Những Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
Chương 49
-Thật, anh thề đấy!
-Vậy được rồi, em tin anh.Em sẽ đi cùng anh đến đó!_Tiểu Đan nhẹ nói
-Cảm ơn vì đã tin anh
-Cậu Lâm, mời cậu theo chúng tôi
-Được rồi, tôi cần một người lái xe của tôi.Tôi và cô ấy sẽ đi xe của các anh
-Được, chúng tôi sẽ cho người lái xe của anh.Mời cậu_Người cảnh sát lịch sự nói
-Chúng ta đi thôi em_Thiên Lâm buồn bã nói, cậu biết tuy là Tiểu Đan nói sẽ tin cậu nhưng nhìn vào khuôn mặt bần thần của cô lúc này, cậu biết cô vẫn có chút gì đó gọi là nghi ngờ, hoặc cô vẫn chưa thật sự tin cậu.
Tại sở cảnh sát:
-Cô đang nói cái quái gì vậy hả?_Thiên Lâm đứng phắt dậy,gắt, cậu không còn chịu nổi nữa, cậu đã cố giải thích và truy hỏi cô ta tại sao lại làm như vậy, vậy mà cô ta không những không chịu nghe mà còn khăng khăng là cậu có ý đồ xấu với cô ta, chắc cậu điên mất thôi!
-Mời cậu giữ bình tĩnh cho, đây là sở cảnh sát!_Người cảnh sát nhẹ nói
-Chúng tôi xin lỗi_Tiểu Đan nói rồi xoay nhẹ qua Thiên Lâm
-Thiên Lâm, anh ngồi xuống đi
Thiên Lâm không nói gì,cậu ngồi xuống, cậu mệt mỏi
-Hiện tại cô gái này vẫn khẳng định là cậu có ý đồ xấu với cô ấy nên chúng tôi sẽ tạm giam cậu.Mong cậu phối hợp cho_Người cảnh sát chậm rãi nói
-Tôi sẽ ở lại đây, nhưng tôi mong các anh sẽ tìm ra sự thật_Thiên Lâm nói
-Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức_Người cảnh sát
-Anh ở lại nhé!Đừng lo lắng, họ sẽ giúp anh tìm ra sự thật.Nhớ là em sẽ luôn bên anh và tin anh.Anh hiểu chứ.Em sẽ đến thăm anh thường xuyên._Tiểu Đan mệt mỏi nhưng cô cố gắng mỉm cười để anh nhìn thấy, để anh tin là cô tin anh tuyệt đối
“ngày tháng bên nhau, của lúc xưa, a với e đã trao câu thề nguyện yêu nhau mãi, sẽ chẳng bao giờ đổi thay nghìn trùng gian khó, đối với e cũng không thể phai nhòa hãy nhớ là người e yêu vẫn là anh ”
Cái bài hát Em yêu anh do Mizz.Viie vang lên, Tiểu Đan khẽ cười, Thiên Lâm từng bảo cô đừng cài bài này làm nhạc chuông nữa vì nó buồn, một nỗi buồn khiến anh không vui, vì cô và anh đang trãi qua những ngày tháng ngọt ngào nhưng cô không muốn, cô vốn là đứa bướng bỉnh và cứng đầu mà:
-Alo_Tiểu Đan bắt máy
-Chào!Đã mấy ngày Thiên Lâm bị giam trong tù rồi nhỉ?Hơn 1 tuần chưa?_Một giọng nói đầy sự mỉa mai vang lên
-Cô là ai?
-Là ai cô muốn biết sao?
-Nếu tôi không muốn biết thì tôi còn hỏi làm gì? Rốt cuộc cô là ai?
-Tôi ấy hả? Chuyện đó không quan trọng, tôi có chứng cứ chứng tỏ Thiên Lâm thiếu gia vô tội.Cô có muốn biết không?
-Cô có?
