Nhược Thủy Cửu Khanh

Chương 17 : Phá hư phong cảnh . . .

Edit: quynhle2207—diễn đàn Trải qua mấy phen giãy giụa, rối rắm, triền miên, rốt cuộc cũng tới được đỉnh núi. Lạc Thủy giải trừ trạng thái đi theo của mình. Lúc lên núi, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, tinh thần tập trung cao độ, cho nên cũng không có nhìn xuống, bây giờ nhìn xuống dưới… Lạc Thủy lặng yên. Một lúc lâu, cô nương hỏa hồ lô áo trắng ở trong màn hình, đổi ngược lại là hình ảnh đang ngắm trăng ngâm thơ, đôi môi đỏ mộng khẽ mở: “Ta muốn cưỡi gió quay về, vừa kinh sợ Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*), chỗ cao không lạnh lắm...." Nam Cửu Khanh hóa đá. Lạc Thủy nhớ tới tính tình cổ quái của đại thần, đành phải quay đầu tìm kiếm bóng dáng của quạ đen, trái lại nhìn thấy rất nhiều, chỉ có điều hình như rất khó bắt. Nhược Thủy Tam Thiên: lão đại, muốn tôi bắt vài con quạ đen hả? Nam Cửu Khanh lắc lư trong gió, nói một cách bất lực: “Không cần phá hư phong cảnh như vậy mà.” Gì mà phá hư phong cảnh? Không phải anh nói là tới đây bắt quạ đen hay sao? Lạc Thủy vẫn còn đang suy nghĩ về lời nói của đại thần, thì đại thần đã đi xa dần về hướng Tây. Nhược Thủy Tam Thiên la to: “Tôi phá hư phong cảnh hồi nào hả?” Nam Cửu Khanh: "Đợi lát nữa em sẽ biết.” Ngược lại, cô muốn đợi chút nữa xem người nào bắt quạ đen sẽ phá hư phong cảnh đây. Lạc Thủy nghi ngờ nhìn quanh khắp nơi, (quynh*le2207/lequydon) nơi sườn núi lại rất bằng phẳng, nhưng do mây mù che khuất, cho nên quang cảnh xung quanh rất mơ hồ, không thể nhìn rõ ràng. Thêm vào đó quạ đen cứ kêu quang quác quanh quẩn trên đỉnh đầu, thật là chán, so với mấy hình chụp từ máy tính mà cô đã thấy trong diễn đàn cũng không khác nhau lắm, cũng câu nói đó, đây không phải là chỗ tốt mà. Đã không có phong cảnh, lấy đâu ra mà phá hư phong cảnh, thôi bỏ đi. Không biết đi bao lâu rồi, mơ hồ nghe được tiếng nước chảy róc rách, mây mù dần dần tản đi, tầm mắt có thể nhìn rõ ràng hơn. Thêm một đoạn đường nữa, ngay trước mặt là một con suối trong vắt uốn cong, chảy ngang qua trước mặt, đáy hồ trong suốt,  còn có những con cá nhỏ màu sắc rực rỡ đang bơi lội rất sinh động. Lạc Thủy tò mò ngồi xổm xuống, suy nghĩ một chút, sau đó lấy từ trong bao của mình ra cái cần câu cao cấp bắt đầu câu cá. Nam Cửu Khanh bật cười, cô bé này, nơi này không có bảng báo nào nói là có thể thu thập tài liệu nha, sau đó ngay lập tức cũng tìm chỗ ngồi xuống. Bình thường, mặc dù Lạc Thủy là một cô gái tốt, rất có kiên nhẫn, nhưng đã hơn  nửa ngày cũng không có động tĩnh, không nhịn được tự lẩm bẩm: “Hình như không câu cá được rồi.” Nam Cửu Khanh: “Bây giờ em mới phát hiện cũng không muộn đâu.” Nhược Thủy Tam Thiên liếc anh một cái: “Sao anh biết lại không nói với tôi?” Nam Cửu Khanh hết sức vô tội: “Tôi cho rằng tại trong máy tính của tôi không có hiện lên báo hiệu thu thập tài liệu.” Nhược