Tinh toong!Tinh toong! -Ai vậy?_Tiếng bà Thái hỏi vọng ra(chắc bạn đọc còn nhớ bà Thái là ai chứ ạ!) Ngoài kia không có tiếng trả lời Cạch -Tiểu thư, cô về rồi_Bà Thái mừng rỡ -Ôi, con nhớ bà muốn chết rồi nek!_Vy Vy ôm chầm lấy bà -Các bạn con nhớ con lắm đấy.Mau vào nhà đi!_Bà Thái vỗ về Vy Vy âu yếm nói -Vâng_Vy Vy mỉm cười trả lời -Hey, chào mọi người_Vừa bước vào nhà, Vy Vy la lớn -Hj, Vy Vy, cậu về rồi_Đan Đan mừng rỡ chạy đến ôm lấy bạn -Hì, Đan Đan tớ nhớ cậu và các bạn muốn chết luôn nè_Tiểu Vy ôm lấy bạn nũng nịu -Con ranh, sao không chết luôn đi.Ở bên đó mà mỗi tháng chỉ gửi về có vẻn vẹn 2 lá thư à_Tiểu Phong giận dỗi -Đừng giận mà bạn của tớ, tớ xin lỗi.Do tớ bận quá ấy mà_Tiểu Vy cười -Bận, bận cũng phải viết thư cho chúng tớ nhiều nhiều chứ, bạn bè mà kiểu đó đó hả? -Thôi, tớ bận thật mà.Ở bên đó, lúc nào tớ cũng nhớ đến các cậu hết á.Hơn 100 ngày, hơn 2400 giờ, hơn 144000 phút, hơn 8640000 giây,..lúc nào tớ cũng nhớ về các cậu hết á! -Thật không đó chị hai?_Tiểu Tuyết bắt đầu lên tiếng -Thật 100%_Vy Vy hí hững trả lời -Mong là thế_Tiểu Tuyết nói -Ừ, mong là vậy.Tiểu Vy về rồi thì phải đi chơi chúc mừng chứ_Tiểu Phong đề xuất -Ừ, đến “Angel or Devil” đi_Đan Đan hớn hở Tại phong VIP của “Angel or Devil”: -Hi, lâu rồi mới đến đây lại, nhớ mọi người ở đây quá!_Vy Vy mỉm cười nói -Thôi, ngồi xuống đi.Hôm nay không say không về nha!_Tiểu Phong hào hứng -Ừm, Tiểu Phong nói đúng đó:Không say không về_Đan Đan đồng tình -Mà say rồi thì không ai đưa về_Tiểu Tuyết thêm vào -Yên tâm, có gì Tú Anh đưa về_Tiểu Phong nói -Vậy thì uống cho thật đã nào_Tiểu Tuyết cười -Cậu tính sao Tiểu Vy?_Tiểu Tuyết vừa nhâm nhi ly rượu vang nho BRANDY -Chuyện gì cơ?_Tiểu Vy nhíu mày -Cậu không định làm hòa với Anh Khang à? -Thật ra mình….mình…gặp anh ấy lúc chiều rồi -Rồi sao? -Anh ấy bảo anh ấy đã chia tay với…. -Tớ biết.Cậu có định quay lại với Anh Khang không? -Mình..mình…_Vy Vy ấp úng rồi nhanh chóng gật đầu -Vậy…. -Lúc chiều tớ giải quyết xong rồi! -E hèm, vậy mà có người bảo là nhớ mọi người muốn chết luôn đấy.Không ngờ lại hẹn hò, gặp gỡ Anh Khang trước_Tiểu Phong vờ giận dỗi -Thật mà, tớ nhớ các cậu nhiều nhiều nhiều lắm luôn ấy_Vy Vy nụng nịu -Thôi được rồi, đừng có giở chiêu đó với tớ, tớ dễ mềm lòng lắm đó_Tiểu Phong nói -Mà sao gặp được Anh Khang mà giải quyết xong mau vậy?_Đan Đan thắc mắc -Chỉ là tình cờ gặp ở công viên gần nhà mình thôi_Vy Vy trình bày -Rôi sao, kể bọn tớ nghe xem nào_Tiểu Phong nhanh nhảu -Chuyện là thế này…..bla…bla…bla…_Tiểu Vy nhanh chóng thuật lại sự việc -Thì ra là vậy_Tiểu Đan gật gù -Cậu biết nguyên nhân vì sao cậu ta lại chia tay với Diễm Thư chứ?_Tiểu Tuyết hỏi -Không, theo cậu thì tại sao?_Vy Vy lắc đầu nói -Cậu ta bảo là do hai người đó không hợp nhau nhưng tớ lại không nghĩ thế… -Nghĩa là sao? -Chắc chắn có một nguyên nhân nào khác. -Tại sao cậu lại nghĩ vậy?_Vy Vy hỏi -Tớ nghĩ Tiểu Tuyết nói đúng đó.Cậu ấy vốn là người rất chú ý đến cử chỉ, trạng thái của người khác khi nói chuyện, dù là chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng khó lọt qua tầm mắt của Tiểu Tuyết.Chính nhờ điều đó mà các vụ hợp tác với các nhà kinh doanh, nó luôn xử lý một cách thận trọng và khéo léo thông qua việc quan sát đối tác_Tiểu Phong thêm vào -Vậy theo các cậu là tại vì sao? -Tớ không rõ, chuyện này chỉ có cậu ta mới rõ_Tiểu Tuyết ngẫm nghĩ -Hay là cậu thử hỏi cậu ấy xem_Đan Đan tư vấn -Chắc là phải thế vì tớ cũng hơi tò mò_Tiểu Vy nhún vai Ngày hôm sau, tại quán café “Cuộc sống”: -Anh nè, em có chuyện muốn hỏi?