-Ừ, nếu muốn biết thì hãy đến quán café gần chi nhánh “DNK*” đi.Tôi sẽ cho cô biết nó
-Được, tôi muốn biết ngay bây giờ
-Cô vội cái gì? Từ từ cũng sẽ biết thôi, nhưng không vì cô thích à không mà yêu Thiên Lâm mới đúng, vội là chuyện bình thường nhỉ? Được rồi, cô có thể thấy ngay bây giờ, nhưng cô phải đi một mình.
-Được rồi._Nói xong Tiểu Đan liền tắt máy, chuẩn bị lập tức đến đó ngay.Thiên Lâm à, anh có biết không?Anh có hi vọng ra khỏi đó rồi!Em sẽ cố hết sức lấy được chứng cứ đó để anh mau ra ngoài!
-Cô đến rồi!_Nhã Uyên mỉm cười,nụ cười khinh bỉ
-Thì ra người đó là cô_Tiểu Đan hơi bất ngờ
-Đúng vậy, người đó là tôi
-Vào thẳng vấn đề đi
-Chà!Đừng vội.Cứ từ từ đã
-Cô có thể từ từ nhưng tôi thì không
-Được, vậy vào vấn đề chính vậy.Trước khi tôi đưa ra chứng cứ, tôi muốn cô làm cho tôi một chuyện
-Chuyện gì?
-Đơn giản lắm.Đồng ý rồi tôi sẽ nói
-Được, chỉ cần cô có bằng chứng chứng minh anh ấy không làm gì cả tôi sẽ đồng ý tất cả
-Thật chứ?Nhưng tôi chỉ cần một điều thôi.Cô nghe cho rõ nhé!Cô….hãy….CHIA TAY VỚI THIÊN LÂM ĐI VÀ VĨNH VIỄN RỜI XA ANH ẤY, cô làm được chứ?_Nhã Uyên cười mỉa
Tiểu Đan bất lực, cô nghe nhầm phải không, ai đó hãy nói rằng cô nghe nhầm đi.Chuyện đó….chuyện đó làm sao có thể chứ.Trước đây, dù có bị Nhã Uyên gây khó dễ thế nào đi nữa thì cô vẫn ở bên anh, giờ cô bắt buộc phải ròi xa anh sao?Điều đó cô làm không được, nhưng nếu cô không làm thì anh phải làm sao, cô không thể để anh ở trong đó được.Cô phải làm gì đây?
-Sao, đồng ý chứ?_Nhã Uyên hỏi, nhìn cái vẻ thẩn thờ của Tiểu Đan cô cảm thấy hả hê vô cùng.Rốt cuộc thì cũng không ai thắng nổi cô,” thứ gì Nhã Uyên này muốn thì bằng mọi giá Nhã Uyên này phải có được nó”
-Tôi..tôi..
-Làm không được phải không? Hì, chẳng phải cô yêu Thiên Lâm lắm sao? Người ta nói yêu là có thể hi sinh tất cả vì người mình yêu cơ mà? Nhưng xem ra tình yêu của cô dành cho Thiên Lâm chưa đủ nhỉ?…
-Tôi cần thời gian suy nghĩ.
-Suy nghĩ? Được thôi, chiều ngay mai tôi cần cậu trả lời, nếu không có cậu trả lời thì chứng cứ này sẽ chẳng còn tồn tại nữa đâu.
Tiểu Đan không nói gì, khẽ gật đầu đồng ý rồi lặng lẽ bước ra khỏi quán café. Ánh nắng hoàng hôn đang tắt dần, những tia nắng cuối cùng tránh mặt để màn đêm bao trùm lấy thành phố, tuy nhiên mọi hoạt động của thành phố vẫn hối hả. Riêng Tiểu Đan, cô thấy cô đơn và trống trãi.Chỉ ngày mai thôi, cô bắt buộc phải đưa ra một quyết định khó khăn.Rốt cuộc cô sẽ rời xa anh hay để Nhã Uyên cho cái chứng cứ đó biến đi mãi mãi? Và liệu nếu cô chọn rời xa anh, cô sẽ sống những ngày tiếp theo như thế nào? Còn nếu cô không muốn mình là người ra đi, anh sẽ thế nào? Thật khó xử!
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
164 chương
72 chương
25 chương
416 chương
21 chương
6 chương