Nhược Thủy Cửu Khanh

Chương 31 : Một đống số liệu. . . .

Edit: quynhle2207—diễn đàn Anh ta kéo cô đi tới ‘Lan Tiêu’ ăn cơm, anh ta chưa bao giờ dẫn bất kỳ cô gái nào đi tới cửa hàng đó, nhìn cô trong bộ dáng mộc mạc, phong cách thoải mái, nhìn cô đang cầm ví tiền, khẩn trương đứng trước cửa hàng với bộ dáng giống như một cô vợ nhỏ, trong lòng cũng trở nên ấm áp hơn. Nhìn thực đơn, chỉ chọn những món ăn đắt tiền, đầy cả một bàn, nhìn cô tức giận, giơ nanh múa vuốt giống như một con cọp mẹ, thật vui vẻ, chính anh ta đang muốn cô từng giây từng phút đều có thể nghĩ tới anh ta, cho dù là phải dùng đến biện pháp này, nếu như có thể mỗi ngày đều nhìn thấy cô như vậy, nếu như... Ăn được một nửa, nhìn theo ánh mắt cô thấy được một người đàn ông miễn cưỡng cũng có thể nhìn vào mắt, đang nhìn về phía cô cười hết sức lẳng lơ làm cho anh ta cảm thấy không được thoải mái, khó chịu muốn đem đầu cô quay về phía mình. Nhưng anh ta không muốn chuyện bé xé ra to, không cần để ý tới người không có quan hệ gì với mình. Không ngờ lúc trả tiền, đã có người trả rồi, bất chợt làm cho anh ta có một loại dự cảm xấu. Hôm đó tình cờ đụng phải cô ở thư viện, từ xa nhìn thấy cô ngơ ngác đứng dựa vào cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ gì, chỉ là phân nửa gương mặt bị che khuất, đường cong của thân thể nhu hòa, mái tóc đen suôn dài như thác, làm cho anh ta rất muốn lén hôn cô một cái, nhưng lại không dám. Cũng may mà không có đi hôn, bằng không nhất định sẽ bị làm mất mặt. Không ngờ cô gái nhỏ này lại đi học Karate, mà anh ta lại không hề hay biết một chút gì. Lúc bị cô chế ngự được, anh ta đã vô cùng ảo não, nhanh chóng quyết đinh sẽ tới ghi danh tại võ đường nơi cô đang học. Còn có chuyện gì của cô mà anh ta không biết nữa đây? Vì có thể được đi dạo với cô nhiều thêm một chút, không hề do dự hy sinh ‘vợ lớn’ của mình, ai ngờ lại bị phát hiện. Cô gái này lúc cần thông minh thì ngốc hết sức, lúc không cần thông minh thì lại trở nên thông minh. Trên đường đi gặp bạn học của cô, đành vội vàng nói rõ thân phận của mình, thanh mai trúc mã, anh ta rất thích từ này, rất thích khi nghe thấy tên của hai người được nói ra từ miệng người khác. Cô đi mua miến chua cay, thật ra thì anh ta không thể nào tỏ vẻ chán ghét, còn có khả năng nhẫn nhịn rất cao, dường như muốn chứng minh bản thân mình và cô có điểm giống nhau. Anh không muốn nhìn thấy trong ánh mắt của cô tỏa ra bộ dáng: chúng ta không phải cùng một thế giới. Những người phụ nữ khác thì yêu giàu chê nghèo, nhưng cô thì ngược lại, có lẽ đây cũng coi là di truyền đi. Mẹ Lạc chính là truyền kỳ trong khu nhà của bọn họ, bỏ lại ông Lạc, ngay cả tiền tài quyền thế cũng không thèm nhìn một cái đã chạy tới ở khu vực nghèo khổ phía Tây, bỏ lại Lạc Thủy mới sáu tuổi ở lại nhà ông cụ Lạc đi học trường nội trú gần đó. Chính cô thích giả ngu, (quynhle/2207/dđlequydon) cô không thèm để ý tới tất cả những lời đồn đãi bịa đặt trong trường học, chuyện mình mình làm, cơm mình mình ăn, không để ý tới ai. Sau đó thì Doãn Nghiên tới tìm cô, cô mới tức giận gọi cho anh ta, muốn