_Vy Vy nói -Có chuyện gì em nói đi_Anh Khang nhẹ mỉm cười nhìn Tiểu Vy -Em muốn biết lí do thực sự làm anh chia tay với Diễm Thư_Tiểu Vy nghiêm nghị Anh Khang nghe cậu nói của Tiểu Vy chợt im lặng, mặt cậu thoáng nổi buồn -Em chỉ là muốn nghe thôi, không phải vì……mà thôi nếu anh không muons nói thì thôi vậy.Em….._Vy Vy ngập ngừng, cô không muốn nhìn thấy Anh kHang mang cái tậm trạng buồn rầu đó, thà là anh không nói cho cô biết mà luôn vui vẻ còn hơn là sau khi nói ra chuyện đó, tâm trạng anh trở nên tồi tệ -Là vì em_Anh Khang tiếp -Vì em? -Ừm.Thay mặt cô ấy anh xin lỗi_Anh Khang nói Nghe thấy thế, Tiểu Vy cảm thấy chút hụt hẫng, cô cúi gằm mặt xuống bàn,trái tim cô quặn lại, mắt cô hơi đỏ, sao trước mặt cô mà anh có thể thay mặt một người con gái khác xin lỗi cô chứ,.Hơn nữa tại sao lí do hai người chia tay lại là vì cô, cô đã làm gì khiến hai người đó phải chia tay chứ.Không, cô chẳng làm gì cả, cô ở Hàn Quốc trong hơn ba tháng mang theo nổi mong nhớ anh và bạn bè nhưng cô không được phép trở về, tại vì cô sợ một khi đã trở về cô sẽ không kìm nổi cảm xúc của mình mà đến tìm anh mất, như thế thì mối quan hệ tốt đẹp giữa Diễm Thư và anh sẽ…..Vậy mà giờ anh lại nói là vì cô mà hai người phải chia tay.Anh thật tàn nhẫn. -Tiểu Vy, em sao vậy?_Anh Khang lo lắng -Em không sao, anh nói tiếp đi_Vy Vy vẫn không ngẫng đầu lên, cô nói.Quay lại với dòng cảm xúc hỗn độn của mình, cô không biết phải làm sao, hết suy nghĩ tại sao anh lại nói thế lại đến những việc mà cô đã từng làm khi ở bên Hàn Quốc có thể ảnh hưởng tới quan hệ giữa Anh Khang và Diễm Thư………….Chẳng lẽ là……… -Trong thời gian em ở Hàn anh có nhận được món quà nào không?_Tiểu Vy lo lắng.Chẳng lẽ là tại cô thật? -Anh à? Vy Vy gật đầu, nét mặt cô thể hiện rõ sự nôn nóng -Để anh nhớ đã.Hình như là….5s…..10s…..15s……20s……à có một món quà mà Tiểu Phong giao cho anh -Chính là nó.Diễn Thư biết việc có người tặng quà cho anh không? -KHông.Cô ấy chẳng biết gì cả.Mà nãy giờ em hỏi việc đó làm gì Vậy là không phải cô, Diễm Thư không hề biết về món quà đó thì chắc chắn là không phải tại cô….nhưng sao Anh Khang lại………. -Em sao vậy Tiểu Vy.Em có chuyện gì muốn nói sao?_Anh Khang nhìn vào nét mặt lo lắng của cô hỏi -À, không.Anh cứ nói tiếp chuyện hồi nãy anh đang nói dở đi_Tiểu Vy gượng cười -Anh biết hết mọi chuyện giữa em và Diễm Thư rồi_Anh Khang chậm rãi nói -Chuyện gì cơ? -Diễm Thư đã đánh em phải không?_Anh Khang nhìn Tiểu Vy mà lòng xót xa -LÀm…làm…gì có_Tiểu Vy ấp úng -Em đừng giấu nữa,Diễm Thư đã nói hết rồi.Có đau không em?_Ánh mắt Anh Khang tràn đầy sự lo lắng -Không, cô ấy chỉ đánh em nhẹ thôi mà. Mà sao Diễm Thư lại kẻ với anh những chuyện đó_Tiểu Vy mỉm cười -Tình cơ anh nghe được một cuộc trò chuyện trên ban công của Diễm Thư với bạn của cô ấy.Khi nói chuyện cô ấy đã nói ra tất cả và cười một cách sung sướng……. -Thì ra là vậy.Đừng nói nữa, chừng đó đủ rồi.Hãy quên hết chuyện của những ngày đã qua đi,!Em muốn mình bắt đầu lại anh à! -Ừm_Anh kHang gật đầu, lòng cậu thấy nhẹ nhõm.Cậu sẽ quên hết tất cả, kể cả việc Diễm Thư đã nói rằng cô ấy lợi dụng cậu để “Daisy” đứng vững nữa và cả việc cậu đã yêu cô ấy đến mức nào.Tất cả đó là chuyên jcuar ngày hôm qua, và giờ cậu muốn danh những điều tốt đẹp nhất cho người con gái mà cậu yêu thật sự, người con gái có lẽ sẽ đi cùng cậu suots quãng đời này_Vy Vy.