũ phượng, khăn Hồng Loan, áo lụa uyên ương hí thủy hoảng hốt lướt qua.
Trời ạ, một đống đồ lộn xộn, cô nhào lên trên giường, rên rỉ một tiếng, dùng cái gối che mặt lại.
“Tiểu Thủy, nếu có một người đàn ông đồng ý vì mình mà làm như vậy, thì quản khỉ gió gì ở đầu bên kia là một ông chú với bộ mặt bỉ ổi, hàm răng vàng khè, còn có thịt mỡ khắp nơi như cái đầu heo hay không, mình cũng nhất quyết không phải anh ta không lấy chồng.” Tiết Diễm Yến coi tin tức trên kênh thế giới, đại khái đã hiểu được mọi chuyện xảy ra, nói đầy cảm xúc.
Liễu Oanh chợt đẩy màn, đưa đầu ra: “Chuyện gì, chuyện gì? Thủy phải lập gia đình rồi hả?”
Tiết Diễm Yến nhào qua, mạnh mẽ kéo màn trở về lại: “Quay về thế giới của cậu, đi nói chuyện với Chu Công của cậu đi.”
Liễu Oanh tức giận mắng: “Mấy người các cậu không biết phát huy tinh thần yêu thương bạn học gì hết trơn!”
Giọng nói rầu rĩ của Lạc Thủy từ trong gối vang lên: “Trong trò chơi thôi.”
Liễu Oanh: “Tiết Diễm Yến, mình khinh thường cậu, lần trước còn nói một đống thứ, cái gì mà ông chú bỉ ổi và một đống phân, bây giờ thì trở thành không phải anh không lấy chồng, thật ghê tởm.”
Tiết Diễm Yến lắc đầu, ra vẻ người lớn nói: “Câu biết cọng lông á.”
Liễu Oanh hoàn toàn nổi giận, không để ý hình tượng nhảy xuống giường, chỉ một phát là nắm được cổ áo Tiết Diễm Yến, phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Ngươi nói cái gì?”
Tiết Diễm Yến: “Cậu biết cái P.”
Liễu Oanh: "Chỉ cần biết cậu là một người tính tình lẳng lơ, do dự, đứng núi này trông núi nọ, nay ba mai bốn, xấu xí là được rồi.”
Tiết Diễm Yến nhảy dựng lên: “Gì? Cậu dám nói mình xấu xí? Chỉ với tính tình này của cậu, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem thử đi.”
Lạc Thủy vội vàng dùng vũ lực đem hai người kéo ra, +le!quy!d0n+quynh+ đè Tiết Diễm Yến lại: “Được rồi, được rồi, không có gì.”
Liễu Oanh: “Lười phải so đo cùng thứ người như vậy, hừ.”
Tiết Diễm Yến: “Nhìn thấy cậu cũng giảm thọ một năm.”
Liễu Oanh chẳng thèm ngó tới, lỗ mũi hướng lên trời, dùng ánh mắt sắc bén như tiểu lý phi đao, kéo Lạc Thủy ép hỏi tình hình cụ thể.
Lạc Thủy: “Chính là một đống số liệu muốn kết hôn một đống số số liệu khác.”
Liễu Oanh hiểu ra, nhưng tại sao nghe giống như là hai đống phân sắp kết hôn vậy: “Cậu và đống kia hả? Cho mình nhìn chút đi.”
Lạc Thủy chỉ vào tên Nam Cửu Khanh danh sách bạn tốt: “Nè, chính là người này.”
Liễu Oanh nhìn một hồi, thấy không có gì hay, bò lại giường: “Chừng nào hai người chuẩn bị gặp nhau thì nói cho mình biết.”
Bọn họ đã gặp nhau......
Lạc Thủy không có can đảm nói, không thể làm gì khác hơn là hi hi ha ha lừa gạt cho qua chuyện.
Quay đầu nhìn lại trò chơi, phát hiện có một nhóm người vây quanh Nhược Thủy Tam Thiên.
Kênh nói chuyện ở phụ cận cũng nhảy lên không ngừng, đa số bọn họ đòi cô bánh kẹo cưới, cô di chuyển con chuột một chút, gọi ra Một Gáo Nước, chạy trối chết giống như muốn chốn khỏi hiện trường.
Kênh nói chuyện riêng nhảy lên tin nhắn của Nam Cửu Khanh: Phu nhân, đang ở đâu?
Phu nhân, phu nhân, phu nhân.
Từ mỹ nhân biến thành phu nhân rồi.
Không cẩn thận trượt tay ấn con chuột vào dấu gạch chéo trên góc phải, vậy là kết thúc trò chơi.
Thở ra một hơi dài, khụ khụ, đây là ngoài ý muốn nha!
Đóng trò chơi, cô cũng không muốn mở ra lại, nhưng vẫn cảm thấy nên nói chúc ngủ ngon với đại thần, lỡ như đại thần nghĩ cô mất net thì sao, sẽ đợi cô trở lại. #[email protected]# Không được, cô quyết định quay lại trò chơi.
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: Vừa rồi bị rớt mạng.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: Sau đó thì sao?
Sau đó? Đứa nhỏ này đã quên mới vừa rồi còn hỏi cô đang ở đâu hả? Người này cũng chưa tới thời kỳ mãn kinh mà.
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: Ngủ ngon.
Lam Khanh nở nụ cười ý vị sâu xa, gõ ra bốn chữ trả lời vị hôn thê của anh.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
79 chương
114 chương
28 chương
63 chương
58 chương
10 chương
31 chương