-Anh ghét mì à?_Đan Đan hỏi sau khi đã ngừng khóc. Thiên Lâm không nói gì, cậu tiến đến bên cửa sổ, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt,khuôn mặt “handsome” của cậu thoáng nét buồn -Anh ghét mì à?_Đan Đan hỏi lại -Đúng vậy_Thiên Lâm bất giác trả lời.Đan Đan im lặng, cô nhìn Thiên Lâm, ánh mắt cậu ánh lên điều gì đó_có lẽ là tâm sự, cô đoán chắc đó là nguyên nhân khiến Thiên Lâm nổi giận với cô -Muốn biết lí do tại sao tôi lại nổi nóng với cô không?_Thiên Lâm lên tiếng sau một hồi im lặng -Là vì tô mì đó đúng không? Chắc nó liên quan đến một quá khứ nào đó đau lòng của anh…. -Đúng vậy -Tôi có thể chia sẻ không? Người ta thường nói:Nói ra những phiền muộn trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. -Muốn nghe à?_Thiên Lâm hỏi -Ừ -Cách đây 2 năm, có một người con gái, cô ấy là người tôi từng yêu, tên cô ấy là Tiểu Mi… -Anh đã từng rất yêu cô ấy?_Đan Đan hỏi -Ừm_Thiên Lâm buồn bã trả lời.Đan Đan cảm thấy có cái gì đó đè nặng trái tim cô, cô im lặng, lát sau cô lên tiếng: -Vậy bây giờ cô ấy đâu? -Đi theo một tên con trai khác. -Nè, đừng nói với tôi là kí ức mà cô ấy để lại có những tô mì nha _Đan Đan trêu đùa. -Ừ_Thiên Lâm gật đầu -Biết ngay mà, dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi nên quên đi. Còn bây giờ thì cười lên nào, nhìn mặt anh buồn giống như đưa đám vậy đó_Đan Đan gượng cười nói -Có lẽ như thế sẽ tốt nhỉ? - Ừ, như vậy sẽ tốt hơn ….Anh có giận cô ấy không?_Đan Đan tò mò -Có_Thiên Lâm cười nhạt. Đan Đan không nói gì thêm nữa, một khoảng trống bao trùm lấy hai con người ngốc nghếch:một người rõ ràng là yêu người kia nhưng lại không xác định rõ tình cảm của mình, còn một người cũng yêu đối phương nhưng chẳng biết đó là tình cảm của mình.Họ ngồi yên, không ai nói với nhau câu nào bởi giờ phút này mỗi một người mang một tâm trạng riêng nhưng dù là tâm trạng gì đi nữa thì họ cần giành thời gian để suy nghĩ_suy nghĩ về một việc quan trọng của cuộc đời họ. -Nếu anh không thích mì thì tôi xuống nấu món khác vậy_Đan Đan lên tiếng phá vở bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người -Để đó đi, chẳng phải cô từng bảo bỏ đồ ăn thì phí lắm à -Ừ, thì tôi đã từng nói thế nhưng anh bảo anh ghét mì cơ mà? -Cứ để đó, vì là mì do cô nấu nên tôi muốn ăn… -Stop, tôi có nghe nhầm không zậy,Thiên Lâm thiếu gia_Đan Đan ngạc nhiên -Không_Thiên Lâm thản nhiên trả lời -Cậu bảo là:Cậu muốn ăn mì của tôi nấu?_Đan Đan hỏi lại -Ừ -Vậy tôi nấu tô khác cho, tô này mì nở hết rồi, ăn làm sao được nữa_Đan Đan nói rồi nhanh chóng đem tô mì ra khỏi phòng Thiên Lâm ngay Lát sau: -Mì có rồi, nhưng thực sự là anh muốn ăn nó chứ?_Đan Đan hỏi lại -Ừ_Thiên Lâm gật đầu -Làm gì vậy?_Thiên Lâm nhíu mày hỏi Đan Đan -Thử xem anh có ấm đầu không thôi_Đan Đan trả lời -Cô điên à_Thiên Lâm gắt -Không nhưng anh chắc bị ốm rồi, tự nhiên hôm nay “đích thân” ăn mì do tôi nấu, không sợ ngộ độc à?Đan Đan hỏi rồi tiến lại bên chiếc giường ngủ của Thiên Lâm, thả mình xuống chiếc đệm lò xo cao cấp rồi nhẹ nhàng khép hai hàng mi lại -Định trốn việc à?_Thiên Lâm lảng tránh câu hỏi của Đan Đan -Không, tôi có thể nghỉ ngơi một chút mà, phải không/?_Đan Đan khẽ hỏi.Thiên Lâm không nói gì cậu tiến lại tô mì mà Đan Đan đã nấu ăn một cách ngon lành -Ôi chúa ơi!Mấy giờ rồi_Đan Đan hoảng hốt -Dậy rồi à?_Thiên Lâm hỏi -Tôi đã ngủ bao lâu rồi vậy? -Bây giờ là 20h30? -What? 20h30′_Đan Đan hét lên -Vào trong rửa mặt đi, tôi đưa cô về -Xong rồi,ta đi thôi, anh có thể lái xe nhanh hơn thường ngày được không?À không, tôi có thể lái xe của anh được không?_Đan Đan gấp gáp hỏi -Cô biết lái xe ô tô à?_Thiên Lâm ngạc nhiên -Biết , nhanh nào về muộn các bạn tôi sẽ.. thôi không nói nửa nhanh lên nào_Đan Đan nói vội rồi cầm tay Thiên Lâm lôi tuột đi -Phù, còn kịp_Đan Đan nói -Thật không ngờ đấy_Thiên Lâm vẫn không khỏi ngạc nhiên -Chuyện gì?_Đan Đan nhíu mày -Khả năng lái xe của cô -Hj, nếu sau này mà tổ chức đua xe, tôi mà đăng kí tham gia thì anh sẽ còn thấy nhiều hơn thế-Đan Đan mỉm cười -Ồh, cô làm tôi tò mò đấy -Để đến lúc đó sẽ biết còn bây giờ thì mời Thiên Lâm thiếu gia vào xe rồi về nhà cho, không là tôi…_Đan Đan nhìn Thiên Lâm cười nham hiểm -Biết rồi_Thiên Lâm trả lời rồi nhanh chóng leo lên xe ra về.