Thủy Tam Thiên: “...” Nam Cửu Khanh cúi đầu đưa mắt nhìn dòng suối trong, rồi hỏi cô: “Em có thể nhảy qua được không?” Lạc Thủy nháy mắt mấy cái, khẽ mỉm cười: “Nhìn tôi nè.” Nam Cửu Khanh chỉ thấy cô đứng lên, lui về sau hai bước, cắm đầu chạy, lấy đà thật mạnh, nhảy qua rất nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, sau đó cười nhẹ giống như một con nai con. Nhược Thủy Tam Thiên: “Dám coi thường tôi, hừm, hừm.” Nam Cửu Khanh: “Chỉ có con bò mới kêu hừm hừm.” Nhược Thủy Tam Thiên: “Anh mới là con bò, con bò già!” Nam Cửu Khanh: “Không lẽ muốn nói mình là cỏ non hả?” Trâu già gặm cỏ non??? () Không biết phải làm như thế nào, mặt Lạc Thủy bắt đầu nóng lên, quả nhiên thời tiết có hơi nóng. Nhược Thủy Tam Thiên: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Nam Cửu Khanh: “Không thể nào, tôi cũng không nghĩ sâu tới vậy.” Nhược Thủy Tam Thiên không khách khí: “Là da mặt anh có vẻ có chiều sâu hơn.” Nam Cửu Khanh giác ngộ: “Quả nhiên chỉ có người đẹp hiểu được tôi thôi.” Lạc Thủy quyết định dùng vũ lực để giải quyết, nhìn Nam Cửu Khanh ở phía bên kia, sau đó gửi tới: “Coi thử ai nhảy được xa hơn.” Nam Cửu Khanh: “Được.” Nam Cửu Khanh gọi ra ngựa của mình, cởi lên, chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái, kết quả có thể đoán ra rồi. Vô cùng lịch sự, chắp tay hướng về phía Lạc Thủy: “Đa tạ, đa tạ.” Khí huyết của Lạc Thủy dâng trào, tức giận nói: “Anh dùng ngựa thì không được tính đâu.” Nam Cửu Khanh tỏ ra quan tâm an ủi: “Tôi có thể hiểu được tâm tình của em hiện giờ, nhưng mà em nhìn đi, ngay cả nó cũng không thể so sánh với em mà, coi như xong đi, ngoan.” Lạc Thủy than thở, người lớn không bắt bẻ lỗi lầm của trẻ nhỏ, được rồi bỏ qua đi. Ngược lại, Nam Cửu Khanh cởi một con ngựa tốt, con ngựa nhìn tương tự như là tượng thần Sphinx, cả người tỏa ra ánh sáng màu bạc lóng lánh, uy phong lẫm liệt. Lạc Thủy chỉ có thể chắc lưỡi than thở, đúng là hàng hiếm, muốn mua cũng không có nha. Thời điểm đạt đến cấp 165, mỗi người đều nhận được một con thần thú thông qua làm nhiệm vụ, bản thân nhiệm vụ biến thái còn chưa nói, còn cần phải có một khoảng lớn nhân dân tệ mới có thể mua được tài liệu, cho dù có bỏ tiền ra mua tài liệu, đến khi làm nhiệm vụ không thành công, thì cuối cùng vẫn không lấy được thần thú, (lequydon) vì thế mà phần lớn những người chơi đều trực tiếp bỏ qua nhiệm vụ này. Nhược Thủy Tam Thiên: “Tại sao vừa rồi không sử dụng nó vậy?” Tốc độ cưỡi ngựa rất nhanh, hơn nữa hai người có thể cùng cưỡi trên một tọa kỵ, nếu dùng nó từ sớm thì nói không chừng đã bắt được quạ đen từ lâu rồi á. Nam Cửu Khanh: “Tôi muốn ngắm hoa, ngắm trăng.” Lạc Thủy nhìn trời: “Đáng tiếc lại không có Thu Hương.” Nam Cửu Khanh: “Tôi cũng không phải là Đường Bá Hổ, có đúng không hả người đẹp?” Lạc Thủy mất đi khả năng giải thích. Nam Cửu Khanh thu thần thú vào, tiếp tục chậm rãi