anh ta giải quyết, nhưng mà có nói cũng không ai tin, mặc dù bên cạnh anh ta có rất nhiều bạn gái, nhưng biết dừng lại đúng chỗ, ngay cả anh em tốt nhất của anh ta cũng cười anh ta là lão xử nam, cũng đã rất nghiêm túc quan tâm đến năng lực của anh ta trong phương diện nào đó. Anh ta chỉ có thể cười trừ, không giải thích lời nào. Mỗi người đều có người mà mình thích, có loại đồ ăn mình thích, hay là vài bài hát, hoặc là chỉ biết trong lòng mình rất thích mà không cần biết lý do. Anh ta cũng không phải cố giữ gìn cái gì, chỉ muốn cùng cô chia sẽ từng bước trong quá trình lớn lên của mình. Doãn Nghiên theo đuổi anh ta hai năm, vẫn cứ luôn khăng khăn như vậy hai năm, anh ta cũng không có cách nào không cảm động, từ trên người Doãn Nghiên thấy được hình ảnh của bản thân mình, nhưng mà anh ta lại không có sự dũng cảm như cô ấy, cũng không biết rốt cuộc là mình đang lo sợ điều gì. Nhưng Doãn Nghiên không nên có ý nghĩ muốn ra oai với cô, sử dụng câu nói trong ‘Thiên hạ vô tặc’ là khi anh ta tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Làm như không có chuyện gì hẹn với cô ấy, dĩ nhiên, anh ta không đánh phụ nữ, chỉ đơn giản cảnh cáo cô thật nặng, hơn nữa còn lấy em trai, điểm yếu của cô ấy để uy hiếp. Anh ta làm tất cả những chuyện này là vì cái gì? Anh ta lại là gì? ‘Lam sắc yêu cơ’ bị Đốn Cảnh Nhiên Phần vứt sang một bên, Lạc Thủy sững sờ tại chỗ, người đứng nhìn thì bàn tán. Tiết Diễm Yến không đành lòng nhặt lấy bó hoa kia, kín đáo đưa cho Lạc Thủy, vỗ vỗ bờ vai của cô, ý muốn cô nên nói chuyện nghiêm túc với nhau. Nhưng Lạc Thủy không có cơ hội, Đốn Cảnh Nhiên đã giận dữ bỏ đi. Lạc Thủy lúng túng, cầm bó hoa kia, đầu óc quay cuồng trở lại phòng ngủ, ném bó hoa trên bàn học, than thở một tiếng rồi nhào lên giường. Liễu Oanh nhìn bó hoa hồng, rồi nhìn qua Lạc Thủy và Tiết Diễm Yến, cảm thấy không khí quỷ dị, áp suất bị đè nén xuống, dùng khẩu hình hỏi Tiết Diễm Yến  chuyện gì xảy ra, Tiết Diễm Yến vuốt vuốt hai tay nhìn trời. Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, bò lên giường Lạc Thủy, ngồi xoay thành vòng tròn, giống như mở phiên tòa công thẩm. Quan tòa Liễu Oanh không chút lưu tình: “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.” Phạm nhân Lạc Thủy: “Ngay cả mình cũng không biết chuyện gì nè!” Luật sư Tiết Diễm Yến: “Để mình nói vậy, nguyên nhân trực tiếp chính là Đốn soái ca tặng hoa hồng cho Lạc Thủy, Lạc Thủy từ chối, người kia thẹn quá thành giận. Nguyên nhân gián tiếp là người nhìn thấy bàn tán xôn xao làm cho Đốn soái ca mất hết mặt mũi. Còn nguyên nhân căn bản là do anh ta thích Lạc Thủy, nhưng Lạc Thủy không thích anh ta, người này thật bất hạnh mà. Trần thuật đã xong.” Học sinh khoa văn được nhất chính là điểm này, mặc dù không phù hợp logic lắm, nhưng lý luận đủ mạnh, (le/quy/don**quynhle2207) Lạc Thủy nghe thấy cũng như rơi vào trong sương mù, sau một hồi đầu óc choáng váng mới miễn cưỡng nắm được trọng điểm: “Nguyên nhân trực tiếp và nguyên nhân gián tiếp miễn cưỡng có thể chấp nhận được, còn nguyên nhân căn bản thì không thành lập nha!” Liễu Oanh: “Tại sao không thành lập?” Lạc Thủy: “Theo khách quan, anh ta chưa bao giờ nói yêu thích mình, theo chủ quan của mình cũng không cảm thấy anh ta yêu thích mình, tặng hoa hồng là do người ái mộ anh ta quấy rối mình, cho nên phải nói xin lỗi.” Diễm Yến không nhìn cô: “Cậu gặp qua dùng hoa hồng để nói xin lỗi hả? Còn là lam sắc yêu cơ, ông trời ơi!!!” Liễu Oanh vội vàng quay đầu nhìn hoa hồng trên bàn học, cho ra kết luận: “Đúng là loại lam sắc yêu cơ, giám định xong rồi, ngôn ngữ thể hiện là ‘em là của một mình anh’, giá tiền là 120 nhân dân tệ một nhánh, OMG, lấy lại tiền cho mình đi.” Lạc Thủy cà lăm: “Đây chỉ là trùng hợp.” Diễm Yến thấy mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, ngắt lời: “Những cái này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu có thích anh ta hay không?” Lạc Thủy cũng không chịu thua kém, đỏ mặt, nói thật nhỏ: “Mình nghĩ mình không thích anh ta, tới cuối cùng thì bọn mình không cùng một loại người, chênh lệch quá lớn rồi.” Mẹ của cô vật vả lắm mới có thể thoát ra từ trong một gia đình như vậy, làm sao cô có thể nhẫn tâm mà quay trở về, từ lúc mới bắt đầu thì cô đã có sự phòng bị rồi. Hơn nữa hiện giờ cô đang ở trong tình trạng đứt gân não, trong đầu là một đống số liệu hỗn độn cần được định dạng rõ ràng, cô biến thái đến nỗi đều ghi nhớ, phục chế lại từng câu từng chữ của đại thần, nhiều lần thăm dò, nói ra cũng không tưởng tượng nổi. Diễm Yến dùng ngón tay chỉ cô: “Tư tưởng của cậu thật là phong kiến nha! Câu rùa vàng là một chuyện hiển nhiên có hiểu hay không? Đừng có mà ở đây làm loạn với chị.” Liễu Oanh phụ họa: “Trực tiếp nhào vô không phải tốt hay sao? Còn bày đặt nói cái gì mà một với hai loại người.” Lạc Thủy lắc đầu, nhưng rất kiên quyết: “Không được.” Tiết Diễm Yến và Liễu Oanh ngạc nhiên, quay lại nhìn nhau. Trong đầu Tiết Diễm Yến toát ra một không ý nghĩ không trong sáng, trên gương mặt là vẻ không thể tin: “Thủy, không phải cậu thật sự thích một đống số liệu chứ?” Lạc Thủy trấn định: “Ai nói với cậu đó là một đống số liệu?” Diễm Yến bị sặc luôn rồi, nghĩ đến người kia với cái miệng đầy răng vàng khè, miệng hôi, chân thúi, chỉ cần nghĩ tới là một ông chú cả người hôi hám, đang lừa gạt những cô gái mmhor trên trang mạng là đã rét run rồi, mở miệng mơ hồ nói: “Đó là một ông chú bỉ ổi và một đống phân.” Liễu Oanh coi như tỉnh táo, hỏi ngược lại Lạc Thủy: “Không phải cậu thật sự thích cái đống số liệu kia đi? Không cần biết đằng sau đống số liệu kia là một anh chàng tuổi trẻ xinh đẹp, một chị gái sắc bén yêu kiều, hay là một ông chú bỉ ổi hay sao?” Lạc Thủy giải thích: “Chắc anh ta cũng là sinh viên.” Lần bán đấu giá tấm hình kia, /quynh/le/2207/le/quy/don/ rõ ràng Tây Môn Trái Chủ đã nói là đợi bạn học Nam Cửu Khanh một chút. Bình thường rất nhiều đề tài nói chuyện cũng chứng tỏ bọn họ là một nhóm sinh viên, hơn nữa có thể là cùng một phòng ký túc xá. Lúc mà bọn họ đang thảo luận với nhau về chuyện hệ thống đưa ra bình chọn giang hồ đệ nhất mỹ nam, nghe giọng điệu của Tây Môn Trái Chủ thì chắc chắn đại thần không phải là một ông chú bỉ ổi rồi.