đi tới. Quanh co khúc khuỷu. Trên đầu, mênh mông bát ngát những cây hoa lê, từng đóa hoa lớn nở rộ, cánh hoa màu hồng, đầy đặn đẹp đẽ, rực rỡ lộng lẫy không bút nào tả xiết, từng bông từng bông như những gương mặt tươi cười đung đưa đón gió, tầng tầng lớp lớp trùng điệp không dứt. Lạc Thủy kinh ngạc: “Anh phát hiện lúc nào vậy?” Nam Cửu Khanh chỉ cười không nói. Lạc Thủy chậm rãi đi tới, phát hiện những bông hoa này không có bất kỳ thuộc tính gì, nói cách khác đây là do hệ thống thiết lập, đại khái một trò chơi có thành công hay không được thể hiện ở những chi tiết nhỏ như vầy, trong hốc núi hoang vu như vậy cũng không cần phải phí sức đi thiết kế ra cảnh sắc tươi đẹp như vậy. Nhược Thủy Tam Thiên: “Chuyện này là sao vậy?” Nam Cửu Khanh: “Chỗ này là bản đồ còn chưa được mở ra, sau khi chuyển chức ra ngoài sẽ trờ thành bản đồ nhiệm vụ.” Nhược Thủy Tam Thiên: “Thì ra là như vậy.” Cũng may là chỗ này không có quạ đen, nếu không thì quả thật đã phá hư phong cảnh. Nhược Thủy Tam Thiên: “Vậy chừng nào thì chúng ta đi bắt quạ đen.” Nam Cửu Khanh rên rỉ: “Bữa khác đi.” Nhược Thủy Tam Thiên: “Sao?” Nam Cửu Khanh: “Thích không?” Nhược Thủy Tam Thiên: “Cái gì?” Nam Cửu Khanh: “Thích chỗ này không?” Tiểu nhân gật đầu một cái, ánh mắt cũng nhìn quanh một lượt, tìm cả nửa ngày ở trong túi mới lấy ra một cái quần dài chấm đất màu trắng để thay, sau đó thì chạy một vòng quanh biển hoa, Lạc Thủy đè lại nút screenprint để chụp hình màn ảnh. Trong lòng của Nam Cửu Khanh cũng lóe lên ý định, giống như ảo thuật lấy ra một bộ áo dài tương tự, đuổi theo Lạc Thủy. Nhược Thủy Tam Thiên: “Hôm nay chúng ta logout ở chỗ này được không?” Nam Cửu Khanh không hiểu: “?” Nhược Thủy Tam Thiên: “Nếu như vậy thì ngày mai vừa lên mạng là có thể thấy cả biển hoa rồi.” Hết cách rồi, cô sợ nếu mình đi xuống thì sau này sẽ khó lên được đây. Trò chơi này có quy định là logout ở nơi nào thì khi login vào trở lại nơi đó. Nam Cửu Khanh cười cười, trong đầu cũng hình thành một kế hoạch. Ý tưởng chỉ mới vừa lóe lên của Lạc Thủy đã kéo ra cả một chuỗi tiền nhân hậu quả liên tiếp: “Lão đại, anh muốn dẫn tôi đến đây để ngắm phong cảnh hả?” Nói xong, bản thân mình cũn cảm thấy 囧. Nam Cửu Khanh tỉnh lại, (quynhle.2207..lqđ) chuyện này không phải là quá rõ ràng rồi sao? Trả lời: “Hiếm khi nào lương tâm của em thông suốt như vậy.” Lạc Thủy im lặng nửa ngày không chịu bỏ cuộc: “Là do anh nói muốn tới bắt quạ đen.” Nam Cửu Khanh: “Là tôi nói.” Nhìn xem, đứa nhỏ này không có khuyết điểm gì, chỉ có điều quá thật thà đi. Nam Cửu Khanh không thể không cảm khái, quả nhiên quạ đen không có cấp lực mà. Cứ nhìn phong cảnh thật đẹp, đến nỗi cả hai người cũng không phát hiện đã hai giờ sáng rồi. Tiết Diễm Yến đã ngủ một giấc rồi tỉnh lại, phát hiện đèn phòng ngủ vẫn còn sáng, liền lấy cái gối đập mạnh, đánh cho Lạc Thủy phải tỉnh lại. Tắt máy vi tính, ngủ